Nhìn đám người đang lao về phía mình, người phụ nữ chân dài duỗi người nói với người đàn ông cường tráng: "Tôi vừa ăn xong, lười di chuyển quá, anh giải quyết đi."

Người đàn ông cường tráng vẫn không lên tiếng, chỉ gật đầu và bước về phía trước.

Lưu Ký lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh nói: "Kiêu ngạo là phải trả cái giá rất đắt! Cho bọn họ một bài học. đáng nhớ đi!"

Trong khi nói chuyện, Lưu Ký cũng lấy trong người ra một cây dùi cui và bước về phía trước.

Trước kia Lưu Ký sẽ không bao giờ tham gia chiến đấu, nhưng lần này thì khác, đây là một trận chiến mà bất kỳ ai cũng có thể thấy là nó đang nghiêng hẳn về một phía, Lưu Ký đương nhiên cũng muốn tham gia đánh cho đã tay, thể hiện uy lực của mình!

"Mẹ nó đều nhường chỗ hết cho tôi, tôi muốn xem thử họ dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy!"

Lưu Ký hét lên, vung vẩy cây dùi cui trong tay.


Mấy người đứng che trước mặt Lưu Ký, khiến Lưu Ký kêu gào vô ích.

"Mẹ nó, tránh ra hết cho tôi!"

Lưu Ký vừa định kéo tên đàn em đang chặn trước mặt ra, nhưng trước khi tay anh ta kịp chạm vào tên đàn em này, anh ta đã nhìn thấy tên đàn em bay thẳng về phía mình, lực quán tính cực mạnh kia trực tiếp khiến tên đàn em kéo theo cả Lưu Ký cùng nhau bay ra xa.

Lưu Ký bị đụng ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy khỏi mặt đất, anh ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta vô cùng sợ hãi.

Chỉ thấy người đàn ông cường tráng kia đã hạ gục hai tên đàn em của mình chỉ bằng một cú đấm và một cú đá.

Trong lúc này, cây dùi cui trong tay những người khác đang đánh vào người đàn ông cường tráng, nhưng người đàn ông đó không hề có phản ứng gì cả.

Lưu Ký không có cơ hội tiếp xúc với Đông Đường nên anh ta không biết sự đáng sợ của Đông Đường, trong một tổ chức như thế này, những người có thể ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ đều đã được huấn luyện nghiêm ngặt, khả năng chịu đựng cơ bản của họ mạnh hơn rất nhiều lần so với những người bình thường.

Người đàn ông cường tráng liên tiếp xoay người đá vào mấy người, tràn đầy khí thế, có một người bước tới thì bị người đàn ông kia đấm một cú vào đầu, ngay lập tức hai mắt đỏ ngầu, ngất xỉu trên mặt đất.

Cảnh tượng này xảy ra khiến những người vốn muốn lao về phía trước phải dừng lại, cầm vũ khí la hét trước mặt người đàn ông cường tráng, nhưng không ai dám tiến tới.

Người đàn ông cường tráng tỏ ra khinh thường và tiến lên một bước.

Khi người đàn ông cường tráng tiến lên một bước, những người đó liền lùi lại một bước.


Người đàn ông cường tráng dời ánh mắt nhìn về phía Lưu Ký, nhếch miệng cười: “Cậu là tên dẫn đầu à?”

Lưu Ký muốn từ trên mặt đất đứng lên, lại phát hiện hai chân đã nhũn ra, chỉ có thể đá tới đá lui trên mặt đất, dựa vào sức mạnh của đôi tay dần dần rút lui về phía sau.

Sự tự tin trên mặt Lưu Ký hoàn toàn biến mất, đây là lần đầu tiên Lưu Ký nhìn thấy một người đáng sợ như vậy, chỉ một người mà có thể đánh bại nhiều người như vậy!

Vẻ mặt của Lưu Ký giống như vừa nhìn thấy ma.

Người đàn ông cường tráng lại bước một bước tới, túm lấy cổ áo của Lưu Ký: "Tôi hỏi cậu, cậu là tên dẫn đầu à?"

"Tôi tôi tôi tôi tôi..." Lưu Ký run rẩy, thanh âm cũng run lên, không dám nhìn về phía người đàn ông cường tráng.

Khi quay mặt tránh đi, Lưu Ký nhìn thấy một tên đàn em đang nằm trên mặt đất, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta, có lẽ là sắp chết!

Cảnh tượng này khiến Lưu Ký sợ đến mức không thể nói thành lời, sắc mặt anh ta tái nhợt.


"Rác rưởi." Người đàn ông cường tráng ném anh ta thật mạnh xuống đất.

Một tiếng "bịch" trầm vang, Lưu Ký cảm thấy nội †ạng của mình như bị xô lệch vị trí sau cú đập mạnh này, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu và không thể thở được.

Người đàn ông cường tráng đạp một chân lên ngực Lưu Ký, đần dần dùng lực: "Nói cho tôi biết, người họ Kiều ở đâu?"

Lưu Ký bị lực đè trên ngực làm cho sợ hãi, mùi nước tiểu nồng nặc xộc lên, phần lớn quần của Lưu Ký lập tức ướt đẫm.

Lúc này Lưu Ký đâu còn hơi sức để lo lắng tới chuyện mặt mũi gì nữa, run rẩy đưa tay ra, chỉ vào Kiều Lăng đang đứng ở một bên.

Người đàn ông cường tráng nhìn Kiều Lăng: "Người nhà họ Kiều?"