Lâm San biết Phương Lâm Lâm lại tức giận rồi, cô ta vẫn luôn tìm cơ hội, nhưng bản thân chỉ là một người làm việc lặt vặt, bình thường không có tiếp xúc được với những người ở nhà chính, nhưng cô ta vẫn an ủi: “Lâm Lâm đừng tức giận nữa, coi chừng tổn hại thân thể, mẹ nhất định sẽ giúp con!”“Giúp con, mẹ lấy cái gì giúp con, cuộc sống tốt đẹp của mẹ cũng là được nhờ từ con, hừ.

”Phương Lâm Lâm chỉ vào cửa phòng: “Mẹ đi ra ngoài đi!”Lâm San còn muốn nói thêm cái gì đó, cô ta mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì, âm thầm thở dài đi ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhưng trong lòng cô ta thề rằng nhất định phải giúp đỡ Phương Lâm Lâm.

Haiz, người mẹ nhu nhược không có chứng kiến như vậy thật sự tốt đối với con không?Trần Nguyệt Kiến về tới nhà họ Trần, Hạ Ngữ Lan đi đến phòng cô nhóc: “Nguyệt Nguyệt về rồi à, hôm nay đi chơi có vui không?”“Cũng được ạ! Mẹ có chuyện gì sao?”Tính cách của Trần Nguyệt Kiến rất lạnh lùng, dường như có thể so sánh với Phương Xuyên Bách, bất kể là ai lời nói cũng đều rất ngắn gọn súc tích, điển hình kiểu có việc thì nói vào vấn đề không có việc gì thì cuốn xéo.


“Hôm nay con nhìn thấy bé gái nhà họ Phương đó chưa?” Hạ Ngữ Lan nhìn Trần Nguyệt Kiến xem thái độ của cô nhóc đối với nhà họ Phương là như nào? Đây là lần đầu tiên cô nhóc đi nhà họ Phương, nhưng Trần Nguyệt Kiến trời sinh khuôn mặt lạnh lùng chắc chắn nhìn không ra bất cứ tâm trạng gì.

“Con gặp được rồi, rất dễ thương cũng rất thông minh!” cô nhóc cũng không nói chuyện xảy ra ngày hôm nay ra.

Trần Nguyệt Kiến nhìn Hạ Ngữ Lan vẫn chưa có ý định rời đi: “Mẹ còn có việc gì sao?”“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi con hôm nay đi nhà họ Phương cảm thấy như thế nào?”Trần Nguyệt Kiến nhìn mẹ mình: ?Hạ Ngữ Lan bị Trần Nguyệt Kiến nhìn có hơi không được tự nhiên, cô ta cũng không biết vì sao còn nhỏ mà khí thế của cô nhóc lại mạnh mẽ như vậy?“Chỉ là mẹ muốn hỏi con Trúc Như như thế nào? Bà chủ nhà họ Phương, con cảm thấy…chị ấy như thế nào?”Trần Nguyệt Kiến biết Trúc Như là cô của mình nên nghĩ rằng mẹ muốn nghe chuyện của bà, cô nhóc cũng không nghĩ nhiều: “Cơ thể cô khoẻ hơn nhiều rồi, mặc dù có thể đứng một lúc nhưng trạng thái tinh thần rất tốt!”“Vậy con cảm thấy chị ấy là người như thế nào?”“Cũng được!”Hạ Ngữ Lan: ? Hai chữ là hết ư?Sau câu trả lời ngắn gọn của mình, cô nhóc nhìn mẹ mình dò xét.

Hạ Ngữ Lan thấy thế nói câu nghỉ ngơi sớm một chút rồi đi ra ngoài, nếu không đi ra là mất lịch sự rồi.

Hạ Ngữ Lan quay trở về phòng ngủ, Trần Sơn Nại chăm chú đọc báo buổi chiều, cô ta ngồi xuống bên cạnh: “Sơn Nại, sao anh lại đồng ý cho Nguyệt Nguyệt đi nhà họ Phương tham gia dạ tiệc vậy?”Trần Sơn Nại bỏ báo xuống quay mặt về phía vợ: “Là cha đã đồng ý!”“Sao cha có thể đồng ý vậy? Có phải ông không biết Nguyệt Nguyệt…”“Ngữ Lan dừng lại, dù ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào cũng không được nói!”Hạ Ngữ Lan dường như nhớ đến cái gì đó gật đầu nghe theo.


Trần Sơn Nại ôm chầm Hạ Ngữ Lan, giọng nói hơi trầm thấp: “Em có phát hiện ra không? Bây giờ rất nhiều chuyện Nguyệt Nguyệt đều không nói với chúng ta nữa, với lại có vấn đề gì con bé đến tìm thẳng ông mình, mới chỉ có bốn tuổi anh cũng không biết con bé suy nghĩ những gì rồi.

”“Đúng vậy, con bé chín chắn hơn Thước Tông nhiều!” Trần Thước Tông là con trai thứ hai nhà bọn họ, cả ngày không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết ăn uống chơi bời cùng bạn bè xấu, anh ta là điển hình kiểu con nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng.

“Đừng nhắc đến tên khốn đó, nhắc đến nó là tức!” Trần Sơn Nại nghĩ đến đứa con thứ hai không nên thân đó là thực sự tức giận.

“Được rồi, được rồi, chỉ cần nó không làm chuyện phạm pháp anh mặc kệ nó, đằng nào nó cũng không nghe!” Hạ Ngữ Lan cố gắng khuyên bảo Trần Sơn nại, tay cũng nhẹ nhàng vỗ về ngực chồng.


Trần Sơn Nại thuận theo tình thế nắm tay vợ, tuy nói người đẹp hết thời nhưng bởi vì được giữ gìn tốt nên vẫn rất hấp dẫn.

.