Trận đầu tiên đã có người nhận thua, đây đúng là chuyện có một không hai trong lịch sử Đại hội võ thuật toàn cầu, cả quảng trường sôi sục, cũng có người thì thầm bình luận.
“Arthur này mạnh thật đấy!”
“Đúng thế, Arthur còn chưa ra tay, Nipa kia đã vội vã đầu hàng rồi, khí thế này đúng là có một không hai!”
“Các anh không biết đấy thôi, Arthur mặc dù bên ngoài chưa ra tay, nhưng khí thế ban nãy của anh ta đã dâng lên đến kịch điểm, dưới áp lực đấy, Nipa không dám đối đầu, cho nên đã biết điều chọn cách đầu hàng!”
Khán giả bắt đầu bình luận về việc Nipa nhận thua.
Không chỉ có khán giả bình thường, đến cả những võ sĩ tham gia Đại hội lần này cũng đang bình luận, dù gì chuyện này cũng khiến người ta không tưởng tượng nổi.
“Hừ, tôi nghĩ Arthur cố ý nâng cao khí thế để trấn áp đối phương, đây là cưỡng ép đối thủ nhận thua, chẳng khác nào ức hiếp người ta, có phần hơi quá đáng!”
Cơ Uẩn nhìn dáng người trên võ đài, thêm cả chuyện ban nãy xảy ra, không nhịn được mà nói.
“Ừ, đúng là có vẻ ức hiếp người quá!”
Thiên Ưng đứng bên cạnh gật đầu, nói: “Phải biết rằng ban đầu chỉ được có hơn 20 người tham gia, bây giờ đã nâng lên đến hơn 60 người, chắc chắn sẽ xảy ra tình trạng thực lực cách nhau quá xa, gặp phải đối thủ mạnh hơn mình quá nhiều thì cũng khó tránh!”
“Nhìn tình cảnh này, các trận đấu tiếp theo sẽ rất thú vị đấy, tôi nghĩ Đại hội sẽ có những tình huống một chiêu áp chế kẻ địch, thậm chí vừa lên đã dùng toàn bộ sức mạnh để áp đảo đối thủ!”
Trần Phong tuy không nói gì, nhưng anh cũng đồng tình với suy nghĩ của Thiên Ưng, Đại hội lần này đúng là không giống với những lần trước đây, người vừa mới bước vào giai đoạn đầu Hóa Kình như Nipa mà đã đến tham gia Đại hội, đừng nói là đối mặt với 60 cao thủ, đến cả những tuyển thủ bình thường cũng không địch nổi.
Trận đấu đầu tiên này đã thu hút không ít sự chú ý, đến cả những nhân vật lớn trong phòng VIP cũng không ngoại lệ.
“Arthur không hổ là đội trưởng đội hộ vệ Tòa thánh, còn chưa xuất chiêu đã khiến đối thủ khuất phục, chuyện này có thể nói là chưa từng xảy ra bao giờ!”
Người trong phòng VIP là thư ký trưởng Audu, lúc này cũng quay sang Giáo hoàng ở bên cạnh tấm tắc khen ngợi.
“Ha ha, đâu có đâu có, có thể là do cậu thanh niên trẻ tuổi đó căn bản không muốn đấu với Arthur thôi, có lẽ cậu ta muốn giữ sức để đấu các trận sau thôi mà!”
Giáo hoàng tỏ vẻ khiêm tốn, có điều biểu cảm của ông ấy lúc này, chỉ cần không bị mù thì đều có thể nhìn ra sự đắc ý.
Trận đấu đầu tiên, Arthur không chiến mà thắng, lập nên lịch sử, ông thân là Giáo hoàng nên khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
Lời của Giáo hoàng còn chưa dứt, Võ Chí Châu cùng mấy vị đại biểu của Sa Hoàng và nước Mễ cũng bày tỏ thái độ tán dương đối với Arthur.
“Ôi, Arthur này mạnh thật, nếu như Trần Phong đấu với cậu ấy, không biết có thắng nổi không!”
Võ Chí Châu nhìn về phía Arthur, trong lòng âm thầm phân tích, nếu như không có gì thay đổi, thì hai người họ chắc chắn sẽ gặp nhau trên sàn đấu, có điều chưa giao đấu thì chưa biết được.
Võ Chí Châu đã từng giao đấu với Trần Phong trong lần tuyển chọn, ông rất hài lòng với biểu hiện của Trần Phong, vốn dĩ ông ấy cũng rất tự tin, nhưng đó là khi chưa nhìn thấy Arthur chỉ dựa vào khí thế đã có thể khiến đối thủ khuất phục, sức mạnh này đã khiến ông bị dao động.
Arthur lúc này đã trở thành đối tượng được tất cả mọi người ngưỡng mộ, trong sự bình luận của khán giả, Arthur nhìn vào Thánh nữ của Tòa thánh trong phòng VIP, sau đó hành lễ kiểu thân sĩ, rồi rời khỏi võ đài không cả quay đầu lại. Thấy thế, Nipa cũng vội vàng rời đi, anh ta là tuyển thủ của trận đấu đầu tiên, đồng thời cũng là người đầu tiên nhận thua, chưa từng có trong lịch sử Đại hội võ thuật, lúc này nghe thấy lời bình luận của mọi người, anh ta hận một nỗi không thể kiếm cái hố để chui xuống.
“Được rồi, trận đầu tiên kết thúc rồi, không biết các vị thấy thế nào? Có đã không ạ?”
Sau khi hai tuyển thủ rời khỏi, MC trẻ tuổi đi đến giữa sân đấu, cầm mic hỏi khán giả.
“Cái gì, chẳng đã chút nào!”
Khán giả cũng trả lời rất ăn ý.
Đối với các võ sĩ phổ thông và khán giả bình thường thì đúng thật là không hấp dẫn, thực lực của bọn họ quá thấp nên không hiểu được nội tình bên trong, chỉ có những cao thủ mới hiểu Arthur đã dùng khí thế để áp đảo đối phương.
“Nói thật lòng, tôi cũng chưa thấy đã, là tại sao chứ? Là vì hai người ban nãy vốn dĩ chưa hề giao đấu”.
MC tiếp tục nói: “Có điều, không cần vội, Đại hội vừa mới bắt đầu thôi, đây là trận đấu đầu tiên, hôm nay vẫn còn 32 trận đấu nữa, tôi tin là các trận đấu tiếp theo nhất định sẽ vô cùng căng thẳng và kích thích, không nói nhiều nữa, xin một chàng pháo tay để mời các tuyển thủ của trận đấu tiếp theo ạ!”
MC vừa dứt lời, hai tuyển thủ bước lên từ hai hướng khác nhau, trong hai người, có một người là đến từ Sa Hoàng, còn người kia thì đến từ một nước ở châu Phi.
Sau khi lên đài, cùng tiếng hạ lệnh của trọng tài, hai người xông vào đánh, người vung tay, người khua chân, đánh rất náo nhiệt. Khán giả thi nhau kêu hay, nói thế nào thì đây cũng mới là thi đấu chứ, có điều với những trận đấu của các võ sĩ rẻ tiền thế này, các cao thủ không mấy hứng thú.
Sau khi MC tuyên bố chuẩn bị trận thi đấu thứ ba, bọn họ bắt đầu hứng khởi trở lại.
Trận đấu thứ hai nhanh chóng kết thúc, tuyển thủ của Sa Hoàng giành chiến thắng.
“Hay lắm, trận quyết đấu vừa nãy vô cùng hấp dẫn, tiếp theo đây là William của Liên minh châu Âu đấu với Lee đến từ Cao Ly, xin mọi người một tràng vỗ tay!”
“Hay lắm!”
Mọi người trong quảng trường sôi nổi, trận đấu của cao thủ là giật gân nhất, đồng thời cũng đặc sắc nhất.
“Arthur ban nãy không chiến mà thắng, vậy thì William, người cũng được coi là tuyển thủ tiềm năng giật giải quán quân giống như Arthur sẽ có màn thể hiện ngoạn mục thế nào đây!”
Cậu thanh niên MC này, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng rất biết cách khơi dậy cảm xúc của khán giả, khuấy động bầu không khí.
Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, MC nhanh chóng rời khỏi đài thi đấu.
Mọi người lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía lối ra của tuyển thủ, trong sự chờ đợi của mọi người, William xuất hiện trước.
Anh ta vẫn trang điểm và mặc một bộ quần áo gió màu đen, đeo một chiếc mặt nạ quỷ, khiến cho người ta có cảm giác thần bí và kinh sợ.
“William!”
William vừa xuất hiện, khán giả ngồi trên bắt đầu reo hò, những người cổ vũ cho William thì càng gào to tên của anh ta.
Đối với những tiếng reo hò hay kích động của khán giả, William không hề để ý, anh không để không khí xung quanh làm ảnh hưởng, mà từ từ chậm rãi bước lên đài.
Sau khi William đi ra không lâu, thì đối thủ của anh ta là Lee cũng xuất hiện từ trong lối ra, nhưng sự xuất hiện của Lee không nhận được sự chú ý từ phía khán giả, mọi người vẫn để ý đến William nhiều hơn.
Từ điểm này có thể nhìn ra, danh tiếng của hai người khác xa nhau.
William từ đầu đến cuối đeo mặt nạ, tạo cho người ta một cảm giác thần bí, có điều hành động kỳ lạ này của anh ta đã khiến mọi người đưa ra phán đoán: William tại sao lại phải đeo mặt nạ?
William chậm rãi bước lên võ đài, vừa đi vừa nhìn một lượt khu vực khán đài, gần như vừa nhìn đã thấy Trần Phong, William nheo hai mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
Lúc hai người lên đến nơi, người trọng tài trung niên lại bước lên, nhìn hai người rồi hỏi: “Quy định của trận đấu hai cậu đã biết chưa? Có cần tôi đọc lại một lần nữa không?”