Khi âm thanh giòn giã vang lên, chiếc chân ghế bằng gỗ lim trong tay Tê Thiên và chân của Lưu Tài Lương đều bị gãy.

"Ahll" Tiếng rú đau đớn của Lưu Tài Lương vang vọng khắp tầng lầu. Tề Thiên vứt chiếc chân ghế gãy sang một bên, lại bẻ một chiếc chân ghế khác.

Sắc mặt Lưu Tài Lương tái nhợt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn, nhìn thấy Tâ Thiên lại đến gần, Lưu Tài Lương vội vàng nói: "Không thể! Trừ khi có va chạm mạnh, nếu không thì xương ngực..."

Tề Thiên không đợi Lưu Tài Lương nói xong đã đập. một gậy vào mặt Lưu Tài Lương.

Khi cây gậy giáng xuống, đánh nát nửa bên mặt của Lưu Tài Lương, miệng ông ta đây máu, không thể nói được.

“Ông nên vui mừng vì bản thân vẫn còn có ích.” Tê Thiên giãm lên tay Lưu Tài Lương, dùng sức nghiền nát: “Nếu không thì ông đã biến thành một xác chết rồi.”


Khắp toàn thân ông ta đều cảm nhận được cơn đau thấu tim, giọng nói của Lưu Tài Lương trở nên khàn khàn, mỗi lần ông ta hét lên thì máu từ trong miệng lại phun ra.

"Xin... Thực xin lỗi... Xin..." Lưu Tài Lương bắt đầu cầu xin tha thứ, dưới quần ướt đẫm một mảng lớn.

Kiều Lăng không nhịn được mắng to: "Xin lỗi thì có ích gì! Ông đúng là là một con súc vật!"

Kiều Lăng vẫn còn nhớ bộ dạng đau đớn của Liễu Y khi ở bệnh viện, Kiều Lăng cũng có nghe Tê Thiên đề một chút đến quá trình phẫu thuật, có thể nói Liễu Kiến Quân đã thật sự đi một vòng trước cổng địa ngục.

Nếu không có Tề Thiên, Liễu Y đã mất đi người thân duy nhất trên đời.

Tề Thiên lạnh lùng nhìn Lưu Tài Lương, hỏi: "Nói đi, hôm nay ông đến nhà kho làm cái gì."

Lưu Tài Lương hoàn toàn sợ hãi, không còn dám mạnh miệng nữa, nhanh chóng nói: “Đều... đều là do Đường Tử Tấn bảo tôi đến đó! Công ty Dược phẩm Đường thị của bọn họ đã nhập một lô thuốc giả, yêu cầu tôi đưa đến kho hàng của Bệnh viện Nhân dân số hai, để chuẩn bị gài bẫy các người, nhưng lại bị Liễu Kiến Quân nhìn thấy và quay phim lại, tôi... lúc đó tôi quá lo lắng nền...”

Thuốc giả!

Kiều Lăng nghe xong lập tức nổi giận!

Phản ứng đầu tiên của Kiều Lăng không phải thuốc giả này sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì cho bệnh mà là Bệnh viện Nhân dân số 2, mỗi ngày đều có nhiều bệnh nhân như vậy, có biết bao nhiêu người dựa vào những loại thuốc này để cứu mạng! Mà Dược. phẩm Đường thị lại trộn thuốc giả vào, vậy sẽ hại biết bao nhiêu mạng sống?

Kiều Lăng không khỏi đi tới, đá vào đầu Lưu Tài Lương.


"Lưu Tài Lương! Tôi nói ông là súc vật là đã đánh giá cao ông rồi! Ông còn không bằng cả súc vật!"

"Tôi... Tôi cũng bị Đường Tử Tấn dụ dỗ, Đường Tử. Tấn đã ra lệnh cho tôi làm tất cả những chuyện này!"

Kiều Lăng liên tục hít mấy hơi thật sâu để bình tĩnh lại: “Quyền hạn của ông đã bị xóa từ lâu rồi, ông mở kho y tế bằng cách nào?”

Lưu Tài Lương không chút do dự mà bán đứng đồng đội của mình: "Là... là Tất Thiện mở cửa cho tôi, cậu ta... Cậu ta làm cùng tôi."

"Tất Thiện! Là anh ta!" Sắc mặt Kiều Lăng thay đổi: "Thảo nào anh ta là bác sĩ trực, mà lại nói không hề biết gì về sự việc đã xảy ra?"

Thân thể Tề Thiên bỗng nhiên chấn động: "Xong rồi, đã xảy ra chuyện!"

Tê Thiên nói xong liền chạy ra ngoài.


Kiều Lăng bối rối, vội vàng đi theo: "Sao vậy?”

"Tôi nhờ đám người Viện trưởng Hoàng che giấu tình huống của Liễu Kiến Quân, nhưng bác sĩ trực ban đã biết!" Tê Thiên nhìn thấy thang máy vẫn ở tầng một, trực tiếp chạy về phía cầu thang.

Kiều Lăng kêu to: “Chậm một chút, chờ tôi.” “Không chậm được.” Tê Thiên bế Kiều Lăng lên.

Kiều Lăng không ngờ rằng Tê Thiên sẽ làm ra hành động như vậy, Kiều Lăng còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy cả người bị nhấc lên.

Kiều Lăng hét lên, ôm chặt cổ Tề Thiên, cô ấy bám vào người Tề Thiên, bất lực nhìn Tê Thiên không ngừng nhảy xuống từ giữa tầng lầu, mỗi lần nhảy xuống là khoảng cách cao bằng một tầng.

Mười mấy giây sau, Tê Thiên và Kiều Lăng đã đến tầng một.