"Thế thân?" Đường Hạo Tuấn nhíu máy: "Lý do là gì?" "Là..." Trình Hiệp hơi khó mở miệng.

Đường Hạo Tuấn không kiên nhẫn mím môi: "Nói!"
"Vâng!" Trình Hiệp vội vã lên tiếng, không do dự nữa, nói ra những gì tra được: "Bảy năm trước, lúc ông cụ và cô Tống Vy định ra hôn ước, cô Tống Vy đã bỏ trốn cùng với một người đàn ông khác." "Bỏ trốn?" Đường Hạo Tuần siết chặt điện thoại di động.
"Đúng vậy, trước đây cô Tống Vy có một người yêu, biết ông cụ Tống định hôn ước cho mình, nhờ Lưu Mộng trợ giúp mà lén bỏ trốn.

Sau khi ông cụ Tống phát hiện, dưới cơn nóng giận đã ly hôn với Lưu Mộng, cưới người vợ hiện tại là bà Tô Thu, mang Chủ nhiệm Tống về nhà họ Tống" "Cho nên ý của cậu là, Tống Huyền và Tô Thu mới là mẹ con ruột?"
"Không sai, bởi vì cô Tống Vy chạy, ông cụ Tống lo lắng nhà họ Đường trút giận sang nhà họ Tống cho nên mới để cho chủ nhiệm Tổng thế thân cô Tống Vy, sau đó nói với người ngoài rằng từ nay cô Tống Vy đổi tên thành Tống Huyền.

Chủ nhiệm Tổng cũng chỉ có thể nói với người ngoài rằng Tô Thu là mẹ kế của mình.

Trình Hiệp trả lời, trong ngực chứa đầy sự khinh thường đối với Tống Vy.
Cô Tống Vy không biết tốt xấu, Tổng giám đốc của bọn họ có chỗ nào không xứng với cô đâu, vậy mà cô lại làm ra loại chuyện bỏ trốn khiến người gièm pha này, lẽ nào cô không nghĩ tới làm như vậy sẽ mang đến hậu quả như thế nào cho nhà họ Tống sao?
Đường Hạo Tuấn không nói, rũ mí mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, anh mới khẽ mở đôi môi mỏng phun ra ba chữ: "Tôi biết rồi" Phản ứng lãnh đạm như vậy sao?

Trình Hiệp ngẩn người, sau đó thử hỏi dò: "Tổng giám đốc, chúng ta có báo thù nhà họ Tống không?" "Không cần" Đường Hạo Tuần mặt không thay đổi nói: "Nếu như cuộc đính hôn này đã sai ngay từ khi bắt đầu, vậy thì dứt khoát bỏ qua đi."
Tống Huyền cũng là con gái của Tống Huy Khanh, năm năm trước ông đã cứu anh.

Tuy rằng anh không yêu cô nhưng anh cũng không yêu những người khác, cưới ai cũng giống nhau.

Sở dĩ anh tra những thứ này cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì mà thôi.

Về
phần Tống Vy, nếu trước kia đã là người lạ, vậy thì sau này cũng là người lạ.
Kết thúc cuộc gọi, Đường Hạo Tuấn tiện tay ném điện thoại sang phía ghế bên cạnh ghế lái, khởi động xe một lần nữa.
Ngày hôm sau, tập đoàn Đường thị.
Sau khi Tống Vy biết sơ về hạng mục Dục Hoả Trùng Sinh thì chuẩn bị vào cơ sở dữ liệu để tìm hiểu về phong cách thiết kế hiện nay của Đường thị một chút, sau đó căn cứ vào phong cách này, vẽ bản phác thảo tương ứng.
Kết qủa, cô phát hiện mình không thể vào cơ sở dữ liệu.

"Chị Vương, có phải cơ sở dữ liệu xảy ra vấn đề không?" Tổng Vy vỗ vai đồng nghiệp ở bên cạnh.
"Không có mà, bên chị vẫn ổn.

Có phải em nhập sai mã số nhân viên không?" Chị Vương nghiêng người nhìn sang.
Tống Vy lắc đầu: "Em đã đối chiếu rồi, tuyệt đối không sai." "Vậy chắc là hệ thống không ghi nhận mã số nhân viên của em rồi, hay là em đi hỏi chủ nhiệm Tống một chút xem?" Chị Vương đề nghị.
Tống Vy nhíu mày, cô không muốn đi lắm: "Chị Vương, em mượn mã số nhân viên của chị được không?" "Không được!" Chị Vương từ chối ngay lập tức: "Tống Vy à, không phải chị không muốn giúp em, mà bởi vì những tài liệu này đều là tuyệt mật cho nên một tuần chỉ có thể xem được một lần, lại còn không được in ra.

Nếu như chị để em xem, thì lúc chị cần sẽ không vào xem được nữa." "Vậy ạ." Tống Vy cắn môi.

Xem ra cô chỉ có thể đi tìm Tống Huyền rồi.

Thở dài một hơi, Tống Vy cầm cây nạng ở một bên lên, khập khiễng đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm.

Đến ngoài cửa, cô gõ cửa một cái: "Chủ nhiệm Tống!" "Cô tới làm gì?" Sắc mặt của Tổng Huyền lập tức trở nên khó coi.

"Tôi cần kiểm tra tài liệu trong kho nhưng mã số nhân viên của tôi không vào được, tôi muốn hỏi một chút xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tống Vy nói, đồng thời ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên dừng trên người Tống Huyền.

Cô nghĩ chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Tống Huyền.


Hôm qua cô có thể vào, hôm nay lại không vào được.

Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

Quả nhiên Tống Huyền thừa nhận rất nhanh: "Là tôi xoá bỏ mã số nhân viên của cô trong hệ thống" Tống Vy nhếch đôi môi đỏ mọng: "Vì sao?" "Cô hỏi tôi vì sao?" Tống Huyền dựa vào ghế phía sau, hai tay đan chéo vào nhau, dùng tư thái cấp trên nói: "Bởi vì cô không phải nhân viên chính thức của Đường thị, cô chỉ là một người ngoài đến hỗ trợ mà thôi.

Vì vậy nên tôi không thể để cô kiểm tra cơ sở dữ liệu được, lỡ như cô trộm mất tư liệu thì làm sao đây?" "Tôi sẽ không làm như vậy!" Nét mặt Tống Vy nghiêm túc.

Tống Huyền cười xoà một tiếng: "Cô đã từng nhìn thấy kẻ trộm nào thừa nhận là mình ăn trộm chưa?" Tống Vy không nói chuyện.

Tống Huyền cố ý làm khó dễ, cô không thể bó tay như thế.

Ánh mắt âm trầm liếc nhìn Tống Huyền, Tống Vy xoay người bỏ đi.
Cảnh tượng này dường như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Tống Huyền híp mắt một cái, giọng nói bén nhọn: "Đứng lại! Cô lại muốn đi tìm Hạo Tuấn sao?"
"Tôi kiểm tra tài liệu là vì hạng mục Dục Hoả Trùng Sinh, nếu Chủ nhiệm Tổng không hỗ trợ tôi, tôi cũng chỉ có thể đi tìm Đường tổng.

Tôi tin tưởng Đường tổng sẽ cam tâm tình nguyệt hỗ trợ" Tống Vy cũng không quay
đầu lại.
"Cô không được đi!" Tống Huyền đứng lên, sải bước dài đi đến trước mặt Tống Vy.

Tuy rằng cô ta đã tạm thời giải quyết chuyện hai đứa bé.

Nhưng cô ta vẫn không thể phớt lờ.
Chỉ cần Tống Vy vẫn còn ở đây một ngày, chân tướng năm đó sẽ bị vạch trần, cho nên cô ta phải cố hết sức khiến cho hai người bọn họ gặp mặt, sau đó nhân cơ hội đánh đuổi hai đứa con hoang của Tống Vy.
"Tôi khuyên Chủ nhiệm Tổng đừng nên ngăn cản tôi." Tống Vy nhìn cánh tay mình đang bị túm lấy, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tôi là người bệnh, nếu như tôi xảy ra chuyện gì ở chỗ của Chủ nhiệm Tống, hoặc là vết thương
nặng thêm, vậy thì Chủ nhiệm Tổng sẽ không thể ăn nói rõ ràng.

Suy cho cùng khắp mọi nơi đều có camera giám sát"
Nói xong, cô chỉ chỉ ở trên đầu.

Sắc mặt Tống Huyền chợt biến: "Cô uy hiếp tôi?" "Chỉ cần chủ nhiệm Tống không ngăn cản tôi, tôi có thể uy hiếp được sao?" Tống Vy cười nhạt, hất tay cô ta ra.
Đi tới tầng cao nhất, Tống Vy vừa ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy Trình Hiệp đi ra từ phòng thư kí, đang định đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.
"Trợ lý Trình!" Cô vội vàng gọi.
Trình Hiệp dừng bước nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét, thoáng cái đã biến mất, sau đó mỉm cười gật đầu: "Là cô Tống à."
"Trợ lý Trình, tôi muốn gặp Đường tổng, có việc cần bàn với anh ấy, anh có thể thông báo giúp tôi một tiếng được không?" Tống Vy lễ phép hỏi.

"Được!" Trình Hiệp đẩy mắt kính.

Nếu như là chuyện công việc, anh ta không có lý do gì để cự tuyệt.

Rất nhanh sau đó, Trình Hiệp đi ra từ phòng làm việc của Tổng giám đốc, mời Tống Vy đi vào.

Tống Vy cảm kích khom người với anh ta một cái, sau đó mới đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.

"Đường tổng"
Đường Hạo Tuấn từ sau máy vi tính ngẩng đầu, thấy cô đi tới, sâu trong mắt có chút phức tạp: "Trình Hiệp nói cô có chuyện muốn tìm tôi, đó là chuyện gì?" "Là như vậy.." Tống Vy nói ra mục đích của mình."
Đường Hạo Tuấn nghe xong, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn một cái: "Cô muốn tôi xác nhận cho cô để nhập mã số nhân viên của cô vào hệ thống một lần nữa sao." "Đúng vậy!" Tống Vy gật đầu.
Trước đó cô đã hiểu, tình huống này cần cấp trên trực tiếp xác nhận để đăng ký cho cô một lần nữa, mà cấp trên trực tiếp của cô là Tống Huyền.
Tống Huyền là người xoá bỏ mã số nhân viên của cô, làm sao cô ta có thể chứng nhận cho cô đây? Cho nên cô chỉ có thể tới tìm anh.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ dặn Trình Hiệp dẫn cô đến phòng nhân sự" Đường Hạo Tuấn đồng ý.

Tống Vy vui mừng quá đỗi: "Cảm ơn Đường tổng, tôi đi xuống trước.

"Chờ đã!" Bỗng nhiên Đường Hạo Tuấn gọi cô lại.