16

Hoa đào trong Khôn Ninh cung đã nở rộ.

Ta hứng lấy gió đông, chợt nhận tháng ba đã đến.

Đoàn Trinh cuối cùng cũng hoàn thành bức mỹ nhân trong tuyết.

Từ tháng chạp đến tháng 3, Đoàn Trinh đã vẽ cẩn thận tỉ mỉ rất lâu.

Hôm nay, bức tranh được gửi đến Giang Nam như một phần sính lễ.

Cùng với đó là vô số châu báu lụa là.

Ta chợt nảy ra một ý nghĩ.

Giang Tẩm Nguyệt có thể xin Đoàn Trinh vẽ một bức, tại sao ta không thể?

Tại sao ta lại không dám?

Giang Tẩm Nguyệt có tất cả mọi thứ. Nàng ta có thân phận thái tử phi, có vô số sính lễ, còn có bức tranh cảnh tuyết được Đoàn Trinh vẽ tỉ mỉ.

Mà ta chỉ cần một bức tranh bình thường là được.

Một bức do chính Đoàn Trinh vẽ.

Chuyện này có lẽ không quá đáng đâu nhỉ?

Tối đó, ta nói với Đoàn Trinh: “Điện hạ, ta muốn một thứ.”

Đây là lần đầu tiên ta yêu cầu chàng một điều gì đó.

Đoàn Trinh có chút kinh ngạc: “Nàng muốn cái gì? Dù là trăng trên trời ta cũng sẽ hái xuống cho nàng.”

Ta nhẹ nhàng nói: “Ta… muốn có một bức tranh.”

“Hửm? Tranh gì?”

“Điện hạ vẽ một bức chân dung cho ta đi.”

Đoàn Trinh nhướng mày: “Vẽ nàng?”

“Vâng, điện hạ, chỉ cần vẽ ta.”

Ít nhất hãy để chàng nhớ dáng vẻ của ta ra sao.

17

Ngày mồng tám tháng ba.

Giang Tẩm Nguyệt mặc hỉ bào đỏ, gả vào Đông Cung.

Thái tử khí thế hiên ngang, thái tử phi xinh đẹp đoan trang.

Ta đứng nhìn từ đằng xa, chỉ thoáng nhìn thấy những mảng lớn màu đỏ.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng màu đỏ có thể chói mắt đến thế.

Chói đến mức làm ta khô cả mắt.

Tối đó, Đoàn Trinh giả say không vào phòng Giang Tẩm Nguyệt.

Chàng lừa ta vào thư phòng, nói có chuyện muốn bàn với ta.

Ta bưng bát canh giải rượu đến nhưng lại bắt gặp ánh mắt trong veo của chàng.

“Điện hạ, ngài không say?”

“Say cái gì?” Chàng ôm lấy ta từ phía sau, ghé vào tai ta thì thầm: “Tối nay chúng ta viên phòng.”

Ta đẩy tay chàng ra: “Điện hạ, hôm nay là đại hôn của ngài với… với thái tử phi, ngài nên đến chỗ nàng ta đi.”

Chàng nâng cằm ta lên hỏi: “Nàng nỡ sao?”

Ta không trả lời, nhưng nước mắt lại lặng lẽ trào ra.

Đoàn Trinh nói tiếp: “Nếu như nàng đồng ý ta sẽ đi ngay.”

Ta cắn môi, lặng lẽ khóc.

“Chức Thu, ta hỏi nàng một lần nữa, nàng có muốn cùng ta viên phòng không? Nếu như nàng nói không thì ta lập tức đi tìm Giang Tẩm Nguyệt.”

Cuối cùng ta cũng sụp đổ, vươn tay vòng qua eo chàng.

Ta đã cẩn thận dè dặt nhiều năm như vậy.

Đây là chuyện duy nhất ta làm sai.

Hôm sau, hoàng hậu đã biết được chuyện này.

Sắc mặt bà ấy lạnh tanh, thưởng cho ta một bát thuốc tránh thai.

Ta quỳ xuống nhận tội, rồi ngẩng đầu lên uống hết.

Hoàng hậu trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua, thái tử nhất định phải sủng hạnh ngươi hay là ngươi làm chuyện không nên làm?”

Ta ngước mắt lên, gằn từng chữ nói: “Điện hạ uống say nên thần trí không tỉnh táo, là nô tỳ dụ dỗ điện hạ.”

18

Hoàng hậu vốn muốn đưa ta đến Đông Cung làm thiếp.

Nay thái tử sủng ái ta, bà ấy lại đổi ý.

“Vốn nghĩ ngươi là người biết an phận thủ thường, nào ngờ lại là người không biết nhục nhã đến thế.”

“Chưa trở thành thiếp thất đã câu dẫn thái tử thần hồn điên đảo.”

“Nếu thật sự để ngươi đến Đông Cung thì Nguyệt nhi làm gì còn chỗ đứng?”

Ta quỳ sụp xuống đất: “Nô tỳ có tội, mặc cho hoàng hậu nương nương xử trí.”

Hoàng hậu nâng mí mắt lên: “Ngươi cứ ở Khôn Ninh cung làm tốt chức trách cung nữ của mình. Bổn cung sẽ tìm cho ngươi một gia đình nông dân, rồi gả ngươi qua một cách nở mày nở mặt.”

“Đa tạ nương nương ân điển.”

Bát thuốc tránh thai của hoàng hậu có dược tính rất mạnh.

Ban đêm, bụng ta đau dữ dội, trằn trọc không ngủ được.

Đoàn Trinh lại đến, chàng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, lau mồ hôi trên trán ta.

Ta an tĩnh dựa vào chàng.

Chàng nói: “Ta xin lỗi.”

Ta cắn răng, cố nén nước mắt: “Điện hạ, ngài về đi.”

Dù sao đi nữa, chàng cũng phải viên phòng với thái tử phi.

“Chức Thu, nàng còn nhớ vì sao ta muốn làm thái tử không?”

Tất nhiên ta nhớ.

Lúc đó chàng nói chàng muốn ta có một cuộc sống thật tốt, không còn chịu thiệt thòi nữa.

Chàng cũng nói chàng muốn ta trở thành hoàng hậu, trở thành thê tử duy nhất của chàng.

Nhưng đường còn dài, ý niệm ban đầu rồi sẽ thay đổi.

Chàng đã chạm tay vào quyền lực, đã đứng trên đỉnh cao

Làm sao chàng có thể nhìn trúng một cung nữ được.

Ta cười khan: “Điện hạ, chuyện đã xảy ra hơn mười năm rồi, ai còn nhớ chứ?”

Nhưng ta nhớ.

Từng lời, từng câu chàng nói ta đều khắc sâu trong tim.

Nhưng những lời này chỉ cần một mình ta nhớ là được rồi.

Ta tựa trán vào vai chàng, để nước mắt thấm ướt áo chàng.

“Điện hạ, ngài có thể quên đi. Quên hết mọi thứ.”

Chàng không nói gì, chỉ ôm ta chặt hơn.

Ta biết, có lẽ chàng đã có quyết định rồi.

19

Hai tháng sau, thái tử phi mang thai.

Hoàng hậu cười đến tận mang tai, nắm tay nàng ta không ngừng khen ngợi.

Nhưng trên mặt Đoàn Trinh lại không hề có ý cười.

Chàng ngồi bên cạnh Giang Tẩm Nguyệt, nắm chặt tay, vẻ mặt cứng đờ.

Chàng thậm chí còn không dám nhìn ta.

Chàng đang sợ gì sao?

Sợ ta bám theo chàng hỏi chàng vì sao phản bội lời thề sao?

Đương nhiên ta sẽ không.

Bởi vì từ đầu đến cuối, người duy nhất tin vào những lời thề đó chỉ có mỗi chàng.

Thời gian chớp mắt trôi qua.

Đứa bé trong bụng Giang Tẩm Nguyệt cũng đã được năm, sáu tháng.

Không biết có phải do nàng ta mang thai đôi hay không nhưng bụng có vẻ to hơn nhiều.

Sinh thần của ta cũng đến rồi.

Năm nay, ta hai mươi ba tuổi.

Đoàn Trinh vẫn không quên chuẩn bị quà cho ta.

Đây có lẽ là lời hứa duy nhất chàng có thể giữ.

Ta mở chiếc hộp chàng gửi, bên trong là một bức tranh.

Trong tranh là ta.

Chức Thu năm 13 tuổi.

Một cô bé mặc y phục cung nữ rộng thùng thình, tay cầm hộp đồ ăn, cười tươi như hoa.

Ta vuốt v e bức tranh: “Vẽ đẹp lắm.”

Ta cuộn cuộn giấy lại rồi đặt nó trên đầu giường.

Xét cho cùng, ta và Đoàn Trinh có duyên nhưng không có phận.

Ôm theo bức tranh này vào giấc ngủ có lẽ sẽ có thể gặp nhau trong giấc mơ. Nhưng tiếc là ta không mơ thấy gì cả.

Ngày hôm sau, Giang Tẩm Nguyệt đến.

Ta quỳ xuống hành lễ: “Thái tử phi an khang, sao người lại tới đây?”

Nàng ta xoa xoa bụng, hừ lạnh một tiếng: “Ngài ấy vẽ cho ngươi?”

Ta không thừa nhận.

Nhưng nàng ta không tin nên đã sai người lục soát.

Không soát thì thôi, vừa soát thì những món Đoàn Trinh tặng ta đều bị phát hiện.

Giang Tẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn mặt bàn chất đầy đồ vật.

Có trâm cài, túi gấm, hoa đăng chính tay chàng làm, còn có phấn má chàng ủy thác cho người mua từ Dương Châu.

Và bức tranh chàng gửi tối qua.

Giang Tẩm Nguyệt tức giận đến mức lẩm bẩm: “Người dựa vào đâu mà tốt số như thế? Còn những thứ bẩn thỉu, xấu xí đều xảy ra trên người ta?”

Nàng ta lại sai người đốt lửa bên ngoài, định đốt hết đồ đạc của ta.

Tất nhiên là ta không dám ngăn cản.

Ta chỉ có thể quỳ trên mặt đất nhìn ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, thiêu rụi tất cả quá khứ của ta.

20

Đoàn Trinh có lẽ đã ngồi vững trong triều nên không cần Giang gia giúp đỡ.

Chàng cực kỳ tức giận, hung hăng tát thái tử phi.

Thái tử phi sợ mất vía, ngã xuống đất, máu đỏ chảy ra.

Chuyện này là Đan Thục cô cô kể cho ta.

Lúc nghe cô cô kể, ta không tập trung nên sơ ý làm vỡ tách trà trong tay.

Đan Thục cô cô hỏi ta: “Chức Thu, sao cháu gần đây hay đãng trí vậy?”

Ta nhanh chóng ngồi xổm xuống thu dọn những mảnh sứ vỡ dưới đất.

Cô cô nắm lấy tay ta: “Cháu sao vậy?”

Ta run giọng hỏi: “Cô cô, thái tử phi… nàng ta và đứa bé không sao chứ?”

“Đứa bé được cứu rồi, không có gì nghiêm trọng, thái y nói nghỉ ngơi nhiều thì sẽ khỏe.”

Ta bình tĩnh lại một chút: “Vậy thì tốt.”

Ta thầm cầu khẩn trong lòng hi vọng Đoàn Trinh đừng đến tìm ta nữa.

Nhưng đến tối, chàng vẫn đến.

“Chức Thu—” Chàng hôn ta: “Khiến nàng tủi thân rồi.”

“Điện hạ, thái tử phi có thai, ngài không nên đánh nàng ta.”

“Ta biết. Ta cũng vì tức giận... Nàng ta đốt đồ của nàng, đầu óc ta rối bời, không nghĩ được gì khác.”

Đến nay, thứ duy nhất mà Đoàn Trinh tặng cho ta chỉ còn viên dạ minh châu kia.

Chàng nói chàng sẽ khảm viên châu đó lên mũ phượng.

Dạ minh châu vẫn còn ở chỗ chàng.

Nhưng ta và chàng đều ngầm không nhắc đến.

Đoàn Trinh nghiêm túc hỏi ta: “Nàng tin ta một lần nữa được không? Ta nhất định phong nàng làm hoàng hậu. Chức Thu, nàng còn tin ta không?”

Có lẽ là vì trăng sáng chói mắt.

Ta ma xui quỷ khiến gật đầu.

Ta nghe bản thân mình nói: “Được, ta tin chàng.”

Trầm luân không đáng sợ.

Trầm luân trong lúc tỉnh táo mới đáng sợ.

Mỗi một bước đi, ta đều cẩn thận nhìn xuống.

Ta đã ngây thơ nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ sa lầy vào vũng bùn.