Editor: Shyn

Cô nhịn cơn đau đớn hết đêm ở quán trọ. Hôm sau, Đại Lận đi đến biệt thự của gia đình cô trước kia bị niêm phong. Bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, hiển nhiên là tối hôm qua sơ sót, thả cô tiến vào. Hôm nay nhìn kĩ mặt của cô, ánh mắt như hai ngọn đèn pha, trông cô khá ưa nhìn.

Đại Lận cũng không biết đó là bảo vệ mới, cô chỉ nói đến tìm người quen.

“Cậu mau vào nhà đi, cô ấy là con gái của chủ biệt thự này.” Chú Lâm giục bảo vệ đi vào trong, nhìn cô ôn hoà, lịch sự cúi đầu:“Tối hôm qua xem hồ sơ, tên và tướng mạo đã chính xác rồi, nhưng hình như gầy đi.”

Cô cắn môi dưới, hơi hơi cúi đầu, bước nhanh đi vào khu biệt thự. Ba năm trước đây không ai là không biết danh tiếng con gái thị trưởng Tô, từng đâm vào xem của diễn viên nổi tiếng, quát lớn rồi bỏ lại xe không thèm giải thích, có một lần không may va vào chú Lâm, làm gãy xương của ông.

Tổ chức vũ hội trong sân biệt thự, tự tiện rủ bạn về nhà tụ tập, mở nhạc lớn đến kinh thiên, cười đùa thật nhiều, hàng xóm không chịu nổi, ý kiến liên tục. Mỗi lần bảo vệ đến ngăn cản cô, cô đều lấy thân phận cha ra, quát lên bắt họ câm miệng, còn không thì cuốn gói cút!

Khi đó cô nghĩ, chỉ cần trong nhà có một chút gió thổi cỏ lay, tình thế sẽ lập tức dậy sóng, truyền thông sẽ nắm bắt tin tức thị phi, nhưng chỉ cần có ba ba thì tất cả đều có thể xử lí ổn thoả......

Cô thường leo lên lưng ba, ôm lấy cổ ông: “Ba ba, ôm con một cái được không? Dẫn con đi chơi được không?

Ba ba chỉ xoa đầu cô, thở dài dắt cô ra khỏi thư phòng, sau đó dắt cô đi chơi.

Sau này, cô chỉ đeo bám Đằng Duệ Triết. Mỗi lần anh đến gặp cha cô, cô liền vọt đến bên cạnh anh, mặt dày mày dạn ngồi trên đùi anh. Đến khi anh nổi giận hất cô ngã xuống, cô lại đứng lên, gắt gao ôm lấy lưng áo anh:“Anh Duệ Triết, anh không thích em sao? Em là con gái. Anh phải chờ em lớn lên, không ai tốt hơn em đâu, anh chỉ có thể yêu mỗi em, cưới mỗi mình em.”

“Cô có im lặng một chút không!” Khuôn mặt tuấn tú của anh đen lại, trực tiếp ném thật mạnh cô ra khỏi cửa.

Năm đó Duệ Triết có bạn gái, cô ấy nhược liễu phù phong, giọng nói êm như mật rót vào tai, giọng điệu chỉ cần hốt hoảng một chút cũng đủ khiến người khác đứng ngồi không yên.

Cô ấy tên là Diệp Tố Tố.

“Píp! Píp!” Phía sau có người ấn loa, bảo cô tránh ra nhường đường. Cô giật mình rụt người lại, vọt đến ven đường, đầu óc mông lung nhanh chóng quay về thực tại.

Xe Audi màu đen không lướt qua mặt cô mà dừng lại, một người đàn ông mang giày trắng tao nhã bước xuống:“Tôi là Tiêu bí thư, đến đón Tô tiểu thư đến đại ủy viện. Xin hỏi cô có phải tiểu thư Tô Đại Lận?”

Trầm thấp mà rõ ràng, mỉm cười ấm áp tao nhã.

Cô sửng sốt một chút: “Đúng vậy.”

*

Một nơi trang nghiêm vừng chắc, lính gác đứng nghiêm trang ôm súng. Vừa vào cửa đã thấy hai dãy hoa lớn trải dài, đường đi rộng và thẳng tắp, cuối đường chính là một lẳng hoa lớn lộng lẫy.

Xe rẽ hướng bên phải, chạy qua khu khách sạn cao cấp, cô quan sát. Đây là nơi nghỉ ngơi của các huyện ủy, quan chức khi được mời dự hội nghị, có quan binh canh phòng bảo vệ nghiêm ngặt, người không phận sự miễn vào.

Năm đó cô lấy thân phận người nhà của cán bộ tự do bước vào đây, được nằm trên giường lớn vui chơi, chờ bố dự xong hội nghị.

“Khách sạn này đã được tu sửa, đại sảnh được gắn thêm đèn, thêm một số tiện nghi.” Tiêu bí thư trước mặt đột nhiên lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng : “Có phải trước kia Tô tiểu thư đã từng tới đại viện?”

“Đã tới một hai lần.” Cô hơi nghiêng đầu, thản nhiên đánh giá cảnh sắc trong viện. So với vài năm trước, nơi này đã hoàn thiện hơn rất nhiều.

“Bíp !.” Tiêu bí thư rõ ràng nhìn cô từ kính chiếu hậu, nhưng cũng dễ dàng đem xe lái vào khu nhà nhỏ, nhấn kèn xe.

Bảo vệ cao lớn liếc mắt nhìn biển số xe, mặt căng thẳng lập tức trở nên ôn hòa. Mở trạm gác cho xe qua.

Xe chậm rãi tiến vào khu nhà nhỏ, bên trong đều là các căn biệt thự riêng biệt, trái phải 2 khu cách nhau một con đường cái, mỗi biệt thự đều xây tường cao để ngăn cách, trên mỗi tường còn có đầy lưới điện.

“Bên trái là khu biệt thự của các bí thư về hưu, bên phải là biệt thự của các bí thư cán bộ đang đương đảm công việc, biệt thự có bồn hoa lớn bên kia là nhà của Trâu bí thư.” Tiêu bí thư giới thiệu ngắn gọn, mở cửa xe giúp cô, trên mặt luôn lộ vẻ mỉm cười.

Cô gật gật đầu cám ơn, bước xuống xe. Trước kia ba đã từng dưa cô đến đây, cô cũng không quá bỡ ngỡ.

“Là Đại Lận đến đây sao?” Cửa màu trắng lớn bất ngờ bị mở ra, âm thanh bước chân truyền đến, người bước ra không phải Trâu bí thư, mà là một lão phu nhân đầu tóc bạc phơ. Theo sau bà lão là một dì tuổi trung niên, bất đắc dĩ thương tiếc nhìn cô.

“Bà nội Viên.” Cô nghẹn ngào một tiếng, dường như cảm xúc ùa về ào ạt. Trước kia cho dù cô khóc quâý thế nào, điên cuồng thế nào, bà nội đều dùng ánh mắt hiền từ nhìn cô, rồi vì cô mà chua xót, vì cô mà đau lòng.

“Đứa nhỏ này, con gầy đi.” Môi của bà nội Viên mấp máy, như đang run cầm cập, làm cho dì Trương phải kéo lại,“Bà ơi, bên ngoài trời lạnh, đi vào nói chuyện đi. Tiêu bí thư, vào trong luôn đi, cậu vất vả lái xe rồi.”

Người đàn ông họ Tiêu kia gỡ kính, cười nói:“Tiểu tiêu cung kính không bằng tuân mệnh, cháu khát nước rồi.” Giúp Đại Lận xách túi, nhanh chóng cởi giày da, thuần thục nhanh chóng bước lên cầu thang đi vào biệt thự.