“Tiểu Mạn, ta thề sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn hại đến nàng.”

Bình minh, nắng sớm lọt khe cửa sổ, nhảy vào trong phòng.
Lục Ly nằm dài giữa một đống lộn xộn, cánh tay phải giơ lên cao.

Mắt hắn mở to, nhìn chằm chằm vào một chiếc hộ uyển màu đen tuyền, bên trên khắc đầy những đường hoa văn không rõ ý nghĩa.
Đêm hôm trước, khi trận pháp của Nhiếp Hồn Lão Nhân mở ra, thứ truyền tống đến chính là chiếc hộ uyển này.

Vừa xuất hiện, nó liền bám chặt lấy cổ tay Lục Ly, gỡ xuống không được, chém cũng không để lại một vết xước.
Cái bóng của lão nói hộ uyển là cho hắn để phòng thân, sau đó thì cùng với trận pháp biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

Lục Ly không tin lời lão nói.

Vừa mới đánh nhau sống chết xong lại nói muốn bảo vệ hắn, làm sao có thể tin được.
“Nhưng tốn nhiều công sức như vậy để mang thứ này tới, rốt cuộc lão có ý gì?” Lục Ly đặt cánh tay xuống sàn nhà, nhắm mắt lại suy ngẫm.

“Lão vẫn luôn có cách tìm thấy ta, chắc không phải để truy tung rồi.”
Cộc! Cộc! Cộc!
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, Lục Ly hơi nghiêng đầu, cất giọng hỏi:
“Ai đấy?”
“Thưa khách quan, là tiểu nhân đây.”
Đó là gã tiểu nhị đã tiếp chuyện với Lục Ly, vào cái hôm hắn lần đầu đến tửu quán.

Gã tên A Quý, không chỉ miệng mồm lưu loát mà phục vụ cũng rất chu đáo.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Ly nằm im tại chỗ, nói vọng ra.
“Khách quan, tiểu nhân có việc cần nói, có thể làm phiền ngài một chút được không?”
A Quý đứng bên ngoài chờ đợi, sau một hồi không thấy động tĩnh thì cửa phòng chợt mở ra.

Lục Ly đứng sau cánh cửa nhìn gã.
“Có chuyện gì mà đột nhiên tìm ta vậy?”
“Cũng không có gì to tát.” A Quý cười cười giải thích.


“Chỉ là có người phàn nàn với chưởng quầy rằng, suốt đêm hôm qua, phòng của khách quan phát ra rất nhiều tiếng ồn, ngay cả trận pháp chống ồn cũng không ngăn được, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của họ.”
“Bổn tiệm tuy làm ăn nhỏ, nhưng vẫn có quy tắc riêng của mình.

Khách quan là người hào phóng, A Quý cũng rất có cảm tình với ngài.

Chỉ là, mong ngài có thể vì mọi người mà giữ… im… lặng…”
Gã vừa nói vừa nhìn ra sau lưng Lục Ly, hai con mắt dần mở to hết cỡ, miệng mồm há hốc.

Trong phòng, ngoài bốn bức tường vẫn còn đứng vững, những thứ khác đều nát vụn hết, cánh cửa sổ cũng lắc lư vài nhịp rồi rơi xuống.
“Thật ngại quá.” Lục Ly gãi gãi đầu, cười trừ với gã tiểu nhị.

“Đêm qua ta luyện công bị mất khống chế.”

Mặt trời dần lên cao, Lục Ly bước xuống tửu quán, tìm đến chiếc bàn gần cửa sổ mà mình hay ngồi.

Mọi hôm, hắn vẫn gọi một đĩa bánh ngọt điểm tâm, thưởng thức cùng với chút trà nóng.

Nhưng hôm nay, hắn chỉ uống trà có sẵn trên bàn chứ không gọi thức ăn.
Phá hư đồ đạc thì phải đền, điểm này Lục Ly không phản đối.

Cũng chỉ hơn một ngàn linh thạch, chẳng thấm vào đâu so với con số trong túi trữ vật của Tôn Phá.

Tuy nhiên, tốt nhất là vẫn nên giả nghèo một chút, tránh những ánh mắt bất thiện dòm ngó.
Lục Ly lấy ra một gói lương khô, vừa ăn vừa nhìn dòng sông ở phía xa.

Trông thấy từng đám lục bình lững lờ trôi, hắn chợt nhận ra, sóng nước không còn quá mãnh liệt như trước nữa.
Trong khoảng thời gian ở đây, Lục Ly vẫn thường xuyên nghe thấy lão già điên gây chuyện ở bên ngoài tửu quán, giống như những gì A Quý đã kể.

Nhưng vì muốn đảm bảo thông tin về chuyến thuyền sang bên kia sông, sau vài ngày đắn đo, hắn cũng đi ra ngoài để dò la tin tức.
Quả thật, đi tiếp khoảng mười dặm sẽ có một bến thuyền, nơi đó cũng đông đúc tấp nập hơn so với khu vực xung quanh tửu quán này rất nhiều lần, chỉ là giá cả thì cũng đắt đỏ không kém.
Tuy nhiên, có một vấn đề khác khiến Lục Ly cảm thấy kỳ lạ là, lão già điên kia lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn.

Thậm chí, lão cư xử giống như chưa từng gặp hắn ở bờ sông trước đó.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải phiền phức, nhưng không hiểu sao cái suy nghĩ này thỉnh thoảng khiến hắn không thoải mái.
Lục Ly trầm ngâm chốc lát rồi khẽ xoay người, đảo ánh mắt một vòng khắp tửu quán.

Dường như không tìm thấy thứ mình cần, gương mặt hắn hiện lên vẻ thất vọng.
“Kỳ quái, lão già này đi đâu rồi nhỉ?”
Hắn muốn thương lượng một việc quan trọng với lão già ăn mày.

Dù linh tính mách bảo không nên dây vào lão, nhưng hắn không thể bỏ qua việc này được.

Có điều là mấy ngày gần đây, hắn lại chẳng thấy bóng dáng lão đâu cả.
“Mấy hôm trước lão có gây chuyện với một vài người, không lẽ thật sự đi theo bọn họ để ám quẻ sao?” Lục Ly vừa nhấp một ngụm nước trà vừa nhẩm tính.

“Bây giờ đã là mồng ba, vài ngày nữa là lên đường rồi.

Nếu lão còn không về, đành chờ lần tới quay lại nơi này, rồi lấy thứ đó sau vậy.”
“Tên ăn mày dơ dáy bẩn thiểu này, mau cút đi chỗ khác!”
Chợt có tiếng quát mắng từ ngoài cửa vọng vào.

Đó là giọng nói của A Phúc, một tên tiểu nhị tuổi tầm thiếu niên của tửu quán.
Nghe thấy hai chữ “ăn mày”, Lục Ly nghĩ ngay đến lão già điên, liền đứng dậy đi về phía cửa.

Nhưng được vài bước thì hắn chợt nhớ ra, A Phúc dẫu luôn khó chịu với lão ta, tuy nhiên sẽ không nói thẳng những lời như vậy trước mặt lão.
“Cứ ra ngoài xem sao đã.”
Không chỉ Lục Ly, một số người đang ăn uống trong tửu quán cũng tò mò, kéo nhau ra hóng chuyện.

Quả nhiên, xuất hiện ở đó là một người khác, chỉ là tác phong thì lại khá giống với lão già điên, thậm chí còn thảm hại hơn.
Mặt mày lấm la lấm lét, đầu tóc bù xù như tổ quạ, áo quần rách rưới chẳng khác nào miếng giẻ lau.


Tấm da thịt nhợt nhạt nổi lên đầy ghẻ lở, vài chỗ còn có mụn mủ vàng khè chảy ra, bốc mùi tanh hôi.
“Thí chủ hiểu lầm rồi.” Người đó chắp tay nói với A Phúc.

“Bần tăng Tuệ Minh, phụng mệnh sư phụ đi truyền bá Phật pháp, trên đường gặp phải yêu thú tấn công, may nhờ Phật tổ phù hộ nên mới thoát được một kiếp nạn.”
“Nhưng bể khổ vô biên, kiếp nạn này vừa qua, kiếp nạn khác liền tới.

Trong lúc chạy trốn khỏi yêu thú, bần tăng đã làm rơi mất túi của mình, linh thạch với lương thực đều không còn, cho nên mấy ngày nay chưa có gì vào bụng.

Mong thí chủ bố thí cho ít đồ chay, để bần tăng có thể vượt qua được kiếp nạn này.“
“Thiện tai, thiện tai.

Phật tổ từ bi.

Nếu được, mong thí chủ cho bần tăng mượn thêm một con dao để cạo đầu…”
Lục Ly đứng sau cánh cửa nhìn ra, cảm giác người này có chút quen mắt.

Giọng nói này, cách nói chuyện dài dòng lan man này, hắn đã từng thấy qua.

Không sai, đây chính là tên hòa thượng ngồi tụng kinh trước bộ xương của hắn.
“Cái tên thích nói mê này, sao lại mò được tới đây nhỉ?” Lục Ly khẽ lầm bầm.

Hắn không muốn dây dưa với tên hòa thượng này, quyết định sẽ chỉ đứng một bên quan sát.

Tu vi của hòa thượng này rõ ràng không cao, nhưng khí tức Phật môn khiến hắn không thoải mái.
“Mặc kệ ngươi là hòa thượng hay ăn mày, mau cút cho ta.” A Phúc không đủ kiên nhẫn để nghe hết những lời của Tuệ Minh, giơ cây chổi đang cầm sẵn trong tay lên cao, trừng mắt quát: “Còn ở đó lải nhải thì đừng trách ta ác.”
Thường ngày, A Phúc vẫn được giao cho nhiệm vụ quét dọn sân trước của tửu quán.

Nhưng mười ngày thì hết chín ngày rưỡi, hắn phải chạm mặt lão già điên, bị lão phá hoại, cản trở công việc không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, nhìn thấy lão xin xỏ, ăn vạ mà kiếm được nhiều linh thạch hơn cả mình, khiến hắn càng thêm chán ghét.

Nếu không ngại vì những câu chuyện mà A Quý đã kể, hắn sẽ không nhịn lão lâu đến như vậy.
Vốn không ưa lão già ăn mày, giờ lại gặp người có bộ dạng tương tự, A Phúc liền muốn giận cá chém thớt.

Mắt thấy gã hòa thượng vẫn chưa chịu đi, hắn dùng hết sức đập mạnh cán chổi xuống.
“Dừng tay!”
Chợt có giọng của một nam tử vang lên từ phía trong tửu quán.

Tiếp theo sau đó, một luồng gió vù vù cuốn tới, thổi bay cây chổi trong tay A Phúc.
“Có chuyện gì từ từ nói, việc gì phải động thủ như vậy.”
Lục Ly xoay người nhìn lại, thấy một thân ảnh quen thuộc đang chậm rãi bước ra.

Áo trắng phiêu dật, suối tóc đen tuyền, gương mặt như tạc tượng.

Người này, không ai khác ngoài gã tu sĩ họ Trương, đêm trăng rằm hơn nửa tháng trước ngồi đánh đàn trên ngọn cây hoa gạo.
Sau lần gặp nhau đó, Lục Ly không còn thấy gã thêm lần nào nữa, cứ tưởng gã đã đi khỏi nơi này.

Hóa ra, gã vẫn ở lại bên trong tửu quán, chỉ là hầu như không rời khỏi phòng.

Đừng nói là Lục Ly, ngay cả đám tiểu nhị cũng rất ít khi trông thấy gã.
Tu sĩ họ Trương liếc nhìn A Phúc, sau đó tiến đến bên cạnh Tuệ Minh hòa thượng.

Sau khi quan sát sơ qua, gã liền lấy một chiếc lọ bằng sứ, nhỏ vài giọt dược thủy lên đầu ngón tay, vẩy nhẹ vào những vết thương.
“Dùng bôi ngoài da, hai ngày sau sẽ tự động khỏi.” Gã đưa cho Tuệ Minh lọ thuốc và nói.
Những vết thương không còn đau nhức nữa, Tuệ Minh vui vẻ sờ soạng khắp người, khoa tay múa chân loạn xạ.

Hắn nhìn tu sĩ áo trắng, trong lòng vô cùng cảm kích, cầm lấy lọ thuốc rồi chắp tay trước ngực nói:
“Đa tạ thí chủ.

Thí chủ thật có tấm lòng nhân hậu, người tốt như thí chủ chắc chắn sẽ được Phật tổ phù hộ, tương lai gặp nhiều may mắn, gặp dữ hóa lành, gặp nguy hóa an.

Bần tăng Tuệ Minh, Phật học kém cỏi nên chỉ mới tụng được vài bài kinh cầu siêu, nếu như sau này có cơ hội nhất định sẽ báo…”
“Thôi được rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.” Tu sĩ họ Trương khoát tay, sau đó quay sang nhìn A Phúc: “Sắp xếp cho vị sư phụ này một chỗ ở cùng vài món ăn chay, tốn kém bao nhiêu cứ tính toán lại với ta.”

Vừa rồi còn hùng hổ dọa người, giờ lại phải phục vụ cho chính người đó, A Phúc có chút không cam tâm.

Nhưng người áo trắng vừa xuất hiện trông khá lợi hại, hắn không dám phản bác, đành cúi gằm mặt xuống, ấp a ấp úng:
“Việc này…”
“Cái thằng nhóc này, bảo ngươi quét dọn sân trước cho sạch sẽ, ngươi lại quét luôn cả mặt mũi của tửu quán đi rồi.”
Đúng lúc này, chợt có thanh âm sang sảng của A Quý vang lên.

Gã từ phía trong tửu quán chen lấn qua đám người, chạy đến trước mặt tu sĩ họ Trương, vừa cười lấy lòng vừa nói:
“Thằng bé này trẻ người non dạ, hành xử có gì không đúng, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho.”
Rồi gã nắm đầu A Phúc đè mạnh xuống: “Còn không mau xin lỗi Trương công tử!”
A Phúc thường ngày rất sợ A Quý, không dám cãi lại nửa lời, đầu bị đè xuống càng không dám ngóc lên.

Hắn vội ôm quyền đưa ra phía trước, lắp bắp nói:
“Xin… xin lỗi Trương công tử.”
“Người cần xin lỗi không phải ta.” Tu sĩ họ Trương đáp.
A Quý hiểu vấn đề, liền nắm đầu A Phúc đẩy sang bên cạnh Tuệ Minh: “Mau xin lỗi đại hòa thượng.”
“Xin lỗi đại hòa thượng.” A Phúc nói như gào lên, giọng đầy uất ức.

Tuổi hắn không lớn, da mặt chưa đủ dày, bị giáo huấn giữa bàn dân thiên hạ như vậy có chút không chịu được.
“Ở đây không ai bị điếc, ngươi hét to như vậy làm gì!” A Quý gõ lên đầu A Phúc, bực mình quát.

“Mau cút ra sau bếp chẻ củi, không đủ mười bó thì trưa nay khỏi ăn cơm.”
Gã xoay đầu A Phúc hướng vào trong tửu quán, bàn tay đẩy tới, bàn chân đá mạnh vào mông thiếu niên, khiến hắn suýt ngã sấp mặt trên nền đất.

Rồi gã quay lại nhìn tu sĩ áo trắng cùng hòa thượng, nở một nụ cười thân thiện quen thuộc:
“Vừa rồi thật ngại quá, bổn tiệm sẽ giáo huấn lại thằng nhóc này, không để việc tương tự xảy ra nữa.”
“Chỉ là chút hiểu lầm.

Không sao, không sao.” Tuệ Minh cười đáp.

“Mà thí chủ cứ gọi bần tăng là Tuệ Minh được rồi, mấy chữ đại hòa thượng thật sự không dám nhận.”
“Vâng, Tuệ Minh sư phụ.” A Quý gật đầu, sau đó nói với tu sĩ họ Trương: “Yêu cầu của ngài, bổn tiệm nhất định sẽ thực hiện, có điều là…”
“Là sao?” Tu sĩ họ Trương hỏi.
“Bổn tiệm làm ăn nhỏ, phòng ốc không nhiều, hiện tại đều đã có người thuê hết rồi.

E là, chỉ có thể sắp xếp cho Tuệ Minh sư phụ ở lại trong nhà kho mà thôi.”
“Có được chỗ trú chân là tốt rồi.” Tuệ Minh chắp tay nói.

“Thật không dám làm phiền mọi người thêm nữa.”
Mặc dù gã hòa thượng đã nói như vậy, tu sĩ họ Trương vẫn nhíu mày nhìn A Quý, tỏ vẻ nghi hoặc.
Chỉ cần liếc qua cũng biết, hai tầng lầu phía trên có hơn bốn mươi phòng.

Gã không rõ vì sao lại có người dựng một cái tửu quán ở nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng bảo hết phòng thì đúng là khó tin.
“Khách quan ít khi ra khỏi phòng nên không biết, cách đây vài ngày, có một đoàn người ghé đến bổn tiệm, thuê hết số phòng còn lại rồi.” A Quý sợ làm mất lòng vị khách của mình, vội giải thích cặn kẽ:
“Bọn họ nhiều đến năm sáu chục người, ngoại trừ người dẫn đầu có một phòng riêng ra, số còn lại phải ở chung ba bốn người một phòng mới đủ.”
“Có chuyện này sao?” Tu sĩ họ Trương hỏi.
A Quý gật đầu, còn chưa kịp nói gì thêm thì đột nhiên, từ trong tửu quán lại có một giọng nói vang lên.
“Vị đạo hữu này nếu không chê, tại hạ có thể bảo thuộc hạ của mình nhường lại một phòng.”
Với việc A Phúc bị đuổi ra sau bếp chẻ củi, những người đứng xem trò vui cũng lần lượt giải tán, Lục Ly cũng quay về bàn của mình, không gian quanh cửa ra vào liền thông thoáng trở lại.
Lúc này, ở đó chỉ xuất hiện một nam tử trung niên, vóc người tầm thước, toàn thân vận y phục màu đỏ sậm, khoác bên ngoài là một chiếc áo choàng màu xanh nhạt.