Áo khoác vừa như in, kỳ lạ là kiểu dáng giản đơn và chất vải mang hơi hướm Á Đông vừa khớp khi khoác lên mình anh, trong hài hoà hiện ra sắc sảo, khác hoàn toàn với những du khách thuê phục trang chụp ảnh lưu niệm tại các quốc gia. Khi về Edwin cũng có quà cho cô. Nó được gói trong giấy màu xanh đỏ theo tông Giáng Sinh kèm chiếc nơ bướm xinh xắn thắt bằng ruy băng nhung trắng. Giang Miểu mở ra, bên trong là một bình hoa thuỷ tinh thủ công với màu sắc rất đỗi trang nhã, đi theo bộ chén tròn phong cách Richter.

“Cảm ơn, tôi thích lắm.” Cô rót nước, cắm bó hoa loa kèn vừa mua vào bình rồi quành về, hớn hở rửa bộ chén và xếp vào tủ theo màu sắc. Edwin dựa bàn nhìn cô, cô hôn lên má anh như trao thưởng, đoạn nhấn mạnh: “Tôi thích lắm lắm luôn.”

Sinh nhật của Edwin vào cuối tháng Một, kì trước Giang Miểu ngó vào hộ chiếu của anh thì thấy. Cô hỏi lịch trình anh ngày đó. Edwin và đồng nghiệp vẫn “tách bạch công ty và cuộc sống riêng” kiểu Tây, anh có mấy người bạn ở Thành phố M nhưng giữa các chàng trai không hay nhớ sinh nhật nhau. Giang Miểu lơ đễnh hỏi lịch trình trong tuần, Edwin nào hay cô đã biết sinh nhật mình, trung thực báo cáo mà không hề nghĩ về hướng kia.

Giang Miểu lên kế hoạch tổ chức tiệc mừng.

Giang Miểu bảo hôm đó mình đi gặp một người mà vừa khéo gần nhà, tiện thể gửi cho anh bộ sách, nhân đây vòi chìa khoá nhà anh. Dẫu Edwin nghi hoặc nhưng vẫn đưa chìa khóa dự phòng cho cô.

Quả thật có một bộ sách phiên bản giới hạn nguyên tem mà Giang Miểu nhận được từ người khác, tác giả cuốn ấy là nhiếp ảnh gia yêu thích của Edwin, số sê-ri cũng đẹp – 986. Giang Miểu đến chung cư nhân lúc anh đi làm. Đã nửa năm trôi qua mà nó chẳng khác mấy so với ảnh chụp ba tháng trước, trừ bức tượng điêu khắc bàn tay đặt tại huyền quan, tất thảy đồ dùng đều thiết thực theo phong cách tối giản, ba chữ “Bauhaus” ập vào mặt. Nhà vắng người nhưng Giang Miểu vẫn tự giễu mình “xách giỏ vào check-in”, căn hộ theo kiểu khách sạn cao tầng, cô hét hai tiếng “A —— á” như thử liệu có tiếng vọng chăng.

(*) 986: cửu bát lục đồng âm với cửu phát lộc – mãi phát lộc =)))))))

(**) Bauhaus có phiên âm ba chữ theo tiếng Trung – 包豪斯

Giang Miểu đặt sách và cây bút mới trên bàn trà, nhìn tủ lạnh, lòng đã có dự liệu. Dưới lầu là khu mua sắm cao cấp tất cả trong một, cô sắm đồ theo hoạch định, xách một lần không xuể, cô bèn chia thành hai chuyến. Lượt thứ hai tiện thể mua một ít trái cây và đồ cấp đông hợp khẩu vị anh. Cô đã xác nhận là có nồi niêu, tuy nó mới tinh như vừa mở giấy gói. Đi ngang kệ chứa quà, cô chợt nhớ về phong tục “Giỏ sinh nhật” của Đức mà mình từng nghe kể. Cô kiếm cái giỏ nhỏ, lấy sô-cô-la có sẵn ra rồi bỏ vào những món quà đã chuẩn bị. Đến giờ hẹn lấy bánh, Giang Miểu bàn với chủ tiệm để mình trang trí, cô buộc tóc, đội mũ đầu bếp, vẽ hình biển.

Edwin hay tin Giang Miểu không biết nên ăn gì, chờ anh về nhà hẵng quyết. Anh vào cửa, trên bàn bày sẵn vài món ăn đặc sản kiểu Đức, khoai tay viên xiên thành que, phía dưới là nước sốt thịt bốc khói, toả ra mùi thơm của quế và hoa quả. Weckewerk đặt trong chén, đi kèm với dưa chuột ngâm thái lát xếp vào chiếc đĩa liền kề. Trong món salad khoai tay có dồi huyết, dưa chua, củ cải bào sợi, anh đã thấy Giang Miểu mua dồi huyết từ ông chủ Đan Đông cách đây không lâu. Tủ rượu có thêm bia, anh kéo cửa thì thấy Giang Miểu đeo găng tay cao su, trịnh trọng cắt thịt thăn trong bếp.

“Đừng lu bù nữa, đủ ăn rồi.” Anh không dám làm cô giật mình, chờ cô tắt bếp mới lên tiếng.

“Tưởng bở, có thế này thôi.” Giang Miểu bưng mâm, thò qua cắn chai bia, Edwin cấm đáy chai đút cô, “Không no thì kêu cơm hộp.”

Giang Miểu lấy bánh kem khỏi tủ lạnh, sinh nhật 22 tuổi nên cô cắm 11 cây nến, ở giữa đặt cây nến hoa sen cổ điển không biết lấy từ đâu, bập bẹ hát chúc mừng sinh nhật, cô xấu hổ lắm nhưng không nhịn được phì cười. Edwin chụp ảnh gửi cha mẹ, đoạn ôm cô đi mở quà. Lần này anh chẳng nói lời nào, Giang Miểu răm rắp tuân theo, anh cúi đầu hôn cô, ánh nến hắt lên mặt tạo ra một vầng sáng ấm áp.

Vào đêm, phòng khách bật vở opera, Edwin nằm trên sô pha trả lời những tin nhắn chúc mừng liên miên gửi tới. Giang Miểu tắm xong đi ra, đeo một cái đai bên ngoài áo ngủ. Edwin thấy thế thì tăng nhiệt độ điều hoà lên mấy nấc. Cô cầm lọ dầu dưỡng thể, kêu anh trở mình, trổ tay nghề mà cô đã học được từ một chuyên gia mát-xa người Thái. Ấn đến chỗ cứng, Giang Miểu tăng lực vào cùi chỏ, Edwin thoải mái đến mức rên thành tiếng. Anh vùi mặt vào gối đầu, nhớ về lần qua đêm đầu tiên, tai đo đỏ.

___________________________

Chú thích:

— Richter: chỉ nghệ sĩ người Đức Gerhard Richter. Các tác phẩm của ông đặc trưng bởi sự “mờ ảo”. Ông từng nói “Nghệ thuật là hình thức tối cao của hy vọng” (Art is the highest form of hope, 1982); các bức tranh thường dùng ống lăn (squeegee) và sơn để dựng nên kết cấu, bức ảnh đầu chương là hiệu ứng biểu lộ rất điển hình trong các tác phẩm của Richter.

— 包豪斯 Bao Hào Tư: “Bauhaus” phiên âm từ tiếng Đức, ban đầu xuất phát từ Học việc Đức, nổi tiếng bởi “Hình thức tuân theo phong cách”, chiếm một vị trí nổi cộm trong phong cách hiện đại. Tiếng Đức ưa ghép từ, bau có nghĩa xây dựng (build), haus là nhà (house)

— Giỏ sinh nhật: tiếng Đức là “Geschenkkorb”, người có sinh nhật tại Đức sẽ đặt món quà mình muốn vào giỏ, bạn bè người thân sẽ lựa trả tiền một thứ trong số đó. Tuy Edwin đã lớn cũng như không có quyền chọn quà, nhưng Giang Miểu đã lớn đâu, bèn xếp vào luôn ~

— Weckewerk: một loại xúc xích Đức, tổ hợp thịt xay gồm thịt heo và da heo, thường ăn với dưa chuột muối.

— Đan Đông nằm đối diện Triều Tiên, có một trấn Triều Tiên trong thành phố, nhiều người Bắc Hàn chạy tới Đông Bắc mở nhà hàng. Tôi đã ăn qua một tiệm Cao Ly, món dồi huyết chính tông do bà chủ tự làm.