Khi tiễn Dương Ngân Hạ ra cửa, Trương Quang Bảo không nói gì cả.

Không hề tức giận, chỉ là anh không biết đối mặt với cô ấy thế nào.
Hai người dừng dưới chân cầu thang.

Ăn ý, ai cũng biết là chuyện gì.

Trương Quang Bảo không phải không muốn nói, anh không biết nói sao.

Nói thật thì anh không hề giận Dương Ngân Hạ, tuy anh lời của cô ấy có quá đáng nhưng cũng là do mình không tốt.

Anh rất rõ điều này.

Nhưng sau khi trải qua đấu tranh kịch liệt trong lòng, Trương Quang Bảo thấy mình thiếu nhạy bén.
"Giận tôi rồi à?" Dương Ngân Hạ đứng trước mặt Quang Bảo, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một nắm đấm.

Thậm chí, còn nghe được hơi thở của đối phương.
Trương Quang Bảo cười thản nhiên, chầm chậm lắc đầu.
Dương Ngân Hạ dùng ngón tay chỉ lên trán Quang Bảo, lắc qua lắc lại, nhỏ tiếng càu nhàu: "Không tức giận sao không lên tiếng? Rõ ràng là tức giận rồi."
Trương Quang Bảo nắm lấy tay cô ấy, nắm thật chặt, thấp giọng nói: “Mau về đi, không còn sớm nữa.”
Nghe Trương Quang Bảo nói vậy, Dương Ngân Hạ biết anh không tức giận, vui vẻ cười, mím môi.

Trương Quang Bảo lắc đầu.

Đương nhiên biết đây là ám thị gì, Dương Ngân Hạ nhăn mũi: “Này...” Trương Quang Bảo thở dài đặt một nụ hôn trên môi cô ấy.

Dương Ngân Hạ mới vừa ý, hôn lại rồi quay người xuống lầu.

Nhìn cô rời đi, Quang Bảo lắc đầu, phụ nữ, cho dù thế nào cũng vẫn là phụ nữ.
Trương Quang Bảo nằm trên chăn đệm dưới sàn mà Dương Ngân Hạ trải thay anh, anh không thể ngủ được.

Căn phòng kế bên vang lên tiếng ho của bà ngoại, nghe rất đau khổ.

Đúng vậy, người già lớn tuổi rồi, lại còn mệt mỏi vì đi đường dài nữa, sao mà chịu được? Thêm việc cơ thể suy nhược nhiều bệnh, mình không nên để bà ngoại lo lắng vì mình, sáng mai bà ấy vẫn nhất quyết về, ôi...!Trương Quang Bảo muốn tiễn bà ấy nhưng bà ngoại lại không chịu, nói không được lỡ dở việc học.

Được bà ngoại nuôi từ nhỏ đến lớn, trong ý thức luôn dựa vào bà ngoại, cũng rất tôn kính bà ngoại.

Chỉ cần là lời của bà ngoại nói, chưa bao giờ mà anh không nghe.

Ở điểm này, Dương Ngân Hạ lại rất giống.
Hôm nay đối với mình mà nói không phải một ngày bình thường.
Chuyện bản thân đã nghĩ hai mươi mốt năm trời, e là không có hôm nay.

Ngông cuồng, tự đại, khiến người khác ghét bỏ, bây giờ mới biết, mình trong mắt người khác trước đây lại là như vậy.

Còn nhớ trước đây học một bài văn cổ, Chu Xứ khi còn trẻ, người anh em đó rất giống với mình bây giờ.

Tự thấy mình tốt, lại không biết bị nhìn thành tai họa cuối cùng thay đổi trở thành trung thần hiếu tử.
Chu Xứ có thể làm được, tại sao Trương Quang Bảo tôi lại không làm được? Nghĩ vậy, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, xoay người, nắm chặt chăn bông, ngủ thiếp đi.

Tối nay, anh mơ một giấc mơ, là ác mộng, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh khắp người, thậm chí còn không dám nhớ lại nội dung giấc mơ, đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Quang Bảo và Quang Bảo, dậy rửa mặt thôi.” Giọng quen thuộc vang lên ngoài cửa, Trương Quang Bảo gần như nảy sinh ảo giác, nghĩ đây là nhà mình, bà ngoại vẫn như thường ngày, dậy sớm nấu bữa sáng, nấu nước, gọi mình dậy.

Mở mắt ra nhìn mới biết mình ở nhà người khác.
Trương Quang Bảo vội vàng ngồi dậy, hoang mang nói: “Bà ngoại, bà đừng nhúc nhích, để cháu làm!” Vừa mở cửa thấy bà ngoại đã cầm khăn đứng chờ ở cửa.

Trước đây ở nhà, bà luôn như vậy, đến khăn lông cũng thấm nước sẵn đưa đến tay Trương Quang Bảo.

Hồi còn học cấp hai, đến cơm bà cũng đút cho ăn.
Trương Quang Bảo lúc nhỏ, có rất nhiều lần nghi ngờ mấy tin tức “ông vua nhỏ” trên tivi, có phải là ám chỉ anh không? May là anh không hề vì vậy mà có thói quen xấu, vừa lên cấp hai đã chủ động vào ký túc xá trường ở, từ từ tự lập.
"Bà ngoại, hôm qua bà mới đến, hôm nay lại về rồi, cháu sợ bà không chịu nỗi." Trương Quang Bảo lo lắng nói.

Bà ngoại hiền từ mỉm cười, vỗ mặt Trương Quang Bảo: "Không sao, trên xe vừa mát vừa mềm mại.

Chợp mắt một chút là đến nhà rồi."
Không biết sao nghe bà ngoại nói câu bình thường mà tim Trương Quang Bảo lại đập thình thịch, sắc mặt sợ đến trắng bệch.
Vừa rửa mặt xong, Dương Ngân Hạ đã đến, mang theo đậu tương, bánh bao hấp,...!Nhưng bà ngoại lại không có khẩu vị, ăn được mấy miếng đậu tương đã không ăn nữa.
Thành Đô, trạm xe phía tây.
Khuyên nhiều lần nhưng bà ngoại vẫn nhất quyết đi, bà ấy sợ gây phiền phức cho cháu trai, đến đây cũng vì muốn xem Quang Bảo sống có tốt không, còn có thu hoạch bất ngờ nữa, có một cô gái xinh đẹp chăm sóc anh.

Thì bà ấy yên tâm rồi.
Dương Ngân Hạ đi mua vé xe bảo Trương Quang Bảo ở cùng bà ngoại.
Trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng Trương Quang Bảo không hề nói ra, anh cúi đầu, đứng bên cạnh bà ngoại.
"Được rồi, ngoại phải đi rồi, Quang Bảo à, học hành cho tốt, rảnh về thăm ngoại, bà ngoại chỉ sợ sống được vài năm thôi, cháu..." Không đợi bà ngoại nói xong, Quang Bảo đã căng thẳng cắt ngang.
"Không có đâu, bà ngoại, bà sẽ sống lâu trăm tuổi." Trương Quang Bảo sợ nghe nhất câu này, đã từng thề trong lòng, rồi sẽ có một ngày mình thành công rồi sẽ hiếu kính bà ngoại.

Đây là lời nói mà mỗi thiếu niên trong quyển truyện này đều nói qua nhưng Trương Quang Bảo lại giấu chặt ở trong lòng và cố gắng hoàn thành mục tiêu.
Dương Ngân Hạ mua vé về, chuẩn bị tiễn bà ngoại lên xe.

Trương Quang Bảo nhớ lại một chuyện, vội vàng lấy hai trăm ra nhét vào tay bà ngoại.

Vốn dĩ lần trước định gửi về nhưng ông ngoại lại không chịu nói số thẻ ngân hàng.

Bây giờ, để anh tận hiếu lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm đi.
"Ây da, cháu làm gì thế? Bây giờ còn đang học, giữ đó đi, nha, bình thường mua chút đồ ngon ăn.

Xe sắp chạy rồi, Quang Bảo, Ngân Hạ, bà đi đây." Bà ngoại kiên quyết không lấy, nhét tiền vào túi áo Quang Bảo.

Lưu luyến nhìn Trương Quang Bảo rồi quay lưng đi, từ từ đi đến xe.
Nhìn bóng lưng khom khom của bà ngoại, bước từng bước nhỏ lên xe, khi lên xe phải dựa vào cửa xe bước từng bước một, Trương Quang Bảo nhìn mà đau lòng.
Lại nữa rồi, mũi lại xót, đôi mắt nóng lên, Trương Quang Bảo biết mình lại muốn khóc rồi.

Hai ngày này bị sao đó, nước mắt rơi thường xuyên cứ như là món ăn thường ngày của gia đình.

Tiếng khởi động xe hơi vang lên, phải đi rồi, Trương Quang Bảo chạy đến bên cửa sổ, kìm nước mắt vẫy tay tạm biệt với bà ngoại.
Dường như bà ngoại cũng xúc động, bà ấy rơi nước mắt, nhìn đứa cháu mình yêu thương nhất qua cửa sổ xe.

Cuối cùng cũng đi rồi, nhìn xe ra khỏi trạm, ở chưa đến một ngày mà ngoại phải đi rồi, Trương Quang Bảo không kìm được, khóc lớn ở trạm xe.
Rất khó tưởng tượng một người đàn ông như Trương Quang Bảo khóc giống như một đứa trẻ, nhìn theo hướng xe chạy mà không chịu đi.
“Quang Bảo, về thôi.” Dương Ngân Hạ nhẹ giọng đi đến bên Trương Quang Bảo.
Có lẽ, cô ấy cũng không biết mình là người phụ nữ may mắn, chỉ có cô ấy mới nhìn thấy Trương Quang Bảo rơi nước mắt không chỉ một lần.

Còn Trương Quang Bảo chỉ khi ở trước mặt cô ấy mới biểu hiện ra mặt chân thật này.

Có một loại người luôn mang những điều đẹp đẽ nhất cho người khác xem, lại mang mặt chân thật nhất cho người mình thân cận.


Sau khi bà ngoại rời khỏi Thành Đô, Quang Bảo không chịu nói nhiều và vô cùng im lặng cả thời gian dài.

Bạn bè xung quanh âm thầm thở dài, người phóng khoáng như Quang Bảo lại thành như vậy, có thể thấy dành tình cảm cho bà ngoại sâu sắc biết bao.
Trong mắt người khác, Quang Bảo là người dễ quên, những chuyện đã làm, nhất là những chuyện người khác nhìn vô cùng đắc ý nhưng vừa quay đầu là quên hết.

Hợp tác với QQ164, sau khi bàn bạc xong thì hình như anh cũng quên mất.

Anh còn không biết, sáu bài hát đó đã được tranh luận ầm ĩ trên mạng.
Người phát hiện ra sáu bài hát đó, đương nhiên là cư dân mạng QQ164.

Khi bọn họ mở trang web ra như bình thường, chuẩn bị tìm vài bài hát để nghe thì phát hiện, trên đầu trang web xuất hiện một chuyên mục của một ca sĩ.

Tuy chế tác đơn giản, chỉ có tên bài hát và ca sĩ nhưng đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
Ôm lấy tâm lý thử chút xem, bấm vào đường liên kết.

Sau khi bấm thì phần lớn cư dân mạng sẽ nghe hết sáu bài hát này rồi mới tắt trang web.

Không hề bốc đồng, không hề khoa trương, tác phẩm xuất phát từ tấm lòng mình luôn có thể động lòng người.

Tuy rằng có một số người có trình độ nghe ra được, sáu bài hát này kế thừa nhau, nhưng mức độ không đồng đều.

Nhưng đối với một số người thì sáu bài hát này có thể gọi là tác phẩm “Có thể nghe được”.
Dù sao, người chuyên nghiệp chỉ là số ít, phần lớn chỉ cần nghe hay là được.

Nói thật thì sáu bài hát này, từ lời đến thanh nhạc đều không đủ trưởng thành, nhưng đây không cản trở việc khen ngợi của cư dân mạng.
Trong thời gian chưa đến một tuần, những cư dân mạng rảnh rỗi sẽ mang địa chỉ của sáu bài hát này đến diễn đàn, trang web mà mình thường đến.

Còn về tác giả của sáu bài hát này được trang web QQ164 ghi rõ là “Cậu Bảo”, cư dân mạng cũng bắt đầu đoán người này là ai? Tiểu thiên vương của thời đại mới sao? Có thể được trang web mở chuyên mục riêng để đề xuất bài hát của anh, có thể thấy không tầm thường.
Tuy rằng trình độ sáng tác ca từ và cả kỹ năng hát của ca sĩ không nổi trội nhưng vì cái tên “Cậu Bảo” này khiến cho nhiều cư dân mạng cảm thấy thú vị.

Nhưng chỉ cần là cư dân mạng từng trải đều biết, những người lấy tên “Cậu”, chắc chắn là cư dân mạng, hơn nữa còn mang cảm giác bỡn cợt.
Người đầu tiên đặt ra câu hỏi là một bài đăng trên Thiên Nhai – cộng đồng nước bọt nổi tiếng trong nước.

Tiêu đề bài đăng không hề thu hút người nhìn, rất thẳng thắn: “Có ai biết Cậu Bảo là ai không?”
Bài đăng tường thuật đơn giản chuyện vừa trải qua với cảm giác đối với sáu bài hát của Cậu Bảo, cuối cùng, hỏi Cậu Bảo là ai hoặc là có tác phẩm khác không.
Cư dân mạng trên QQ164 nghe sáu bài hát đó xong đương nhiên cũng tham gia vào đội ngũ này, vừa đánh giá tác phẩm vừa hỏi theo bài đăng.

Còn những người chưa nghe qua thì khi nhìn thấy bài đăng này thì chạy thẳng qua QQ164.

Những người buồn chán trên mạng rất nhiều, bọn họ luôn muốn tìm việc gì đó là, khi nhìn chằm chằm vào màn hình thì một bài đăng hết sức bình thường cũng là lý do để bọn họ giết thời gian.
Nếu đã là cộng đồng nước bọt thì đương nhiên cũng có cuộc chiến nước bọt, sau khi nghe xong mấy bài hát đó, không thể tránh được cuộc chiến nước bọt xảy ra.

Có người bày tỏ, trình độ của sáu bài hát này thì khoan đánh giá nhưng trong đó có một bài hát tên là Anh em thì dùng lời thẳng thắng đơn giản, rõ ràng, thậm chí là hơi chướng mắt, nói rõ cách nhìn của thanh niên của thời đại này đối với tình bạn và cách đối nhân xử thế.
Trong lời bài hát có bày tỏ rõ suy nghĩ: “Lấy bản thân làm trung tâm”, “Dùng nắm đấm để giải quyết tranh chấp”, “Nếu như người phạm vào tôi, sẽ truy sát đến cùng”,...!Đây rõ ràng là để lộ ca sĩ là một người thanh niên, tuổi tác còn không hơn hai lăm.

Vì thế, anh mới có suy nghĩ cực đoan như vậy.

Đây có đi ngược lại với nguyên tắc lớn của thế giới “hòa bình và cùng tiến bộ”, cũng không được ủng hộ.
Có bên chính cũng có bên phản biện.

Một nhóm cư dân mạng khác bày tỏ, tiết tấu của bài Anh em dễ hiểu, ca từ bắt tai, kể đến chuyện đam mê của thanh niên nhiệt huyết, không có gì sai.

Thanh niên mà, tràn đầy sức sống, dám yêu dám hận, dám làm dám nhận, có gì sai đâu?
Tranh luận vẫn diễn ra, sau cùng càng lúc càng xa chủ để, trở thành trận đấu khẩu giữa thiếu niên nổi loạn và cái gọi là Nhà đạo đức học, không thể dọn dẹp được bãi chiến trường này, mà từ ngữ thì càng lúc càng thôi, cuối cùng dùng những từ ngữ đẹp đẽ nhất hỏi thăm họ hàng phụ nữ của đối phương.

Có rất nhiều cư dân mạng tham gia và trận chiến này, số người nhấp chuột vào bài tăng lên nhanh chóng.

Số người biết đến trận chiến này, biết sáu bài hát này và cả Cậu Bảo càng ngày càng đông.
Vào lúc này bên cộng đồng Thiên Nhai lại xuất hiện một bài đăng khác, thêm dầu vào lửa cho trận chiến này.
Tác giả bài đăng có tên “Tiểu Mã”, anh ta tự xưng là cư dân mạng ở Liên minh sáng tạo âm nhạc Trung Quốc, hay nghe nhạc trên trang web này.

Quen biết với tác giả của sáu bài hát trên QQ164, Cậu Bảo.

Và nói, ban đầu Cậu Bảo cũng nghe nhạc và chơi nhạc trên trang web.

Một trong những bài hát top 3 trong một cuộc thi lớn mà trang web đã tổ chức, có một bài là do anh sửa đổi.
Cũng bày tỏ, cư dân mạng có tố chất về phương diện này, có thể đi so sánh một chút thì có thể tìm ra bài hát đó.


Tin tức này cũng không tính là gì, tiểu Mã để lộ ra một chuyện khác khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Trận chiến vốn đang hạ nhiệt lại thăng cấp lên lần nữa.
Đêm trăng, vừa ra không lâu, đã thành bài hát được tìm kiếm nhiều nhất trên Baidu, tác giả của bài đó cũng là Cậu Bảo nhưng tên gốc của bài hát là Tập nguyệt.

Vì không biết chọn bạn mà chơi nên bị bạn đạo bài hát, dù tên của chính mình ra mắt và được trang web mua đứt bản quyền.

Hơn nữa, tiểu Mã vừa đưa ra những cáo buộc bùng nổ thì bài hát này đã bị trang web bán cho công ty đĩa hát nào đó, chuẩn bị góp mặt trong album tiếp theo của tân binh làng nhạc.
Gần đây, bài hát Đêm trăng đang gây xôn xao trên mạng, đến tin tức giải trí của Tencent cũng từng làm báo cáo, thậm chí công ty đĩa hát cao cấp cũng tỏ ý theo dõi.

Trang web liên minh sáng tác Trung Quốc cũng từng tổ chức buổi tọa đàm thay tác giả đó, anh ta đạo nhái mà cũng dám đến? Bạn có tin không?
Tranh luận nóng lên liên tục, chỉ trong một đêm bài đăng của tiểu Mã đã có trên hai triệu lượt nhấp chuột, phản hồi bài đăng lên đến hàng ngàn.

Có người nói chuyện này không thể tin được, có lẽ có người có ý đồ khác, lợi dụng Đêm trăng để tạo nhiệt, muốn nổi tiếng hơn.

Có rất nhiều người ủng hộ quan điểm này bởi vì đây là chuyện thường trên mạng.

Chị Phù Dung, Thiên Tiên mm, ai mà không muốn phá tác giả?
Ở cái xã hội phù phiếm này, vì nổi tiếng, vì lợi ích mà có một số người có thể làm bất cứ chuyện gì.

Thật ra người đáng thương nhất là những cư dân mạng bình thường chúng tôi, bị che mắt, làm công cụ tạo nhiệt cho người ta.
Nhưng có người nghĩ rằng chuyện này có thể là thật.

Liên hệ sáu bài hát của Cậu Bảo và Đêm trăng lại so sánh thì đúng là có nét giống.

Cho dù là sáng tác ca từ hay là phổ nhạc cũng đều có nét tương đồng.

Còn về Cậu Bảo, xem ra cũng có tài nghệ.

Nếu như có cơ hội, nói không chừng có thể trở thành Dương Thành Cương thứ hai.
Đương nhiên cũng có cư dân mạng lạnh lùng bày tỏ, mọi người không cần nghiêm túc như vậy, cho dù bài đăng có mục đích gì thì thân là cư dân mạng, cứ dùng tâm bình thường để đối xử là được rồi.

Mọi người chỉ coi nơi này là nơi giải trí, sau khi bàn luận xong thì cười một cái.
Hai bài đăng này, nhanh chóng trở thành bài đăng hot nhất ở cộng đồng Thiên Nhai, còn cái tên Cậu Bảo cũng được mọi người biết đến.

Nhưng rốt cuộc anh là người như thế nào? Trông ra sao? Bao nhiêu tuổi? Vẫn là một ẩn số.

Có lẽ, điều duy nhất mà mọi người có thể làm là đợi tác phẩm mới của anh.

Sau bài đăng đó, Tiểu Mã – người tiết lộ tin tức động trời đó đã biến mất tăm, không còn tham gia cuộc chiến nước bọt.
Cư dân mạng đặt hết tâm tư lên người Cậu Bảo, có rất ít người để ý đến anh ta.

||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Mà lúc này, nhân vật chính của sự kiện lần này, Trương Quang Bảo lại đang ở một quán net bình thường ở Thành Đô, thay người khác bưng trà rót nước, mua thuốc chạy vặt.

Anh không hề biết, lúc này, tranh luận về anh đã như nước như trà, không thể dọn dẹp được ở trên mạng.
Việc đạo nhạc trước giờ đều gây sự chú ý lớn đến mọi người, trước có ca khúc vàng của một nhóm nhạc vô danh trong nước bị chuyên gia nhận định là đạo, gây nên sự tranh luận cực lớn, thậm chí còn dẫn đến việc xem xét đạo đức của cả giới giải trí.

Vừa hay lúc này, trên mạng lại tiết lộ tin tức như vậy, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Cho dù là có đạo hay không, tác giả bài đăng này cũng đã đạt được mục đích.

Bài đăng nhanh chóng bị chuyển đến các BBs trong nước, trở thành chuyện hot nhất, còn sáu bài hát của Cậu Bảo trên QQ164 lại càng ngày càng được nhiều người biết đến, nhất là bài Anh em, đã được cư dân mạng truyền tay nhau hát.

Giai điệu thanh thoát, ca từ đơn giản, rõ ràng, bộc lộ sự phản nghịch của thanh niên, sự phóng khoáng và cả ta được ta làm.
Còn trên Baidu các từ khóa tìm kiếm “Cậu Bảo”, “Tác phẩm Cậu Bảo”, “Tập Nguyệt” càng ngày càng nhiều.

Nhân vật chính của chuyện này chưa từng lộ mặt lại bị đeo lên một hơi thở thần bí, người người đều đang đợi, đợi Cậu Bảo – người mang phong cách phóng khoáng này ra tác phẩm mới..