"Ừ...!Đúng vậy.
Ánh mắt Tổng Huyền lóe lên, nhỏ giọng trả lời.
Đường Hạo Tuấn giương mắt nhìn cô, "Vậy cô nói cho tôi, tại sao rác rưới đó cũng thông qua?" Đối mặt với chất vấn của người đàn ông, Tống Huyền lại cúi đầu, ấp úng không trả lời được.
Tống Vy khẽ cười một tiếng, "Đó là bởi vì, mấy nhà thiết kế và chủ nhiệm Tổng quan hệ tốt, cho nên khi khảo hạch, khó tránh khỏi sẽ thả, tôi nói có đúng không chủ nhiệm Tổng?"
Tống Huyền hung ác trừng cô, ý muốn ăn cô cũng có.
Cảnh này bị Đường Hạo Tuấn nhìn ở trong mắt, biết Tổng Vy nói là sự thật, môi mỏng lập tức nhấp, nhìn Tống Vy nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cô tạm thay mặt chức vụ của Tống Huyền, sau này bản thảo của bộ phận thiết kế, tất cả đều do cô khảo hạch"
"A?" Tống Vy ngây ngẩn.
Cô chỉ muốn làm tan rã thể lực của Tống Huyền.
Không nghĩ tới, lại còn trời đất xui khiến, đoạt lấy chức vụ Tống Huyền.
So sánh với sự kinh ngạc của Tống Vv.
Tống Huyền vào lúc này cả người cũng luống cuống, không dám tin trơn to hai
mắt, "Hạo Tuấn, anh không thể làm như vậy!"
Để Tống Vy lẫng tay trên chức vụ của cô ta.
Việc này khác gì đánh vào mặt cô ta?
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn sắc bén dừng trên mặt Tống Huyền, giọng nói lạnh như băng, "Tại sao không thể? Tôi để cô làm chủ nhiệm bộ phận thiết kế, cô làm bộ phận thiết kế đầy mây đen chướng khí, cô nói cho tôi, sao tôi còn yên tâm giao bộ phận thiết kế cho cô?"
"Tôi." Tống Huyền cứng họng.
Đường Hạo Tuấn nhéo mi tâm, hạ lệnh trục khách, "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, tất cả ra ngoài đi!" "Dạ!" Tống Vy đáp một tiếng, đi tới cửa.
Tống Huyền tuy không cam lòng, nhưng lại không dám chọc giận Đường Hạo Tuấn, sau khi giẫm giẫm chân, tức tổi bất bình đuổi theo Tống Vy.
"Đứng lại!" Trên hành lang, Tổng Vy dừng bước lại, "Chủ nhiệm Tống có chuyện gì không?"
Tống Huyền đi tới bên cạnh cô, cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn cô, "Đuổi người của tôi, cướp chức vụ của tôi, cô rất đắc ý đúng không?"
Tống Vy nhún vai, "Cũng không tính là đắc ý, nhưng thật vui vẻ, nhắc tới, cái này còn là chủ nhiệm Tổng cô cho tôi cơ hội, nếu không phải cô ở sau lưng giật dây bọn họ tung tin vịt tôi và tổng giám Đường, bọn họ cũng sẽ không bị đuổi đi, chức vụ
của cô cũng sẽ không rơi vào tay tôi."
Sao Tống Huyền có thể không nghe hiểu, Tống Vy đang giễu cợt cô ta ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhất thời tức giận cả người phát run, "Cô tiện..."
"Suyt!" Tổng Vy giơ một ngón tay, làm động tác yên tĩnh, "Chủ nhiệm Tống, nơi này là bên ngoài cửa phòng làm việc tổng giám đốc, cố lớn tiếng như vậy, là muốn dẫn Đường tổng tới, để Đường tổng nhìn thấy dáng vẻ thô bỉ này của cô sao?"
Nghe vậy, Tống Huyền ngẩn ra, lập tức bình tĩnh lại, giọng cũng giảm thấp xuống rất nhiều, "Tống Vy, cô chờ đấy cho tôi, chuyện này, chúng ta không xong đâu!"
"Được, tôi chờ!" Tống Vy nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó vượt qua cô ta đi về phía thang máy.
Trở lại bộ phận thiết kế, mấy nhà thiết kế kia đã không còn ở đây, vị trí cũng trống, ánh mắt những người còn lại nhìn Tống Vy cũng thay đổi long trời lở đất, trong kính nể còn có mấy phần sợ hãi.
Không úy kỵ không được! Dẫu sao đây chính là người ác lấy sức một mình, vặn ngã mấy nhà thiết kế, còn đoạt chức vụ của chủ nhiệm Tống.
Cảm nhận được sự xa cách từ trên người mọi người truyền tới, Tống Vy cũng không thèm để ý, đã sớm liệu được, khẽ
mỉm cười một cái, cầm bút chì bắt đầu làm việc.
Buổi chiều, Tống Vy nhận điện thoại, đi tới quán cà phê gần tập đoàn Đường thị.
vừa đi vào, một người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ vẫy vẫy tay với cô, "Cô Tống, bên này!"
Tống Vy đi tới, kéo ghế đối diện người đàn ông ngồi xuống, "Chào ngài Trần, chuyện lần trước để anh điều tra, có kết quả chưa?"
"Dĩ nhiên, nếu không tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô" Vừa nói, anh Trần cặp táp bên tay, lấy ra một văn kiện và một tấm hình từ bên trong, bức ảnh đó lại là bức ảnh lần trước Tống Vy bị chụp trộm ở bệnh viện.
"Cô Tổng đoán không sai, ba người này đúng là có quan hệ như cô nghĩ, người đàn ông này tên Lâm Quốc Thần, đứa bé trong ngực anh ta tên Lâm Đông Đông, năm nay năm tuổi, đây là giám định thân tử của ba người bọn họ, người trong văn
phòng chúng tôi dùng rất nhiều thời gian mới lấy được tóc, tuyệt đối là thật!"
Anh Trần đẩy túi văn kiện tới cạnh Tống Vy.
Tống Vy vội vàng rút kết quả giám định ra xem, sau khi xem xong, cô cười, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc.
Hai mươi sáu năm trước, Tống Huy Khanh ngoại tình với Tô Thu, dẫn đến Tống Huyền còn lớn hơn cô nửa tuổi, bảy năm trước, Tống Huy Khanh lại vì mẹ con Tô Thu, đuổi ba người mẹ và chị em bọn họ ra khỏi nhà họ Tống.
Hôm nay Tô Thu ngoại tình với người khác, cắm sừng cho Tổng Huy Khanh, thật đúng là thiên đạo luân hồi, chờ mẹ trở
về nước, nói cái này cho mẹ nghe, mẹ nhất định sẽ thật vui vẻ nhỉ?
Nghĩ vậy, Tống Vy nhét kết quả giám định trở lại túi văn kiện, "Anh Trần, thật cám ơn anh!" "Cô Tống quá khách khí rồi." Anh Trần cười đáp lại.
Tống Vy lấy điện thoại ra, chuyển số tiền còn lại cho anh ta, rời khỏi quán cà phê, chuẩn bị đến mẫu giáo đón bọn trẻ.
Hai giờ sau, Tống Vy đưa hai đứa bé trở lại nhà trọ, vừa ra khỏi thang máy, thì thấy Trình Hiệp từ khu nhà Đường Hạo Tuấn đi ra.
"Trợ lý Trình, anh đây là.." Tống Vy chỉ chỉ vali anh ta đang kéo.
Trình Hiệp cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải cô ở đây, đẩy đẩy mắt kính trả lời: "Tôi thu thập hành lý giúp tổng giám đốc.
Khi nói chuyện, ánh mắt anh không nhịn được nhìn về phía Tống Hải Dương bên người cô.
Đứa nhỏ này, rõ ràng dáng dấp giống tổng giám đốc như đúc.
Sao lại là của Đường Hạo Minh chứ.
"Thu thập hành lý?" Tống Hải Dương ngước đầu hỏi, "Chú, chú Đường không ở đây nữa sao?" Trình Hiệp gật đầu một cái, "Đúng vậy." Tống Dĩnh Nhi vừa nghe, nóng nảy, "Mẹ, con rất thích chú Đường, mẹ có thể nói với chú Đường, để chú ấy đừng dọn đi không?"
"Dĩnh Nhi, đừng nghịch ngợm!" Tống Vy cúi đầu kéo vạt áo từ tay tiểu nha đầu ra, sau đó ngượng ngùng cười với Trình Hiệp, "Trẻ con không hiểu chuyện, để trợ lý Trình chê cười rồi"
"Không sao, bọn chúng rất đáng yêu." Trình Hiệp khoát khoát tay, bày tỏ không để ý.
Mặc dù anh ta không định gặp Đường Hạo Minh.
Nhưng không thể không thừa nhận, hai đứa bé quả thật rất làm cho người ta thích.
"Nhà thiết kế Tống, thời gian không còn sớm, tôi còn muốn đưa hành lý cho tổng giám đốc, cáo từ trước." Trình Hiệp nhìn nhìn đồng hồ đeo tay nói.
"Được, trợ lý Trình đi thong thả." Tống Vy kéo hai đứa bé đứng qua một bên, nhường đường lại.
Trình Hiệp nói cám ơn, đi qua bên người ba mẹ con bọn họ, vào thang máy.
"Mẹ" Tống Hải Dương nhìn Tống Vy "Tại sao chú Đường không ở đây nữa?"
"Mẹ cũng không biết" Tống Vy lắc đầu một cái, nhìn cửa lớn khu nhà Đường Hạo Tuấn đóng chặt, trong lòng bỗng nhiên có chút vắng vẻ.
Tống Dĩnh Nhi vuốt mắt, sắp khóc lên, "Mẹ, có phải sau này Dĩnh Nhi không gặp được chú Đường nữa không?"
"Nói cái gì vậy?" Tống Vy dở khóc dở cười quẹt mũi cô bé, "Sao lại không gặp được chứ? Trước kia lúc chú Đường chưa dọn tới, con cũng chưa từng gặp chú Đường, được rồi, chúng ta về nhà trước, muốn ăn cái gì mẹ làm cho các con"
Vừa nghe đến ăn, Tống Dĩnh Nhi lập tức quên Đường Hạo Tuấn ở một bên, giơ tay nhỏ kêu lên, "Mẹ, con muốn ăn cá cá" "Anh trai thì sao?" Tống Vy vừa mở cửa, vừa hỏi Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương sờ cằm suy nghĩ một chút, "Cánh gà Coca" "Được, đều làm!" Tống Vy xoa xoa đầu hai đứa bé, cưng chìu đồng ý nói.
Ngày thứ hai, Tống Vy mặc áo khoác dài màu trắng dính đầy màu sắc đi ra từ phòng thuốc nhuộm, thấy Đường Hạo Minh tựa vào tường, không khỏi ngẩn ra, "tổng giám Đường, sao anh ở đây?"