Nghiêm Liệt kiên trì muốn đưa Ngụy Tịnh về nhà, Ngụy Tịnh từ chối một hồi liền không giãy dụa nữa, kết quả Nghiêm Liệt dừng xe trước nhà, còn xuống xe đưa Ngụy Tịnh vào.

"Không cần, tự tôi đi vào là được." Ngụy Tịnh ý tứ không quá tốt.

"Vừa khéo để tôi nhớ rõ vị trí phòng em, tránh vừa trở về lại bị em cho leo cây."

Ngụy Tịnh cúi đầu cười, Nghiêm Liệt khom người theo động tác của người kia, chăm chú nhìn khuôn mặt cô: "Em cười cái gì?"

Nụ cười Ngụy Tịnh chưa giảm, gò má có má lúm đồng tiền đáng yêu: "Chỉ là cảm thấy lần nào Nghiêm tiểu thư cũng đều rất nghiêm túc."

"Tôi nghiêm túc? Tôi có sao? Hình như lần nào tôi cũng không quên cười với em."

"Nhưng nội dung nói chuyện rất nghiêm túc, rất chăm chú."

Nghiêm Liệt nhìn nụ cười của cô, nhịp tim từ từ gia tốc: "Nghiêm túc không tốt sao? Hay là em thích cái loại cảm giác nói năng tùy tiện?"

Ngụy Tịnh nghe được vấn đề này, nụ cười mềm mại chậm rãi thu lại, chuyên tâm ngắm nhìn gương mặt Nghiêm Liệt.

Lại một lần nữa, lại là loại ánh mắt ôn nhu lại an tĩnh này, ham muốn hoàn toàn khác biệt với tính cách bên trong, ánh mắt kia hận không thể nuốt cả người Nghiêm Liệt vào nơi sâu nhất trong con mắt ấy. . .

Đây là ý gì? Tại sao thỉnh thoảng cô ấy sẽ xuất hiện biểu tình như vậy?

Nghiêm Liệt bị ánh mắt Ngụy Tịnh hấp dẫn tới, đến gần, hai người nhìn nhau lập tức có loại nhiệt độ quẩn quanh thân thể bọn họ.

Tựa như một khắc sau, hai đôi môi liền muốn hôn lên. . .

Cảm nhận được hô hấp Nghiêm Liệt gần trong gang tấc, Ngụy Tịnh đột nhiên bừng tỉnh, lui người về phía sau, ho khan một tiếng nói: "Không cần đưa, tôi chắc chắn sẽ không thất hứa, thật sự."

Nghiêm Liệt cũng có chút lúng túng: "Ừ, được, vậy em cẩn thận."

"Nghiêm tiểu thư ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Ngụy Tịnh quay đầu, trong đêm đen nhẹ bước vào nhà.

Thân thể nhỏ nhắn của cô tiến lên một bước, tóc mềm mại sẽ lơ lửng một lần.

Ban đêm yên tĩnh chỉ nghe âm thanh giẫm vào đá dưới chân, mà Nghiêm Liệt đứng tại chỗ như vậy, quên hết tất cả nhìn bóng lưng người kia.

Từ đáy lòng Nghiêm Liệt tuôn ra đủ loại cảm giác, mỗi một tư vị đều dây dưa trong lòng cô, kéo đến trong lòng vừa đau vừa thoải mái.

Đây là thế nào, giống như khi còn bé được ăn kẹo ngon, nhớ mãi không quên; hoặc như lục lọi bí mật mình hứng thú, có loại vui vẻ không muốn ai biết.

Lưu luyến cùng vui vẻ trộn lẫn thành mong đợi, mong đợi lần sau gặp nhau cô ấy sẽ nói gì, làm gì, dùng biểu tình gì nhìn mình.

Còn có cái hôn chưa tới được đó, lần sau có thể hay không sẽ đến.

Không tới một phút tách ra, Nghiêm Liệt đã bắt đầu nhớ Ngụy Tịnh.

Vì để đi chung với Ngụy Tịnh không lúng túng như vậy, chẳng tiếc trăm phương ngàn kế, Nghiêm Liệt gọi Chu Mật, bảo cô rủ thêm các chị em cùng đi nghỉ mát.

Chu Mật nhận được chỉ thị của Nghiêm Liệt nói rủ theo chị em, cái này khiến rất đau đầu: "Nghiêm đại tiểu thư, mình không có chị em gái, chỉ có bạn giường."

"Vậy mang theo bạn giường của cậu!"

"Bạn giường của mình ai cũng muốn chém chết mình, ra biển sợ là mình sẽ bị ném đi nuôi cá."

"Phải có một người cho cậu con đường sống chứ?"

"Có, Hứa Tranh nha."

"Vậy thì phiền cậu mang Hứa Tranh và bạn của cô ấy cùng đi đi."

Chu Mật quả thực không nghĩ tới Nghiêm Liệt sẽ vì một tiểu quỷ mà bày ra tới vậy, cô cũng tràn ngập tò mò với Ngụy Tịnh, trở về sẽ bàn chuyện này với Hứa Tranh.

Lúc Hứa Tranh nghe được tên Nghiêm Liệt và Ngụy Tịnh cười không nói, tựa hồ chuyện này đã sớm trong dự liệu của cô.

Cuối cùng vẫn là Hứa Tranh mặt mũi tương đối lớn, hỏi Nghiêm Liệt muốn bao nhiêu người, Nghiêm Liệt nói càng nhiều người càng không xấu hổ, vì vậy Hứa Tranh liền gọi hơn hai mươi mỹ nhân, cùng đi biển.

Đến ngày ước định đó, Ngụy Tịnh quả thực là quên mất, còn nói ngày nghỉ có thể ngủ nướng một chút, đang ngủ đến vòng thứ hai, nghe tiếng gõ cửa.

Ngụy Tịnh mơ mơ màng màng đi mở cửa: "Nhược Khê tỷ, chuyện gì. . ."

Vừa mở cửa thấy người đứng ngoài cửa là Nghiêm Liệt, khiến Ngụy Tịnh còn chưa tỉnh ngủ lập tức bị dọa tỉnh.

"Hả? Nhược Khê là ai? Lại là chị em gái gì đó của em?"

Nghiêm Liệt mặc một thân quần dài cùng mũ che nắng, kính râm cũng đeo rồi. Nước da và son môi tươi đẹp lộ bên ngoài quần áo không thích hợp với bối cảnh này, đẹp đến không giống như người sẽ gặp trong cuộc sống hiện thực, chỉ ở trong tạp chí và điện ảnh.

Nghiêm Liệt rất hứng thú nhìn người đang mặc đồ ngủ đích, ánh mắt không thục nữ đi ngang qua ngực bằng phẳng của Ngụy Tịnh, đi xuống, sau đó, lại đi lên, quét mắt một lần hết thảy.

"Xin lỗi!" Ngụy Tịnh lập tức đóng cửa lại, lúc đóng cửa gió suýt chút nữa thổi bay mũ Nghiêm Liệt.

Không tới một phút, Ngụy Tịnh khoác áo khoác một lần nữa mở cửa, Nghiêm Liệt khiển trách cô:

"Em quả nhiên đã quên mất, người bạn nhỏ."

"Xin lỗi. . ." Ngụy Tịnh lại nói xin lỗi, lần này thanh âm nhỏ hơn.

Mặc dù Nghiêm Liệt rất hưởng thụ nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Tịnh đuối lý thẹn thùng, nhưng thời gian bây giờ thật sự có chút muộn, không ra khỏi cửa rất có thể sẽ bị chặn trên đường cao tốc.

"Mau mau thu thập hành lý của em, chúng ta lập tức đi ngay."

"Rất nhanh!" Lúc nói lời này Ngụy Tịnh đã vọt vào nhà, mười phút sau cô xách hai vai hai túi màu đỏ đi ra.

"Nhanh như vậy?"

"Chỉ có mấy bộ quần áo thôi."

"Đồ trang điểm? Mỹ phẩm dưỡng da "

"Tôi không có những thứ đó. . ."

Nghiêm Liệt nâng cằm Ngụy Tịnh lên, nhìn kỹ khuôn mặt cô:

"Da dẻ đúng là rất tốt, thuần tự nhiên. Ừm, người trẻ tuổi đúng là khiến người hâm mộ."

Ngụy Tịnh lúng túng tránh khỏi tay Nghiêm Liệt: "Nghiêm tiểu thư cũng rất trẻ tuổi. Vậy, tôi đi thật sự thích hợp sao? Không phải bạn cô cũng cùng đi sao? Tôi như vậy. . ." Ngụy Tịnh dang hai tay, bày ra quần áo giá rẻ của mình, "Nói là bạn cô, sẽ không làm cô mất mặt chứ?"

"Em nghĩ nhiều rồi." Ngữ khí Nghiêm Liệt cứng ngắc không ít, xoay người đi.

Ngụy Tịnh khóa kỹ cửa, đi theo sau lưng cô.

Nghiêm Liệt đi thẳng đến bên cạnh xe, có một người đàn ông trung niên cao lớn giúp cô xếp hành lý vào cốp sau. Ngụy Tịnh đi tới, đứng bên người Nghiêm Liệt.

"Ngồi ghế phụ đi." Nghiêm Liệt nói.

Ngụy Tịnh không nói tiếng nào lên xe, vốn tưởng rằng người đàn ông trung niên kia lái xe, kết quả là Nghiêm Liệt tự mình lái xe.

"Sao em không thả túi vào cốp sau đi?" Nghiêm Liệt vừa thắt dây an toàn vừa nói.

"Túi cũng không lớn. . ." Nhưng quả thực không thắt được dây an toàn.

Nghiêm Liệt cau mày, nói với người đàn ông trung niên phía ngoài xe: "Lão Giang, tới giúp cô ấy xếp túi vào cốp sau đi."

"Được." Người gọi là lão Giang đi tới, Ngụy Tịnh đem túi đưa cho ông.

Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Nghiêm Liệt lái xe lên đường.

Xe rất nhanh liền lên cao tốc, trong xe vạn phần yên lặng.

Bình thường lúc các cô gặp nhau luôn là Nghiêm Liệt tìm đề tài, giờ phút này Nghiêm Liệt không nói lời nào, mới thấy được tỷ lệ Ngụy Tịnh chủ động nói chuyện là thấp như vậy.

Chẳng qua trạng thái trầm mặc đối với người nào mà nói cũng rất khó nhịn.

"Nghiêm tiểu thư hình như có chút không quá cao hứng?" Lần này là Ngụy Tịnh chủ động lên tiếng.

Loại vấn đề này nghe vào thật giống như Ngụy Tịnh để ý ưu tư của mình, khó chịu trong lòng Nghiêm Liệt lập tức tan thành mây khói, thậm chí mang theo một chút vui vẻ.

Trong lòng cô như vậy, ngoài mặt cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, vẫn trầm mặt:

"Không có gì, dù sao em cũng không cảm thấy tôi là bạn em."

"A, không, tôi không có nói như vậy."

"Em nói."

"Tôi thật sự không có. . ."

"Vậy em nói có mất thể diện hay không gì đó, có bạn sẽ ghét bỏ chuyện như vậy sao? Em căn bản không để tôi trong lòng mà."

Ngụy Tịnh có cảm giác bị đứa trẻ bắt bẻ, lại cảm thấy Nghiêm Liệt nhanh mồm nhanh miệng, có gì sẽ nói thẳng:

"Tôi không phải ý đó. Nghiêm tiểu thư hiểu lầm rồi, chẳng qua tôi cảm thấy mình có chút không thích hợp, ít nhiều khẩn trương. Đối với lời mời của Nghiêm tiểu thư, tôi vẫn là rất cảm tạ."

"Hừ, nói cảm ơn cái gì, kỳ thực em vẫn luôn có cảm giác xa cách với tôi. Luôn gọi Nghiêm tiểu thư Nghiêm tiểu thư, nghe rất không thân thiết."

"Vậy phải gọi thế nào chứ?"

Nghiêm Liệt nói: "Gọi chị đi, dù sao tôi cũng lớn hơn em mấy tuổi. Gọi chị thân thiết, nghe rất thoải mái."

Vốn tưởng rằng Ngụy Tịnh đã bị mình nuôi tốt, dễ dàng kéo cô đi theo quỹ đạo mình khao khát, một tiếng "Chị" ngọt ngào này chắc là chạy trời không khỏi nắng. Ai ngờ. . .

"Nghiêm Liệt." Ngụy Tịnh nói, "Tôi trực tiếp gọi chị là Nghiêm Liệt, chị sẽ không để tâm chứ?"

"Sẽ không để ý. . ." Nghiêm Liệt dừng lại một chút, cô đang suy nghĩ, đây là ý gì? Tín hiệu gì? Trực tiếp gọi tên như vậy bất ngờ có cảm giác thân thiết?

Nếu không thì để Ngụy Tịnh gọi "Tiểu Liệt" luôn đi?

Không. . . Vẫn là đừng, dọa người ta một đứa trẻ cũng không tốt.

Mặc dù muốn trực tiếp xuất kích, nhưng cũng phải cho mình một đường sống mới được. Tiểu Liệt cái gì, vẫn là để lại đến sau này hãy nói đi.

Phen này Nghiêm Liệt còn nhớ cái gì mà vẻ buồn bã đâu, nụ cười cũng không tự chủ treo trên mặt.

Cô đang nở nụ cười tươi đẹp muốn nói: Tiểu quỷ em thật đúng là không khách khí, liền trực tiếp gọi tên đầy đủ của tỷ tỷ, kết quả lúc quay đầu nhìn Ngụy Tịnh, phát hiện cô tựa vào bên cửa sổ, mặt không cảm giác, hoàn toàn không phải bầu không khí vui vẻ hòa thuận Nghiêm Liệt mong muốn.

Cô ấy đang suy nghĩ gì?

Lại chơi lúc lạnh lúc nóng.

Một loại cảm giác ngứa ngáy kỳ dị lan tràn trong lòng Nghiêm Liệt, cào không tới, cắn không được, rất khó chịu đựng.

_______________

Hôm nay - 27/8/2021 là sinh nhật Hứa Giai Kỳ. Đối với mình thì là một ngày đặc biệt nên mình đăng liền 3 chương luôn  ♡\( ̄▽ ̄)/♡

Bài hát mình để đây là một bài của Hứa Giai Kỳ. Có thể đối với người khác nó chưa thực sự hay, nhưng với mình, là một bài hát rất tuyệt mà mình đã replay nhiều lần. 

Ba chương này mình đều sẽ để bài của Kiki mà mình thích, không liên quan đến truyện nên nếu thấy không thích hợp phát trong lúc đọc truyện thì mọi người cứ bỏ qua nha. Cảm ơn đã nghe mình nói nhảm.   ヽ(~_~)ノ