Anh còn nhớ rõ, trước kia mỗi lần nhìn thấy anh, còn cố ý bắt một cây thang, trực tiếp leo vào phòng anh bằng đường cửa sổ!

Cô là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, sẽ không bao giờ trèo tường leo cây, cơm dâng tới miệng, sợ côn trùng sâu bọ, cả ngày chỉ biết chơi bời, cười đùa khanh khách. Sau khi bị bỏ tù, cảnh ngục nói cô ba lần bốn lượt vượt qua đập nước chạy trốn, bắt được lại chạy, thậm chí vì tránh né cảnh ngục đuổi theo, nhảy xuống đập nước, suýt chút nữa đã chết đuối!

Cô như vậy là vì khát vọng tự do, thực muốn được về nhà, không màng đến sinh mạng của mình!

Chẳng lẽ cô không biết đây là lầu ba, một khi ngã xuống, sẽ tan xương nát thịt sao?

Anh chậm rãi tiến lại, cầm lấy bàn tay nắm lấy cửa sổ, không cho cô nhảy xuống, dồn lực vào cánh tay, đưa cô lên.

Cô chấn động, quay đầu lại mạnh bạo cắn anh, như chú thỏ con nóng nảy cắn người, đôi mắt to trừng lên nhìn anh, mắt hiện lên đậm vẻ thù hận.

Anh giơ tay ra trực tiếp nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Sau đó ôm cô vào lòng, rồi bước đi.

“Anh đã nói sẽ thả cho tôi đi !” Cô ở trong lòng anh khóc lóc giãy dụa, tay không ngừng đánh vào người anh,“Tôi đã kể cho anh toàn bộ sự việc rồi, làm ơn tha cho tôi đi! Tôi cũng không cần chữa bệnh, hoàn toàn không nghĩ đến việc gặp lại anh!” Cuối cùng dùng cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng cánh vào cánh tay của anh.

Anh nghe được câu cuối, nhướng mày nhìn cô, để lại một mảnh trời u ám. Không gặp lại anh? Cô gái nhỏ, em quá hấp tấp rồi, tôi chắc chắn sẽ mang em trở về, nhưng không phải lúc này! Đừng ngoan cố như thế, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!

Anh trầm ổn bước đi, những người y tá trong bệnh viện kinh ngạc nhìn chăm chăm họ, trực tiếp đem cô vào phòng khám.

Hơn mười phút sau, anh đi ra từ phòng bệnh, đứng ở cửa gọi một cuộc điện thoại:“Tìm hiểu cho tôi về phó thị trưởng. Dự án xây dựng thư thành thứ nhất của Cẩm thành ông ta có tham gia, có tham ô hay không, cho dù là bao nhiêu, cũng phải đưa bằng chứng cho ra lẽ! Còn chiếc Bentley của ông ấy, ai tặng, dùng tiền gì mua, điều tra cho tôi thật rõ ràng!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt trầm xuống, nhìn về hướng xa xăm.

Đưa cô vào ngục giam, sau ba năm, kết quả cô nhất quyết không yêu Duệ Triết, bắt đầu ôm ấp, yêu thương Tiêu Tử. Vậy bây giờ nhốt cô lại như thế, kết cục lại sẽ là gì?

Hận sao?

Ba năm kia tôi không ngó ngàng không quan tâm, để em ở ngục giam chịu không ít khổ sở, trở nên hèn mọn, sợ hãi yếu đuối, một thân mang bệnh...... Điều duy nhất có thể làm lúc này, là nhìn về tương lai, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống tốt hơn.

Bởi vậy trước khi trở về Tiêu gia, để tôi làm chút gì đó cho em, giúp em chữa khỏi bệnh.

(Ter: Anh tốt thế T_T #Thuyềnnamchínhgiươngbuồmrakhơi)

Chạng vạng, anh ôm cô đến nhà ăn gần bệnh viện, tự mình đút cháo cho cô.

Cô ăn một ngụm, liếc mắt nhìn anh một cái, không dám hé miệng nói nữa lời.

Buổi chiều trị liệu vô cùng thoải mái, làm cô nhanh chóng ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, cô đã nằm trên giường của phòng bệnh cao cấp, trên TV phát sóng tin tức lễ đính hôn của Đằng gia bị dời lại, mới biết người đó không đến lễ đính hôn. Mà tin cô bị bắt đi phong tỏa rất nhanh, không có tin chính thức, mẹ Tiêu chỉ nói, Tiêu gia chuẩn bị đón tiếp con dâu mới, đang định ngày cho lễ thành hôn.

Mẹ Tiêu có vẻ đã chấp nhận chuyện của cô và Tiêu Tử, luôn miệng khen ngợi cô trước truyền thông, không hề đề cập tới chuyện cũ, chỉ nói đến hiện tại và tương lai.

Phóng viên vẫn cứng đầu đuổi theo vụ án phóng hỏa cùng chuyện không cha không mẹ, thậm chí còn hỏi, cha cô năm đó có quan hệ gì với Tiêu thủ trưởng hay không? Con dâu không một bằng cấp, lại có tiền án ngồi tù, dựa vào cái gì lại có thể vào được cửa Tiêu gia? Phải chăng đã có hôn ước từ trước? Hay trước khi lâm chung Tô thị trưởng đã có ý tác thành?

Đằng Duệ Triết vừa vào lập tức cầm lấy điều khiển tắt TV, lạnh lùng nhìn cô.

Kỳ thực bộ dạng anh bây giờ vô cùng ôn nhu, như năm kia khi đối đãi với Diệp Tố Tố, tuấn nhã, phong độ ngời ngời, nhưng điều duy nhất cô có thể cảm nhận được chỉ là sợ hãi.

Cô ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, giương một đôi mắt đẹp, bất an nhìn anh.

“Ăn no không ?” Anh nhẹ nhàng cười, đem bát để sang một bên, dùng ngón tay thon dài chùi nhẹ bên khóe môi của cô, ánh mắt ôn nhu tột cùng.

Cô hướng khuôn mặt mình về phía khác, né tránh .

“Chúng ta về nhà.” Anh cười cười, ôm lấy cô, đi ra bên ngoài.

Lúc này anh mang cô về biệt thự Tô gia, lưu loát nhấn mã khóa, đi vào phòng khách rực rỡ hẳn lên.

Đại Lận nằm trong lòng anh, nhất thời nghĩ đến những lúc Duệ Triết lại đến tìm ba. Anh mỗi lần ghé thăm, đều ngồi trên chiếc sô pha gần cầu thang, nhìn một bên mặt tuấn mỹ lãnh ngạo, cô từ trên lầu nhìn xuống không ngừng si mê.

Baba phát ra tiếng cười lanh lảnh, cùng anh bàn bạc công chuyện, thi thoảng thêm vào vài lời tán thưởng anh.

Cô dẫn theo Tiểu Tuyết Cầu trên lầu nhìn xuống, nhìn Tiểu Tuyết Cầu nói, con xem, Duệ Triết càng ngày càng mê người, là chồng tương lai của mẹ, là ba của con sau này, chúng ta phải cùng cố gắng. Tiểu Tuyết cầu phe phẩy cái đuôi nhỏ, giơ lên vóng muốt cùng cô bắt tay.

Nhưng sự thật chứng minh, tình yêu đơn phương của cô năm đó, chính là cái cớ để thiên hạ chê cười.

Bởi vì căn bản mọi người đều biết giữa Trâu gia và Đằng gia, sẽ diễn ra kết hôn chính trị , Đằng Duệ Triết hoặc không lấy vợ, hoặc lấy Trâu Tiểu Hàm. Môn đăng hộ đối, làm cho thanh danh hai nhà lan xa, tiếng tăm lừng lẫy. Năm đó Diệp Tố Tố cùng Tô Đại Lận, chỉ để cho người ta cười khinh miệt.

Bị người ta chê nhạo dù có cố gắng đến đâu, cũng không vào nỗi cửa Đằng gia.

Mà cô còn thường xuyên ở trong lòng bà nội, nói nhất quyết phải gả cho Duệ Triết, làm cho bà nội viên ở giữa vô cùng khó xử;

Kỳ thật, bà nội đã sớm biết, người Đằng gia muốn kết hôn là Tiểu Hàm, chính là vì sợ cô gái ôm ấp tình cảm trong lòng bị tổn thương, mà không nói toạc ra sự thật.

Chỉ nói rằng do năm đó cô quá ngang bướng, không nghĩ kĩ càng, bà nội Viên dù sao cũng là bà nội của Tiểu Hàm, hôn nhân là chuyện đại sự, đương nhiên muốn ưu tiên cháu gái mình hơn.

“Phòng của em, vừa lòng chứ?” Đằng Duệ Triết ôm cô vào phòng ở lầu hai, đặt cô trên chiếc giường lớn màu hồng nhạt, lẳng lặng nhìn cô.

Năm đó khi đi ngang qua phòng cô, nhìn thoáng qua, nhớ rõ có chiếc giường công chúa màu hồng nhạt, đáng yêu ấm áp, trêm giường đều là những con gấu bông nhỏ, tất cả vẫn chỉ hồng nhạt một sắc.

Vì thế anh sai trợ lý mua không ít dụng cụ, đặt trong phòng cô, trên giường đầy những con thú bông, gối đầu cũng màu hồng nhạt. Anh còn mua cả chú chó toàn thân trắng tuyết, để ở biệt thự vài ngày, rồi bảo Torn đưa tới đây.

Không ngờ, Đại Lận không một chút cảm kích.

Anh nghĩ đến việc cô ở một mình, nhớ tới người cha đã qua đời, trước khi được Tiêu gia chấp nhận, cô không nên rời khỏi nhà, mà ra ngoài một mình.

Lúc này, anh chăm sóc cho cô, đưa cô đi khám bệnh, một tuần sau, đưa cô về Tiêu gia, làm vợ hiền dâu thảo, cùng sẽ giúp đỡ của mẹ Tiêu, đứng lên, bắt đầu một cuộc sống mới; Còn anh, sẽ kết hôn cùng Tiểu Hàm, hoàn thành hôn ước.

Từ nay về sau, Đằng Duệ Triết cùng Tô Đại Lận không còn bất cứ quan hệ nào nữa, ba năm kia anh nợ em, mẹ Tiêu sẽ thay thế bù đắp, cho em có một gia đình mới; Nhớ, phải xem mẹ Tiêu như mẹ ruột, bà ấy sẽ vì con trai, mà bảo vệ cho em.