- Ta mặc quần áo tử tế rồi, ngươi có thể mở mắt.

- Được rồi!
Tổ An đáp lại, đồng thời âm thầm nhả rãnh, nha đầu này thật thông minh.

Bơi tới bên bờ, hai mắt Tổ An tỏa sáng, một bộ váy áo màu xanh nước biển, dây lụa trắng cột bên hông, càng lộ ra cả người mềm mại và tinh tế.

Hai mắt thật to linh động, giống như búp bê biết nói chuyện đứng ở nơi đó, trong nháy mắt này Tổ An có chút hoảng hốt, còn tưởng nhìn thấy Saito Asuka.

Bất quá Tổ An lập tức ý thức được một cục diện lúng túng, đó là quần áo của hắn không ở nơi này!
- Sao ngươi không lên?
Thiếu nữ nhìn nam tử trong nước, khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vàng chuyển qua bên cạnh.

- Vừa rồi không phải ta đã nói ta ngất bị nước trôi tới nơi này sao, ta cũng không biết quần áo ở nơi nào.

Tổ An nghĩ thầm nha đầu này thật hay thẹn thùng.

Thiếu nữ nghiêng đầu trầm tư một lát:
- Ngươi đã bị dòng nước trôi tới nơi này, vậy quần áo của ngươi hẳn ở thượng du.

- Ngươi có thể giúp ta đi tìm hay không, ta một người có chút sợ hãi.


Quan hệ giữa người và người tựa như lò xo, một phương yếu đi một phương khác sẽ mạnh chút, nguyên bản lúc trước hắn còn lo lắng bị truy sát, nhưng phát hiện tiểu cô nương này tính tình thẹn thùng rụt rè, hắn liền nhịn không được có ý nghĩ khi dễ nàng.

Thiếu nữ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Được, kỳ thật ngươi không cần lo lắng như vậy, phụ cận con sông này không có hung thú gì ẩn hiện.

Đương nhiên thời điểm chạng vạng tối sẽ có không ít dã thú đến bên này uống nước, bất quá chỉ cần không chọc đám Cương Liệt Hắc Sài trong Sài Lang Cốc, thì vấn đề không lớn.

- Vậy cái đồ chơi này là chuyện gì xảy ra?
Tổ An khoảng cách gần quan sát Hồng Nhãn Cuồng Tê đang hôn mê, không khỏi âm thầm tắc lưỡi, cái đồ chơi này thật lớn.

Thiếu nữ hơi đỏ mặt:
- Kỳ thật nó là theo chân ta từ trong Long Ẩn Sơn lao ra.

Tổ An kinh hãi:
- Ngươi tiến vào hạch tâm của Long Ẩn Sơn?
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết trong hạch tâm của Long Ẩn Sơn khẳng định có rất nhiều hung thú ngưu bức, hắn không biết nghe bao nhiêu người cảnh cáo tuyệt đối không được vào núi sâu, kết quả tiểu cô nương trước mắt dám lẻ loi một mình đi vào? Như vậy thực lực của nàng chẳng phải siêu cường?
Tổ An có chút hối hận, vừa rồi mình còn muốn khi dễ nàng, có phải tự tìm đường chết hay không?
- Đúng vậy, có ít thuốc ở trong hạch tâm của Long Ẩn Sơn mới có.

Thiếu nữ cõng lên một cái gùi thuốc, tiếu dung xán lạn tinh khiết.

- Đi thôi, ta đi với ngươi lấy quần áo.

- Đa tạ cô nương.

Tổ An bơi ở trong nước.

- Đúng rồi, ta gọi Tổ An, không biết cô nương tên gì?
Biết thực lực của đối phương mạnh mẽ, đương nhiên phải tận lực rút ngắn quan hệ.

- Tổ An? Danh tự này thật kỳ quái.

Thiếu nữ mặc niệm vài tiếng mới đáp.

- Ta gọi Kỷ Tiểu Hi.

Tổ An nở nụ cười:
- Danh tự dễ nghe hơn ta nhiều.

Sắc mặt của thiếu nữ đỏ lên, hiển nhiên là có chút xấu hổ.


Chú ý tới một màn này, Tổ An xác định nàng thật là cô nương tính tình ôn nhu, lá gan lại lớn chút:
- Tiểu Hi, ngươi đến hạch tâm của Long Ẩn Sơn hái thuốc, đẳng cấp của ngươi chẳng phải rất cao sao?
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu, không đề phòng chút nào nói:
- Ta chỉ là Tam phẩm, sở dĩ có thể đi vào sâu trong núi lớn, là bởi vì cha ta cho ta cái này?
Nói xong nàng lấy ra một cái bình trong suốt lung lay, bên trong có bột phấn màu xanh.

Tổ An sững sờ:
- Đó là cái gì?
Kỷ Tiểu Hi đáp:
- Đây là phân rồng và nước tiểu phơi khô chế thành, mang theo uy áp của Long tộc, cho nên đám hung thú ngửi được mùi sẽ tránh xa.

Tổ An âm thầm kinh hãi, thế giới này thật có rồng.

Kỷ Tiểu Hi cất kỹ bình thủy tinh, nhịn không được lầu bầu:
- Chỉ tiếc thứ này quá thối, cho nên sau khi ra ngoài, ta liền không nhịn được đi tắm rửa thay quần áo, không nghĩ tới! Không nghĩ tới lại đụng phải ngươi.

- Đây chính là duyên phận nha.

Tổ An cười ha hả, thấy thiếu nữ có chút buồn bực, lập tức dời chủ đề.

- Không đúng, đã như vậy, vừa rồi vì sao Hồng Nhãn Cuồng Tê còn tập kích ngươi?
- Bởi vì nó đần nha.

Kỷ Tiểu Hi giải thích.

- Khứu giác của Hồng Nhãn Cuồng Tê rất kém cỏi, cho nên không ngửi được hương vị của phân rồng, tự nhiên là không sợ, lại thêm nó thù rất dai, thời điểm ta đi ngang qua lãnh địa của nó, không cẩn thận chọc nó một chút, không nghĩ tới nó lại đuổi tới nơi này.

- Thì ra là thế.


Tổ An giật mình, nghĩ đến hình thể của Hồng Nhãn Cuồng Tê kia, hắn bỗng nhiên có cái chủ ý.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía thượng du, cũng không lâu lắm liền tới địa phương lúc đầu Tổ An xuống nước, y phục của hắn còn chỉnh chỉnh tề tề lưu tại nguyên chỗ.

- Tiểu Hi, ngươi có thể xoay người sang chỗ khác không.

Kỳ thật Tổ An cũng không để ý bị nhìn thấy, chỉ sợ bị muội tử nghĩ là lưu manh mà thôi.

Kỷ Tiểu Hi đỏ mặt ừ một tiếng, trực tiếp đi đến phía sau đại thụ, Tổ An nhanh chóng lên bờ cầm quần áo mặc, kiểm tra Cẩu Bảo vẫn còn, mặt khác trước đó từ trong túi của Mai Hoa Thập Nhị vơ vét được chút bạc vụn cũng còn, không khỏi thở dài một hơi.

- Ta thay xong rồi.

Tổ An hô một tiếng.

Lúc này Kỷ Tiểu Hi mới từ phía sau đại thụ đi ra, đợi thấy rõ hình dạng của hắn, không khỏi sững sờ.

Tổ An vô ý thức sờ mặt:
- Sao thế? Có cái gì không đúng sao?