Sau cơn mưa lớn, ngày hôm sau trời quang đãng, bầu trời xanh thẳm mềm mại, đám mây trắng như sợi chỉ xoắn mình trên không.

Sáng sớm mẫu thân muốn đến nhà cữu cữu, dặn nàng: "Năm nay hoa đào nở quá nhiều, sợ không kết trái được, con thưa dần vài cây đào đi."

Nàng gật đầu, đợi mẹ đi rồi, liền trải miếng vải xanh lớn dưới gốc cây đào trong sân, tự mình cầm một cành tre trèo lên cây để rung hoa đào, phải làm rụng bảy tám phần mười những bông hoa quá dày đặc này. Cánh hoa đào rơi đầy người nàng, cả thân hình như chồng chất trong lụa gấm hồng phấn.

Ngôi nhà này tường thấp, lúc nàng rung xong cây hoa này, hoa bắt đầu rụng thưa dần, giơ tay lên trán lau mồ hôi một chút, thì phát hiện có người đứng bên ngoài tường nhìn nàng, không biết bao lâu rồi.

Thấy nàng ngẩng đầu lên thấy mình, hắn mỉm cười với nàng.

Vậy ra là người hôm qua.

Nàng ngồi trên cây đào, lúng túng tột độ, cũng chỉ cười nhẹ với hắn.

Còn hắn đứng bên ngoài sân ngước nhìn thần thái lúng túng mất bình tĩnh của nàng, người đầy hoa rơi, trong nền hồng phấn, khiến người hoa mắt không biết đẹp hơn là người hay hoa, chỉ cảm thấy chói lọi, vô cùng mỹ lệ.

Hắn nhận ra bản thân không nói được lời nào, liền im lặng nhìn nàng.

Nàng thấy ánh mắt hắn dừng trên người mình, vô thức quay người đi, ổn định tâm trạng một chút, nghe hắn hỏi: "Cô nương rung hoa đào xuống làm gì vậy?"

"Hoa nở quá dày, sợ không đủ sức kết trái. Hơn nữa, hoa đào có thể chữa sốt rét, phù thũng, đau bụng, vết thương hoại tử. Phơi khô có thể dự trữ." Nàng nói chậm rãi.

Hắn kêu lên một tiếng "À", nói: "Ta biết đấy, có lần hoàng... đệ đệ ta ngủ, có con bọ chui vào tai, đại phu bảo lấy một cân hoa đào tươi làm gối, sau khoảng một canh giờ, con bọ tự bò ra ngoài."

"Còn hoa đào và hạt bí giã nhỏ, có thể làm đẹp da, muốn môi đỏ thì dùng nhiều hoa đào, muốn da trắng thì dùng nhiều bí đỗ." Lúc này nàng cảm thấy yên tâm hơn, cười với hắn.


Hắn cũng mỉm cười nhẹ.

Hai người, bên trong bên ngoài tường, trên cây dưới đất, nhìn nhau cười.

"Mặt rời đã lên cao rồi, ta hơi khát, xin hỏi nàng có nước trà không?" Cuối cùng hắn hỏi.

Nàng liếc nhà kế bên, thấy hai đứa trẻ vẫn ở đó, nên do dự một chút rồi nói: "Xin chờ một lát."

Nàng rung hết hoa trên người xuống, cẩn thận trèo xuống cây, mở cổng, mời hắn ngồi dưới gốc cây hoa, pha trà đưa lên hai tay.

Hắn với tay nhận chén trà, nhìn cổ tay nàng trắng như tuyết, dưới hắn nắng nhẹ, thậm chí còn tỏa sáng. Chỉ tiếc vì lao động nặng nhọc nhiều năm, ngón tay hơi thô một chút, dù thon dài nhưng không mảnh khảnh. Không hiểu sao, trong lòng hắn dâng lên một tia xót thương, nghĩ, một nữ tử xinh đẹp như thế sao lại chôn vùi ở nơi này?

Cửa đột nhiên có tiếng cười: "Ôi chao, A Nhan, nhà cô nương có khách à?"

Thịnh Nhan giật mình quay lại, lại là bà mối Tưởng thường lui tới nhà. Nàng vội đứng dậy nói: "Tưởng ma ma, sao hôm nay lại đến nhà ta thế? Mời vào trong đi."

"Ta đến nhà cô nương, còn có thể là việc gì khác?" bà ta cười bước vào, không đợi Thịnh Nhan nói gì, vô cùng thẳng thắn ngồi xuống chiếc ghế giữa sân, nói: "Ta cũng là khách quen rồi, không nói gì nữa, hôm nay có nhà quyền quý muốn cưới cô nương đấy."

Thịnh Nhan mặt đỏ lên, nói: "Tưởng ma ma, chuyện này đợi mẫu thân ta về hãy nói."

"Cô nương đã lớn rồi, còn e ngại gì nữa? Này, đây là ai vậy?" bà ta nhìn chằm chằm người đang ngồi uống trà kia hỏi.

"Là khách qua đường, xin chén trà mà thôi." Nàng nói nhanh.

Bà mối Tưởng nhìn hắn chăm chú một hồi, nói: "Khách qua đường ư? Không giống, nhìn dáng vẻ của công tử, giống như người nhà giàu có ra ngoài chơi. Sao lại một mình lang thang nơi quê mùa này vậy?"


Hắn ngay cả liếc mắt nhìn bà ta cũng không, lạnh lùng nói: "Chỉ đi loanh quanh một chút thôi."

Bị hắn nói như vậy, bà mối Tưởng thấy không còn hứng thú, quay sang Thịnh Nhan: "Hôm nay là Mã công tử, vốn là họ hàng huynh đệ với Lưu thượng thư ở Công Bộ, cách đây vài ngày hắn từng nhìn thấy cô nương trên phố, hôm nay nhờ ta làm mối đấy, A Nhan à, cô nương gặp phải vận may rồi đấy!"

"Mã công tử ư? Hôm đó hắn ta quấy rối ta trên phố, người đi đường không phải nói hắn ta đã cưới vợ sinh con rồi sao?" Thịnh Nhan hỏi lại nhẹ nhàng.

"Ôi chao, việc đó có liên quan gì? Hắn có bảo cô nương phải chịu khuất nhục làm nha đầu thông phòng đâu, hắn nói muốn cưới cô nương làm trắc thất thái thái, đệ tứ phòng... "

Thịnh Nhan nói nhỏ: "Ta biết rồi, cảm ơn ma ma đi một chuyến. Ta sẽ bàn với mẫu thân đã."

"Mã gia thật sự có quyền có thế, cô nương đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này đấy!" Bà mối Tưởng nắm tay nàng vỗ vài cái, nói: "Đó là gia đình hàng đầu đấy, nếu cô nương thật sự gả vào nhà họ, sẽ sung sướng hơn cả chính cung đấy!"

Hắn ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Thịnh Nhan đưa bà ta ra tận cửa, quay lại nhìn hắn, hắn vẫn ung dung uống trà.

Trà không tốt lắm, dĩ nhiên hắn cũng biết trà bên ngoài không thể so sánh với nhà mình, không nói gì, uống chậm rãi hết nửa chén, thấy nữ tử mảnh mai, liền đặt xuống giúp nàng thu dọn miếng vải xanh trải dưới đất. Tay hai người chạm nhau trong đám hoa màu hồng mềm mại. Tay hắn thon dài, khớp xương cân đối, đẹp hơn tay nàng rất nhiều.

Nàng vô thức rụt tay về, muốn giấu đi, nhưng hắn lật ngửa tay nắm lấy tay nàng, cẩn thận nhìn.

Nàng xấu hổ lẫn tức giận, nhưng hắn nắm chặt quá nàng không rút ra được. Lòng bàn tay hắn có chỗ da dày do nắm cương ngựa, cảm giác đó trên mu bàn tay nàng, nóng rát.

"Tay nàng giống hệt tay mẫu thân ta." Hắn chăm chú nhìn, thì thầm, "Mẫu thân ta cũng không phải xuất thân cao quý, ban đầu là... làm việc lặt vặt trong nhà phụ thân ta, một lần nọ phụ thân ta nhìn thấy bà ấy tùy tiện cưỡng ép, không ngờ chỉ vì lần đó mẫu thân lại có mang ta. Nhưng có ích gì… dù có con trai, có địa vị vẫn bị khinh rẻ, thậm chí cả ta cũng bị khinh rẻ giống mẫu thân. Lúc ta chín tuổi bà qua đời. Nàng có biết trước khi chết mẫu thân nói gì với ta không?"


Hắn ngẩng đầu, nhìn vào mắt nàng, từng chữ một: "Mẫu thân nói, “xin lỗi con”."

Nàng nhìn thấy sự căm hận dữ dội vô thức lộ ra trong mắt người này, trong lòng giật mình, nghĩ, trái tim người này chắc chắn ẩn chứa mối thù lớn.

"Mọi người đều mong chờ ta cưới một nữ tử thân thế cao quý nhưng ta lại cố ý không, ta sẽ cưới một người ta thích, cho dù là phụ nữ thân phận thấp kém." Hắn cúi xuống thì thầm bên tai nàng: "Nàng gả cho ta nhé?"

Nàng gả cho ta nhé.

Năm chữ thầm thì bên tai nàng như sét đánh giữa trời quang.

Nàng sững sờ tay buông lỏng miếng vải, tất cả hoa đào nhẹ nhàng rơi rớt trên không.

Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hoảng hốt mất bình tĩnh của nàng, híp mắt nhìn nàng, trong mắt hắn có thứ gì đó khiến tim nàng đau nhói. ngôn tình ngược

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, run giọng nói: "Ta... phụ thân ta là tội nhân, chết ở quê người, bây giờ ta với mẫu thân lại không được họ hàng chấp nhận, ngươi... nên tìm người tốt hơn."

"Không ai tốt hơn nàng." Hắn bước qua hoa đào rơi đầy đất đến trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt cúi gằm, đôi vai mảnh khảnh run rẩy. Hắn thở dài nhẹ, nói: "Nàng và ta, phải chăng là rất thích hợp? Nàng có thể ra oai kiêu ngạo mà gả cho ta, ta cũng có thể khiến bọn lão thần trong triều hộc máu bỏ mình."

"Hơn nữa," hắn vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai nàng, "Hơn nữa ta... nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc."

Tiễn hắn ra ngoài, dọc đường dưới hoa đào đi đi dừng dừng, cho đến bên cạnh đền Hoa Thần, nàng vẫn còn lơ mơ, hồ đồ.

Nàng chẳng biết thân phận cũng như quá khứ của hắn, lời cầu hôn đột ngột này khiến nàng hoàn toàn không biết phải trả lời hắn thế nào.

Bên cạnh đền là một hồ nước trong vắt, hắn nhìn thấy khắc đá bên hồ, hỏi: "Hồ này gọi là Tam Sinh Trì à?"

Nàng gật đầu: "Nghe nói hồ phản chiếu đồng thời bóng người, có thể duyên định tam sinh." Hắn không ngờ cũng kéo nàng đến bên hồ, cười nói: "Vậy chúng ta soi xem nhé?"


Trước đây hắn cười rất kiềm chế, lúc này lại rất đẹp, khóe trái ẩn hiện hốc má lúm đồng tiền. Toàn thân đột nhiên sống động.

Thịnh Nhan hơi liếc mắt sang bên cạnh, không dám nhìn thẳng.

Nước hồ trong vắt, phản chiếu hình ảnh hai người dưới bầu trời xanh. Trong gió, gợn sóng rung động bất an, từ từ biến dạng rồi trở lại bình thường, hình bóng hai người.

Hủy đi một đời tàn tạ, chỉ cần vài buổi hoàng hôn.

Trong bóng mờ hoa hạnh, thổi sáo đến rạng đông.

Thịnh Nhan im lặng, nhìn người bên cạnh trong bóng nước, bên Tam Sinh Trì ngoài đền Hoa Thần, phản chiếu duyên định ba đời.

"Ngày mai ta phải về quê tế phụ thân, dù ai đến hỏi thăm nàng cũng đừng để ý đừng kinh ngạc, chỉ cần đồng ý là được, hiểu chưa?" Hắn hỏi.

Thịnh Nhan gật đầu, nàng cũng biết hắn không phải người bình thường, dù thế nào, nàng chỉ nói: "Chàng yên tâm, ta sẽ chờ chàng."

Nghe câu này trong lòng hắn ấm lại, không kìm được nắm lấy tay nàng, giữ trong lòng bàn tay. Hai người đứng rất gần, Thịnh Nhan nghe thở của hắn như bên tai mình, tim không kìm được đập thình thịch.

Sau một lúc lâu, hắn tháo chiếc ngọc bội buộc ở thắt lưng, nói: "Đây là thứ ta mang theo từ nhỏ nàng cầm lấy đi. Nhớ kỹ, họ của ta là quốc họ."

Nàng cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay. Dù người này là ai, ít nhất cũng có một lần gặp gỡ tốt hơn là sống cô độc ở nông thôn, cũng tốt hơn làm tứ thái thái...

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, dịu dàng ấm áp.

Gió thổi thời gian như dừng lại, lá cây xung quanh hồ Tam Sinh xào xạc, lay động không dứt, âm thanh nhỏ bé trong thế giới yên tĩnh như sự tồn tại duy nhất. Hắn chạm môi Thịnh Nhan, mềm mại như hoa, ở khóe miệng hắn nhẹ rung động, cảm giác từ đầu lưỡi hắn lan tỏa xuống dần tràn vào tim hắn.

Tất cả gió đều dừng lại, tất cả thời gian đều dừng lại, chỉ còn hai người tay nắm tay, cuồng nhiệt hôn nhau.

Thế gian thường hay như vậy, một cơn mưa tạo nên mối nhân duyên, một bóng hoa đào tạo nên luyến ái.