“Tổng giám Đường” Tống Vy giữ chặt tay Đường Hạo Minh: “Thôi, đừng so đo với cô ta, cô ta thích thì cho cô ta đi.”
Nói xong, cô buông cánh tay anh ra, đi chọn bộ khác.

Lần này Tống Vy chọn một bộ màu trắng, nở nụ cười.

Thấy cô cười, trong lòng Mạc Vân lập tức khó chịu, quên mất nỗi sợ hãi mà Đường Hạo Minh mang đến cho cô, lại nói: “Cái bộ cô đang cầm, tôi cũng muốn!”
Tống Vy thu nụ cười lại: “Cô Mạc, cô cố ý kiến chuyện với tôi đúng không?” Đường Hạo Minh cũng nheo mắt lại.


Mạc Vân gân cổ lên: “Đúng thì sao?”
Tống Vy cười nhạt: “Cô Mạc, có phải cố quên mất bài học lần trước rồi không?” Nghe thấy câu này, Mạc Vân tức điên, chỉ thẳng mũi cô: “Cô còn có mặt mũi nói sao?”
Lần trước nếu không phải tại con nhỏ này, cô cũng sẽ không bị ông nội mắng, càng sẽ không bị nhốt trong nhà rất lâu không được đi ra ngoài.

“Tại sao tôi lại không có mặt mũi nói chứ?” Tống Vy khẽ mở đôi môi đỏ: “Tục ngữ có câu, gieo gió gặt bão, cho dù là lần trước hay là lần này, đều là cô Mạc muốn kiếm chuyện với tôi trước, lần trước tôi có thể
làm cô Mạc chịu khổ thì lần này vẫn có thể làm được, cho nên cô Mạc biết điều một chút đừng chọc tôi, tôi đã bỏ qua cho cô một lần rồi.”
“Tôi cứ thích chọc cô đó!” Mạc Vân cướp bộ lễ phục trong tay cô, khiêu khích nhìn cô: “Lần trước cô có thể làm ông nội mắng tôi là vì có dính líu đến nhà họ Mạc, lần này tôi lại không làm thế, cô còn làm gì được tôi?”
Nói xong, cô lấy thẻ ngân hàng nhét vào trong tay nhân viên tư vấn: “Đi cà thẻ đi, bộ này thuộc về tôi.” Nhân viên tư vấn nhìn Tống Vy, lại nhìn Đường Hạo Minh, không biết nên làm gì.

Đường Hạo Minh nở nụ cười lạnh lùng.

Tống Vy lại túm chặt anh, lắc đầu nhìn anh, sau đó, trong ánh mắt khó hiểu của anh, lại lấy một bộ lễ phục khác xuống, sắc mặt lộ rõ vẻ yêu thích.

Mạc Vân không muốn để có được như ý, lại mở miệng cướp mất.

Vì vậy sau đó, chỉ cần Tống Vy lấy, Mạc Vân đều cướp hết.


Lần này, cuối cùng Đường Hạo Minh cũng biết được ý đồ của Tống Vy, để nắm đấm lên bên môi, cản ý cười đi.

Rất nhanh, Mạc Vân đã cướp sạch tất cả lễ phục trên giá treo đồ này, nhân viên tư vấn đứng bên cạnh cũng cười không ngậm được miệng.

Tống Vy vỗ tay, cũng không định mua tiếp, nhìn Mạc Vân đang đắc ý, thầm trào phúng, mặt ngoài lại cười tủm tỉm nói: “Cô Mạc chơi sang thật, tôi không thể sánh bằng, còn không nhanh đi đóng gói cho cô Mạc đi?”
“Vâng vâng” Nhân viên tư vấn vội vàng gật đầu, ôm đông lễ phục chạy về phía quầy thu ngân.

Tống Vy nhìn bóng lưng cô: “Xem ra cô ấy cũng lấy được không ít tiền hoa hồng”
Đường Hạo Minh vuốt cằm: “Công của cô” “Không, là của cô Mạc, tôi chỉ dùng chút trò vặt mà thôi” Tống Vy hất tóc, nói với vẻ mặt khiêm tốn.

Nghe hai người trò chuyện, cho dù Mạc Vân có ngu thì bây giờ cũng đã phản ứng lại, giận tím mặt nhìn Tống Vy: “Cô chơi tôi? Cô cố ý để tôi giành với cô?”
Tống Vy buông tay: “Ai bảo cô Mạc xúc động, thích giành với tôi đến vậy chứ, nếu cô không giành với tôi thì tôi cũng không chơi cô được, đúng không?”
“Cô.” Mạc Vân nghiến răng nghiến lợi.

Tống Vy nhìn cô cười cười: “Tổng giám Đường, chúng ta đi thôi, đến cửa hàng khác mua, chỗ này đã bị cô Mạc mua gần hết rồi”
“Được.” Đường Hạo Minh không có dị nghị gì, nhấc chân.


Lúc đi ngang qua Mạc Vân, anh ngừng lại, tháo mắt kính xuống, dùng đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm cô vài giây, nhìn đến mức mặt cô trắng bệch, anh mới hài lòng đeo kính lên, đuổi theo Tổng Vy.

Sau khi ra khỏi cửa hàng lễ phục này, hai người lại đến cửa hàng khác.

Lần này không có Mạc Vân kiếm chuyện, Tống Vy thuận lợi mua được lễ phục.

Mua xong, Đường Hạo Minh lại dẫn Tống Vy đến cửa hàng đá quý, chuẩn bị mua trang sức phối hợp với lễ phục.

Nhưng mới lựa được một lúc, Đường Hạo Minh đột nhiên bị một cú điện thoại gọi đi mất, để Tống Vy ở lại trong cửa hàng một mình.

Anh đi rồi, đối với Tống Vy ngược lại lại là chuyện tốt, ít nhất không cần phải đề phòng này nọ trong mọi lúc!
“Tổng giám đốc, đó không phải là nhà thiết kế Tống sao?” Bên ngoài của hàng đá quý, Trình Hiệp nhìn thoáng qua thấy được Tống Vy, nhắc nhở người đàn ông trước mặt.