" Kính...Coong....Kính...Coong "

Tuấn đứng bên ngoài bấm chuông, trở về từ Thanh Hóa, Tuấn không quay về Hải Phòng ngay mà đi thẳng lên Hà Nội. Sau hai hồi chuông thì bên trong nhà có người đi ra:

- - Ai đó, đợi một chút nhé.

Là giọng của mẹ Đại, vừa mở cổng, nhìn thấy Tuấn đứng bên ngoài, mẹ chú Đại không giấu nổi sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, bà thảng thốt:

- - Tuấn, là con sao...? Ông ơi, thằng Tuấn, thằng Tuấn nó về rồi này....Trời đất ơi, là thằng Tuấn thật.

Nghe vợ nói, bố chú Đại không kịp xỏ dép mà chạy xộc ra bên ngoài, bản thân 2 ông bà cũng không được biết Tuấn lại được mãn hạn sớm đến như vậy. Nhưng đang đứng bên ngoài chính là Tuấn, nhìn hai ông bà quá đỗi bất ngờ, Tuấn cũng đoán cả hai đều không biết ngày Tuấn được ra tù. Thấy bố Đại vội vã kéo tay mình vào trong, xong ông đưa mắt nhìn xung quanh xem có ai thấy không, Tuấn cười rồi nói:

- - Bố mẹ đừng lo, không phải con trốn trại ra đâu. Là con đã được tự do, từ trại giam con trở về thăm bố mẹ luôn. Hơn 1 năm qua con trong đó không biết bố mẹ thế nào, nay trở về nhìn bố mẹ vẫn khỏe mạnh là con mừng rồi.

Nghe Tuấn nói vậy, bố chú Đại mới giãn khuôn mặt lo lắng ra một chút, ông đáp:

- - Vậy là tốt rồi, vào nhà đi con.....Bố mẹ xin lỗi vì không biết mà đi đón con được. Mau, vào trong nhà rồi nói gì thì nói.

Cả hai ông bà vừa nhìn Tuấn vừa chạm vào người Tuấn để kiểm tra xem cậu con nuôi của mình có lành lặn trở về sau quãng thời gian ở tù hay không. Đối với hai ông bà thì cho dù Tuấn năm nay đã ngoài 43 tuổi, hay như Đại đã hơn 30 tuổi nhưng ông bà vẫn coi họ như những đứa trẻ cần sự bảo bọc của cha mẹ. Cá nhân Tuấn cũng vậy, mặc dù đã sống đến từng này tuổi nhưng chưa bao giờ Tuấn cảm nhận được sự yêu thương, chăm sóc từ bố mẹ, vậy cho nên khi được bố mẹ Đại đối đãi như người thân trong gia đình, Tuấn cũng cảm kích vô cùng.

Tắm rửa thay quần áo xong, Tuấn ra phòng khách nơi bố mẹ Đại đã ngồi pha nước, gọt hoa quả đợi sẵn. Ngồi xuống, Tuấn hỏi luôn:

- - Đại nó không về nhà hả bố mẹ..?

Mẹ chú Đại đáp:

- - Cũng có về 2 tháng trước, nhưng rồi nó lại đi đâu đó....Nhưng lần này nó về ở nhà được gần 1 tháng. Bao năm qua đây là lần đầu tiên nó ở nhà lâu nhất. Mà thấy nó vui vẻ, tươi cười suốt.....Mẹ có hỏi về chuyện của con nhưng nó chỉ bảo bố mẹ yên tâm, đừng lo gì cả. Cho bố mẹ xin lỗi, con đi hơn 1 năm trời mà bố mẹ không đến thăm con được lần nào. Bố mẹ cũng muốn đi, nhưng mấy lần định đi thì Đại nó đều nói nó đến thăm con rồi, sức khỏe con vẫn tốt nên bố mẹ cũng yên tâm.

Dù không biết lý do vì sao Đại lại làm như vậy, nhưng chắc chắn phải có nguyên nhân nên Tuấn cũng cười rồi nói:

- - Đúng rồi, con được chú ấy tiếp tế tháng nào cũng như tháng nào. Con cũng bảo đường xá xa xôi, bố mẹ cũng lớn tuổi rồi, đi lại nhiều cái bất tiện nên dặn chú ấy nói bố mẹ không cần đến thăm con đâu. Vả lại, trong tù con cũng sợ gặp người thân rồi bịn rịn suy nghĩ nhiều thêm.

Bố chú Đại hỏi:

- - Nhưng sao con lại được ra sớm như vậy...? Bố cứ nghĩ án của con phải 6 năm cơ mà..?

Tuấn mỉm cười, việc chạy án cho Tuấn đều do một tay Đại lo liệu, nay Đại không nói gì với bố mẹ thì chắc có lý do của Đại nên Tuấn chỉ đáp:

- - À, là con cải tạo tốt, thêm nữa hình như cái gã mà con đâm có viết đơn xin giảm án cho con. Vậy cho nên người ta cho về sớm, vậy Đại nó có liên lạc gì về nhà không ạ...? Con muốn nói chuyện với chú ấy quá.

Bố chú Đại trả lời:

- - Haizz, nửa tháng nay nó không gọi về nhà rồi, mà điện thoại cũng không điện được. Chẳng biết nó đi đâu, làm gì, mà bố mẹ cũng quen rồi. Đây có phải lần đầu đâu....Ngày trước cả năm nó chỉ về nhà đúng 1-2 lần, mỗi lần chỉ 1 ngày là lại đi mất tăm, mất tích. Con xem về rồi giờ hai anh em nói chuyện với nhau, cũng lớn tuổi cả rồi mà cả hai thằng vẫn khiến cho bố mẹ lo lắng nhiều quá. Thế sau đây con tính làm gì chưa, một năm qua bố cũng không còn khỏe nên cũng không chạy được xe nữa rồi. Trước đó có con nên bố yên tâm giao cho con, mày vào tù nên bố cũng bỏ luôn. Già rồi, không làm được nữa, thằng Đại nó cũng bảo bố mẹ nghỉ ngơi, nó sẽ lo cho hết, nói vậy chứ bao năm qua cũng là nó nuôi bố mẹ chứ bố mẹ làm được bao nhiêu. Để nó về, bố bảo nó xem có công việc gì cho mày làm cùng. Nói ra thì bị cười chê, có thằng con trai làm gì mà cũng không biết....Ha ha ha.

Tuấn uống ngụm nước rồi nói:

- - Dạ không cần đâu ạ, con về đây thăm bố mẹ trước rồi nếu có gặp Đại thì nói chuyện với chú ấy sau. Nhưng tiếc là Đại nó không ở nhà, thời gian qua con đã khiến bố mẹ suy nghĩ nhiều. Ngày mai con sẽ về Hải Phòng, con muốn gặp hai đứa con của con. Con cũng không muốn đi đâu xa nữa, con sẽ kiếm công việc làm ở dưới đó để tiện thăm nom 2 đứa nó luôn.

Mẹ chú Đại cười rạng rỡ:

- - Con nghĩ được thế là tốt, nhưng nhớ đừng làm gì vi phạm pháp luật con nhé. Mình mới được ra tù nên người ta sẽ để ý lắm đấy. Mà con về đó rồi ở đâu...?

Tuấn hơi chững lại 1 giây, câu hỏi của mẹ chú Đại đúng là điều Tuấn trăn trở, Tuấn bây giờ thân mang danh tù tội, nhà cửa không có, dù noi là về chăm lo cho 2 đứa con nhưng Tuấn chỉ có 2 bàn tay trắng. Bố mẹ đẻ đã từ mặt, không coi Tuấn còn sống đã hơn 20 năm nay. Tấc đất cắm dùi không có, ngay bản thân còn không có chỗ để ngủ thì tính gì chuyện lo cho người khác. Nhưng dù sao thì Tuấn cũng muốn được nhìn thấy mặt hai đứa con bé bỏng. Thấy Tuấn im lặng, bố mẹ chú Đại cũng hiểu, hai ông bà không nói thêm gì.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc Tuấn sửa soạn đồ đạc chuẩn bị về Hải Phòng thì bố mẹ chú Đại tiến lại gần, mẹ chú Đại đưa cho Tuấn một cái phong bì rồi nói:

- - Trong này có 20 triệu, bố mẹ cho con để về đó còn lo liệu công việc. Nếu khó khăn quá thì lại quay lên đây, chỉ cần con nhớ có hai ông bà già này lúc nào cũng đợi con ở đây là được.

Tuấn không dám cầm, Tuấn chịu ơn của gia đình Đại quá nhiều, nay chưa làm được gì để trả ơn mà lại còn nhận tiền của hai ông bà, điều này khiến Tuấn cảm thấy hổ thẹn, nhưng bố chú Đại vỗ vai Tuấn rồi gật đầu nói tiếp:

- - Con cầm đi, đã là người trong gia đình thì không cần câu nệ chuyện tiền bạc. Bố mẹ coi con cũng như thằng Đại, thậm chí có những lúc bố còn quý mày hơn cả thằng Đại. Bố cũng là bộ đội, bố hiểu con nghĩ gì lúc này. Nếu con ngại thì cứ coi như đây là số tiền bố mẹ cho con vay, sau này có con trả sau cũng được. Vậy nhé....

Đã ngoài 43 tuổi, vậy mà Tuấn rưng rưng nước mắt khi nghe những lời động viên từ bố mẹ nuôi. Phải đến tầm tuổi này, khi con người ta đã đi quá một nửa cuộc dời thì Tuấn mới biết thế nào là sự ấm áp từ tình cảm của cha mẹ, mặc dù hai người họ không phải là người thân sinh ra Tuấn. Thứ tình cảm tưởng chừng như Tuấn không bao giờ còn được thấy nữa kể từ ngày thầy Nguyên mất.

Tuấn sụt sùi như một chàng thanh niên trong vòng tay của bố mẹ, Tuấn nói:

- - Con cảm ơn, bố mẹ tốt với con quá......Con hứa sẽ không phạm phải sai lầm như trước kia nữa. Vì giờ con còn hai đứa con, và còn cả bố mẹ....Con sẽ cố gắng, rồi lúc nào đó, con sẽ dẫn bọn trẻ lên đây để chào ông bà. Con đi đây.

Bố mẹ chú Đại nghe được những lời đó của Tuấn cũng cảm thấy yên tâm hơn. Ông bà biết Tuấn không phải người xấu, ngược lại Tuấn còn là một người sống tình cảm, nghĩa khí, biết chịu ơn người khác. Nhưng ngặt một nỗi, số phận cũng như hoàn cảnh đã đưa đẩy Tuấn đến những bước đường cùng. Giờ đây, sau 2 lần vào tù, ra tội, ngót nghét 12 năm, đời người có được mấy lần 10 năm. Nhưng khác với những người cùng tầm tuổi, ở Tuấn luôn có một sự bùng cháy mãnh liệt, những năm tháng trong tù không khiến Tuấn trở nên mềm yếu, ngược lại đã giúp Tuấn có những cái nhìn đa chiều về xã hội. Và hơn nữa, trời ban cho Tuấn một sức khỏe phi thường, nhìn bề ngoài không ai đoán được Tuấn năm nay đã gần 44 tuổi, cũng chính vì vậy mà khi mới gặp Tuấn, bố mẹ chú Đại chỉ nghĩ Tuấn hơn con trai mình độ 4-5 tuổi mà thôi. Chỉ đến khi nhận Tuấn làm con nuôi họ mới biết Tuấn đã ngoài 40. Nhưng chẳng sao cả, tình cảm là thứ không đong đếm bằng tuổi tác. Cái quan trọng là họ đối xử với nhau thật lòng. Tuấn hiểu và bản thân luôn nghĩ mình nợ cả gia đình chú Đại một món nợ ân tình mà có lẽ cả đời không thể trả hết.

[......]

Hải Phòng, 12h trưa cùng ngày.....Giữa cái nắng chang chang của mùa hè, trên đường về, một lần nữa Tuấn sửng sốt trước sự thay đổi chóng mặt của quê hương, chỉ trong vòng 2 năm, dường như mọi thứ đã đổi mới, hiện đại một cách chóng mặt. Ngay cả nơi Tuấn sinh ra cũng thay da đổi thịt, giờ đây nơi này đã trở thành một trong những nơi sầm uất bậc nhất của thành phố.

Chỉ có nhà của Vân, người vợ quá cố của Tuấn thì vẫn vậy......Nơi đây không thay đổi gì so với 2 năm trước, lúc Tuấn từ HK trở về, nhất là ngôi nhà của ông Quý, khi mà những nhà xung quanh đã khang trang hơn, to đẹp hơn thì nhà ông Quý vẫn vậy. Tuấn còn nhớ, tầm 10 năm trước, nhà của bố mẹ Vân là một trong những ngôi nhà to đẹp nhất ở khu này. Vậy mà bây giờ, nhìn nó lụp xụp, điêu tàn khi những ngôi nhà mới xung quanh được xây lên.

Bên trong sân, gần cổng ra vào vẫn là cây me đó, bờ tường xiêu vẹo mặc dù đã được vá vào những chỗ đổ vỡ. Bất chợt Tuấn giật mình vì đằng sau vang lên một giọng nói:

- - Chú tìm ai vậy ạ....?