Hồng Dịch vẫn chưa tỉnh táo lại được từ cảnh vừa nãy, quyền cước của Trần Phong lại lần nữa ập tới, Hồng Dịch căn bản không có thời gian phản ứng.

Hai người, đánh qua lại, đánh hết mình, có lẽ là tốc độ của hai người quá nhanh, ngoài võ sĩ thực lực mạnh ra, thì người bình thường căn bản không nhìn rõ chiêu thức của hai người.

“Chuyện gì vậy? Các anh nhìn rõ chiêu thức của hai người họ không?”.

“Không nhìn rõ, chỉ có thể thấy tàn ảnh trên sàn, còn chiêu thức của hai người căn bản không nhìn rõ!”.

“Vậy hai người họ ai chiếm ưu thế?”.

“Không biết”.

Lúc Trần Phong và Hồng Dịch giao chiến, khán giả bên ngoài đều nhỏ giọng bàn tán, khán giả có mặt đa phần đều là người bình thường, cũng có một số võ sĩ chẳng qua cảnh giới quá thấp, không thể nhìn rõ chiêu thức của họ, có thể nói người có thể nhìn rõ ở chỗ này không nhiều.

“Hừ, Hồng Dịch kia đã yếu thế rồi, không lâu nữa Trần Phong chắc chắn có thể giết hắn!”.

“Ừm!”.

Cơ Uẩn và Thiên Ưng ngồi ở ghế xem thi đấu tiến hành phân tích chiến cuộc, Cơ Uẩn lúc này chỉ muốn Trần Phong giết ngay tên súc sinh Hồng Dịch, trả thù cho Tam Giới.

Còn Thiên Ưng thì khá là bình tĩnh, chỉ gật đầu không nói gì.

Lúc này trận quyết đấu của Hồng Dịch và Trần Phong đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Arthur và William – hai người có khả năng cao giành quán quân cuộc thi lần này ở phía xa cũng chú ý trận quyết đấu đặc sắc này.

Sắc mặt Arthur u ám, xem cuộc thi với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng anh ta hơi kinh ngạc, thực lực của Trần Phong đã vượt khỏi hiểu biết ban đầu của anh ta.

Còn William thì cũng giật mình, chỉ có điều anh ta đeo mặt nạ, khiến người ngoài không nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

Mặc dù hai người bọn họ cách sàn đấu khá xa, nhưng khí thế của hai người ở sàn đấu, họ có thể cảm nhận được rõ ràng.

Dù là Hồng Dịch hay Trần Phong, thì thực lực của hai người đã gần bọn họ.

Nhưng người Arthur và William để ý nhất vẫn là Trần Phong, từ đầu chí cuối việc kiểm soát và phân tích chiến cuộc của Trần Phong đã đạt đến mức hoàn mỹ.

Kinh nghiệm chiến đấu của Trần Phong có thể nói là đã đến mức hoàn hảo, điểm này dù là Arthur hay William cũng không bằng được.

“Sao có thể thế này, Trần Phong chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu Hóa Kình, sao có thể đánh ngang cơ với Hồng Dịch giai đoạn giữa Hóa Kình?”.

“Ngang cơ? Hừ, lúc này Hồng Dịch đã yếu thế, Trần Phong chiếm ưu thế rồi!”.

“Quá khó tin, Hồng Dịch là giai đoạn giữa Hóa Kình chân chính đó, truyền nhân của võ học cổ, nội kình sâu không lường được, thế mà bị Trần Phong đánh áp đảo, thực lực của Trần Phong kia rốt cuộc đạt đến mức độ nào?”.

Trong nhóm người xem thi đấu nơi này, đa phần đều là người bình thường, mà mười mấy người mạnh kia có thể nói là nhìn cực kì thấu đáo, họ không thể tượng tượng Trần Phong chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu Hóa Kình, nội kình có hạn, da thịt cũng không thể so với giai đoạn giữa, nhưng lúc này thế mà lại xoay chuyển tình thế, khiến Hồng Dịch liên tục lùi lại, không có sức đánh trả.

“Trần Phong đúng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ Hoa Hạ, thế thua của Hồng Dịch kia đã rõ ràng rồi, Võ trưởng lão, chúc mừng nhé!”.

Ở ghế VIP, một người mạnh đến từ Sa Hoàng nói, ông ta là phụ tá của tổ chức võ thuật lần này, thực lực cực kì mạnh mẽ.

Ông ta là đại diện của Sa Hoàng trong cuộc thi này, với thực lực và địa vị của ông ta đương nhiên biết Hồng Dịch đã tiêm thuốc gene, tăng năng lực chiến đấu trong thời gian ngắn.

Ông ta cũng rõ ràng Hồng Dịch đã là nỏ mạnh hết đà, đợi thuốc gene mất đi tác dụng thì anh ta chết chắc, người đại diện của Sa Hoàng này sở dĩ vui mừng như vậy là vì Sa Hoàng của họ đối lập với phe của Hồng Thiên Bá.

Có người vui có người buồn, ở một chỗ khác người đại diện của nước Mễ, phụ tá của tổ chức võ thuật nghe thấy lời của người đại diện Sa Hoàng, sắc mặt cực kì khó coi.

Bọn họ đều là người cùng cảnh giới, lúc này thấy Hồng Dịch lộ thế thua, trong lòng rất khó chịu.

“Ừm, Trần Phong của Hoa Hạ không đơn giản, trẻ măng mà năng lực chiến đấu lại cực mạnh, điều hiếm có đáng quý là kinh nghiêm chiến đấu phong phú thế này, điểm này rất tốt, tin rằng cùng cảnh giới, không ai có thể đỡ một chiêu của cậu ấy!”.

Lúc này đến cả chủ tịch của tổ chức võ thuật, Zeus Giáo hoàng Tòa Thánh cũng không nhịn được mà khen ngợi Trần Phong.

Giáo hoàng Tòa Thánh vừa dứt lời thì dù là phụ tá của Sa Hoàng hay người đại diện của nước Mễ cũng đều im lặng không nói gì, còn Võ Chí Châu thì lại đáp lại bằng gương mặt tươi cười.

Trần Phong là võ sĩ của Hoa Hạ, lúc này có thể nhận được khen ngợi của chủ tịch tổ chức võ thuật, ông ấy – người đại diện của giới võ thuật Hoa Hạ cực kì hãnh diện.

Lời Giáo hoàng Tòa Thánh vang lên, đến cả Thánh nữ ở bên cạnh cũng hơi biến sắc, lúc này ánh mắt nhìn Trần Phong đã khác biệt, phải biết là Giáo hoàng Tòa Thánh Zeus không tùy tiện đưa ra đánh giá, có thể khiến ông ấy khen không ngớt, thì có thể thấy biểu hiện của Trần Phong lần này cực kì xuất sắc.

Khi mọi người đang chú ý Trần Phong, trên ghế xem thi đấu Hồng Thiên Bá lại nhìn chằm chằm Hồng Dịch, lúc này do ông ta nóng ruột, nên trực tiếp đứng dậy, nhìn không chuyển mắt vào sàn đấu.

Thời gian trôi qua từng chút một, trong lòng Hồng Thiên Bá cực kì lo lắng, ông ta hiểu rất rõ thuốc gene của Hồng Dịch sắp hết tác dụng rồi, đợi thời gian qua thì Hồng Dịch chỉ có chết thôi.

Hồng Thiên Bá siết chặt nắm đấm, lúc này chỉ muốn lên sàn thay cho Hồng Dịch, sau đó đấu một trận với Trần Phong, chỉ có điều đây chỉ là nghĩ.

“Phải làm sao đây?”.

Hồng Thiên Bá sốt hết cả ruột như kiến bò trên chảo nóng, nếu Hồng Dịch thua, thì không chỉ ông ta mất đồ đệ, mà quan trọng nhất là mọi cố gắng khi xưa đều sẽ đổ sông đổ biển.

Lúc này đến Hồng Thiên Bá cũng hoảng loạn, thì khỏi phải nói Hồng Dịch đang đấu.

Đối diện với màn tấn công như vũ bão của Trần Phong, Hồng Dịch đỡ không xuể, phòng thủ rất vất vả, như vậy anh ta đã rơi vào thế yếu, thời gian trôi dần, Hồng Dịch bất cẩn một cái đã bị Trần Phong đá vào hông.

Hồng Dịch không khống chế được cơ thể lùi lại phía sau, một cú này cực mạnh, suýt nữa anh ta nôn ra máu.

“Hồng Dịch thua rồi!”.

Lúc này hầu hết mọi người đều xuất hiện suy nghĩ như vậy trong lòng.

“Chuyện gì vậy?”.

Hồng Dịch vốn đã không chống đỡ nổi, lúc này sau khi ăn một cú đá, anh ta chỉ cảm thấy mất thể lực, sức chiến đấu giảm, dường như cơ thể từ thanh niên biến thành tuổi xế chiều chỉ trong chớp nhoáng.

“Kết thúc rồi sao?”.

Lòng Hồng Dịch nặng trĩu, kết quả này có lẽ từ lần đầu tiên hai người giao thủ, anh ta đã biết rồi, lúc này chỉ cảm thấy cơ thể mất dần nhiệt độ, cảm giác lạnh băng, sự lạnh lẽo này không biết là vì tác dụng của thuốc gene, hay là vì bóng dáng ập tới của Trần Phong.

“Khốn kiếp, anh mà cũng dám nói xằng về giới võ thuật Hoa Hạ!”.

Tiếng hét phẫn nộ kinh thiên vang lên, Trần Phong lao đến nhanh chóng mang theo phẫn nộ.

Lúc này mọi người chú ý, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Trần Phong, tiếng hét giận dữ vừa nãy của Trần Phong vang vọng đất trời, mọi người có mặt đều nghe thấy.

Lúc này trong lòng Hồng Dịch đã đánh mất sự bình tĩnh, thấy bóng Trần Phong ập tới, anh ta cố ý tránh đi, nhưng cơ thể lại không nghe theo, không thể tránh được.

Ầm!

Trần Phong tung một cú đá vòng cầu vào sườn Hồng Dịch, Hồng Dịch hét thảm thiết, cơ thể gập lại, lùi ra phía sau.