Thiệu Thanh Hòa tựa như không có nghe thấy vậy, dùng sức hướng trên tay của mình rạch thêm mấy đường dao, "Dựa vào cái gì? Cố Cảnh Thiên, tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy! Tôi cũng là con người, tôi cũng biết đau a, anh tại sao có thể làm được tuyệt tình đến như vậy, Hi Hi là con của anh a!"

Cố Cảnh Thiên lao đến, lập tức cướp đi con dao từ trong tay cô, đè ở trên giường, "Các ngươi mau tới đây băng bó!"

Thiệu Thanh Hòa liều mạng giãy giụa, không chịu khuất phục mà nhìn Cố Cảnh Thiên, "Tôi chính là muốn đem máu chảy cạn, cũng tuyệt không giữ lại một giọt cho Thiệu Thanh Duyệt!"

"Thiệu Thanh Hòa, cô nếu mà chết rồi, tôi sẽ đưa mẹ của cô xuống dưới ở với cô, cho các ngươi đoàn tụ!"

Đây là người đàn ông cô yêu a!

Giết con của cô còn chưa đủ, bây giờ lại đưa bàn tay ác quỷ đến trên người của mẹ cô.

"Cố Cảnh Thiên, anh chính là con ma quỷ, tôi tại sao lại thích anh a!"

"Thiệu Thanh Hòa, cô tốt nhất đừng chết, bằng không thì, tôi Cố Cảnh Thiên nói lời giữ lời!"

"A..."

Thiệu Thanh Hòa dùng hết sức lực cuối cùng của cô để gào thết, lại không có sức lực thoát khỏi ra cái bẫy yêu này

"Mẹ! Con đã có thai rồi!"

"Đã có thai không phải rất tốt sao, không phải sẽ phải kết hôn sao?" Mẹ Thiệu vui thích ngắm nhìn móng tay vừa mới làm của mình.

"Nhưng đứa con không phải của Cảnh Thiên đấy!"

Sắc mặt của mẹ Thiệu trong nháy mắt biến đổi lớn, "Con nha đầu chết tiệt này, không phải nói rồi đừng ở bên ngoài chơi bậy, còn không kiềm chế tính phóng đãng!"

"Mẹ! Con biết rồi, đây chỉ là ngoài ý muốn nha, con cam đoan lần sau không như vậy rồi." Thiệu Thanh Duyệt làm nũng nói, "Mẹ lần này thật là phải cứu giúp con, nếu để cho Cảnh Thiên biết con làm bậy với người đàn ông khác ở sau lưng anh ấy, không chỉ là con, vinh hoa phú quý của mẹ cũng đều mất ráo hết."

"Con... thật là hết cách với con!" Mẹ Thiệu tức đến thở hổn hển, hướng cô vẫy vẫy tay, "Nào, đưa tai tới đây."

Mẹ Thiệu sát vào tai của cô, nhỏ giọng đối với cô nói kế hoạch của mình.

"Mẹ, vẫn là mẹ lợi hại, như vậy có thể một mũi tên trúng ba con chim." Thiệu Thanh Duyệt mừng rỡ không thôi, lần này cô được cứu rồi.

Vẻ mặt của mẹ Thiệu tràn đầy đắc ý, "Cũng không nhìn xem mẹ của con là người như thế nào, một người có thể làm cho Thiệu phu nhân chính thức cũng biến thành tiểu tam."

Từ bệnh viện trở về, Thiệu Thanh Hòa đã bị nhốt ở tầng trên cùng của Cố Gia.

Đồng hồ báo thức vừa vặn chỉ vào 6 giờ tối, "Tùng—" một tiếng, làm cho cô lập tức lấy lại tinh thần, bảo bảo của cô đói bụng rồi, đã đến lúc cho uống sữa rồi.

Cô đi đến bên giường, đem gối ở trên giường cẩn cẩn dực dực mà ôm lấy, cho nó uống xong sữa trước, sau đó lại dỗ dành nó ngủ, "Bảo bảo ngoan! Hi Hi của mẹ ngoan, mẹ vì con ca hát, con ngoan ngoãn ngủ, chợt lóe chợt lóe sáng long lanh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ "

Mẹ Vương mỗi ngày đều tuân thủ giờ đi lên đưa cơm cho Thiệu Thanh Hòa, nhìn xem thiếu phu nhân mỗi ngày đều đem một cái gối coi như là tiểu thiếu gia ôm vào trong lồng, bà chỉ có thể yên lặng thở dài.

Vừa lúc mới bắt đầu bà còn đi lên giật lại, nói cho thiếu phu nhân biết cái này không phải là con của cô ấy, nhưng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng muốn chết của thiếu phu nhân, thế nào cũng không đành lòng nói sự thật nữa.

Tất cả mọi người nói Thiệu Thanh Hòa điên rồi, mẹ Vương mẹ lại chỉ cảm thấy như vậy cũng tốt, thì cho thiếu phu nhân sống trong thế giới của mình, sẽ không biết hôm nay Cố thiếu gia cùng chị gái của mình đính hôn rồi, như vậy cũng tốt!

Mà mẹ Vương rời đi xong, Thiệu Thanh Hòa liền nhận được một cuộc điện thoại.

Là Thiệu Thanh Duyệt gọi tới.

"Thiệu Thanh Hòa, nghe nói cô điên rồi? Ha ha ha, đây thật là không đúng lúc, tôi còn chuẩn bị đem thi thể của con cô trả lại cho cô đấy, nếu cô không muốn, tôi đây liền đem thi thể của nó giải phẩu ra, cô nói tôi nên cho chó ăn, hay là quyên cho trường học làm cống hiến tốt hơn?"

Trong lòng của Thiệu Thanh Hòa một giật, lập tức đi xuống lầu.

Mà đợi cô xuống tới lầu dưới, cô mới phát hiện đêm nay nhà của Cố thị hình như đặc biệt náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.

"Hôm nay buổi lễ đính hôn của Cố thiếu gia và Thiệu tiểu thư thật sự đã đến rất nhiều người."

"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút mặt mủi của Cố thiếu gia chúng ta lớn đến cỡ nào."

"Nhưng tôi nghe nói tầng trên cùng của nhà Cố thị còn nhốt một người điên."

"Cẩn thận một chút, đừng nói chuyện lung tung."