Trương thị ngăn không được Đường Mật cùng Tần Vũ, nhưng có thể ngăn cản những thôn nhân nhiều chuyện này.

Nàng ấy đứng ở cửa, chặn cửa viện kín mít, không cho phép những người trong thôn kia đi vào.

Trương thị là một nữ tử, những đại lão nam nhân không dám tùy tiện chạm vào nàng ấy, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa viện duỗi cổ nhìn vào bên trong.

Phía cửa nhà Vương gia thềm có chút cao, xe lăn không tiện đi qua, Đường Mật thu dọn ô giấy dầu, cẩn thận từng li từng tí giúp anh nâng xe lăn lên bước qua cánh cửa.

Tần Vũ thấy nàng chạy trước chạy sau bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, anh lấy ra một cái khăn tay trắng bệch đưa cho nàng: "Đây là ngày hôm qua giặt sạch sẽ, hôm nay ta còn chưa dùng qua.



Khăn tay này chất liệu rất mềm, không có bất kỳ hoa văn nào, rất rõ ràng là đã được giặt qua rất nhiều lần, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của thảo dược.

Đường Mật lau sạch mồ hôi trên đầu, thuận tay thuận tay cất khăn tay lại, cười hì hì nói: "Quay đầu chờ ta giặt sạch sẽ rồi trả lại cho anh.



Nha đầu này bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, phi thường khiến người ta yêu thích.

Cho dù là nam nhân lạnh lùng như Tần Vũ cũng bị nụ cười của nàng nhìn không rời mắt một chút.


Vương lão thái bà hùng hổ xông vào nhà chính, bà ta năm nay bốn mươi tám tuổi, cao lớn rắn chắc, khuôn mặt hung ác, hơn nữa cái miệng giống như đao của bà ta, vừa mới xuất hiện đã khiến Tần Vũ khẽ nhíu mày.

"Nghe nói các ngươi tới đòi tiền?!"

Phía sau Vương lão thái bà còn có một nam nhân thấp bé mập mạp, người đó là con trai của Vương lão thái bà, tên là Vương Chí.

Sau khi Vương Chí tiến vào, ánh mắt vẫn nhìn quanh ngực và mông của Đường Mật, nhìn đặc biệt hèn mọn.

Không đợi đối phương trả lời, Vương lão thái bà liền kéo cổ họng thét chói tai nói: "Mười lượng kia là tiền sính lễ của Tần gia các ngươi, từ xưa đến nay, còn chưa từng cưới vợ liền đem tiền sính lễ đòi lại tiền! ”

Đường Mật mỉa qua: "Nếu nói tiền sính lễ của Tần gia cho nhà bà là chuyện đương nhiên, nhưng nhà của bà có phải cũng nên cho ta một phần tiền của hồi môn cho "nữ nhi" xuất giá hay không? ”

"Ta không có! Chỉ bằng tiểu nha đầu, cái này mua từ trong tay người khác, cũng muốn của hồi môn sao? Đi mơ đi! ”

Nghe được cô vợ nỏ của mình bị nhục nhã, Tần Vũ sắc mặt không vui, đang muốn mở miệng phản kích, lại bị Đường Mật đoạt trước.

Chỉ thấy nàng xinh đẹp đứng trong phòng, hai tay chống thắt lưng, thanh âm trong sáng: "Nhìn kìa, bà ta cũng nói ta là người mua từ trong tay người khác, nhưng lại là Lý lão bà già này cố ý đem ta thay gả cho năm huynh đệ Tần gia, nhà của bà đây chính là lừa hôn! Nó là bất hợp pháp! Chúng ta có thể lên nha môn cáo trạng, để Thanh Thiên đại lão gia bắt cả nhà của bà ta nhốt vào đại lao! ”

Vừa nghe đến hai chữ lừa hôn, Vương Chí liền chột dạ rụt đầu lại.


Vương lão thái bà giống như bị giẫm trúng chỗ đau, tức giận nhảy lên nhảy xuống hét to: "Chỉ một đứa gả thay lại dám uy hiếp lão nương ta? Xem ta hay không xé miệng tiện của nha đầu ngươi! ”

Nói xong bà ta liền giương nanh múa vuốt nhào về phía Đường Mật!

So sánh với vóc người cường tráng của Vương lão thái bà, Đường Mật giống như cây giá ốm yếu, tiện tay bóp một cái là có thể đứt.

Mắt thấy cô vợ nhỏ của mình sắp bị khi dễ, Tần Vũ lập tức lên tiếng quát lớn: "Dừng tay! ”

Thanh âm của anh vang dội, ở trong nhà cũng lắc lư ra làm đau đến màng nhĩ của Vương lão thái bà đều run rẩy, bà ta theo bản năng dừng lại một chút.

Nhân cơ hội này, Đường Mật nhanh như chớp chạy đến cửa phòng, hốc mắt đỏ hô to: "Bà con đều đến giúp ta phán xet, ta không có cách nào sống tiếp nữa rồi! ”

Vừa nghe nói như vậy, người trong thôn biết có náo nhiệt có thể xem, bọn họ không để ý đối phương là nữ tử, dùng sức đẩy Trương thị chặn đường ra, một tổ ong xông vào trong viện.

Bọn họ nhìn thấy cô vợ nhỏ mới cưới của Tần gia đang đứng ở trong sân, vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể lể.

"Vương lão thái bà này ham phú quý, đem nữ nhi vốn đã hứa gả cho Tần gia gả cho phú thương làm thiếp, nhưng bọn họ lại luyến tiếc Tần gia đưa mười lượng tiền sính lễ, nên Lý lão bà già liền đem ta gả thay cho Tần gia.

Tất cả mọi người trong thôn đều biết chuyện này, mọi người cũng đều biết tình huống của Tần gia chúng ta, Tam Lang muốn đọc sách đi thi, Tứ Lang muốn đi khám bệnh mua thuốc, Ngũ Lang đầu óc không được thông minh lắm, trong nhà khắp nơi đều phải dùng tiền.


Nếu không phải trong nhà thật sự sống không nổi nữa, cũng sẽ không nghĩ đến muốn năm huynh đệ cùng cưới một người vợ, hiện giờ Vương gia này ngược lại, cư nhiên dùng thủ đoạn lừa hôn, lừa gạt tiền sính lễ của Tần gia chúng ta! ”

Đường Mật vốn lớn lên mềm mại mềm mại, lúc này khóc đến rơi lệ, càng khiến người ta đồng tình.

Những người thôn vây xem cũng nhao nhao lên tiếng chỉ trích Vương gia quá đáng.

"Tần gia đã như vậy rồi, cư nhiên còn muốn lấy tiền sính lễ của bọn họ, Vương gia này muốn đem năm huynh đệ Tần gia bức chết sao?!"

"Nhớ lúc trước khi Đại nương Tần gia còn sống, nàng ta dạy các hài tử trong thôn học chữ, rảnh rỗi còn có thể hỗ trợ khám bệnh cho lão nhân gia, đều là không thu tiền.

Thật là một người tốt Vương gia cư nhiên đối đãi với con cháu Tần gia nương tử lưu lại như vậy, quả thực là vô lương tâm! ”

"Sớm đã biết Vương lão thái bà rất thô lỗ, không nghĩ tới bà ta không chỉ thô lỗ, còn ngoan độc, nghe nói bà ta còn muốn đem cháu gái của ta lấy cháu trai nhà bà ta nữa, may mắn ta không đáp ứng, bằng không cháu gái nhà ta liền nhảy vào hố lửa xong đời rồi!"

......

Mọi người ta một câu ngươi nói một câu, mỗi câu đều chọc vào trong lòng Vương lão thái bà.

Vương lão thái bà tức giận đến gần như muốn phát điên.

Nhưng đối mặt với nhiều thôn dân cường tráng như vậy, nhà một người phụ nữ như bà ta làm sao có thể đánh được?

Bà ta tức giận, dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất gào khóc!


Tất cả mọi người đều sợ hãi bởi tiếng khóc này của bà ta.

Chỉ thấy Vương lão thái bà dùng sức dụi dụi mắt, đáng tiếc không ra nửa giọt nước mắt nào, bà ta chỉ có thể kéo dài cổ họng gào thét.

"Lúc trước ta cũng là nhìn nha đầu này đáng thương, mới lòng tốt đem nàng mua về làm con dâu nuôi từ bé cho cháu trai nhà ta, không nghĩ tới nàng chẳng những không cảm ơn, còn muốn quyến rũ con trai nhà ta Vương Chí, ta cũng là sợ nàng bại hoại gia phong, mới nghĩ biện pháp gả nàng ra ngoài.

Ta biết ta có lỗi với năm huynh đệ Tần gia, nhưng mười lượng tiền sính lễ kia đã bị ta cầm đi mua đất, ta không có tiền trả lại cho Tần gia, các ngươi nếu cảm thấy không cam lòng, dứt khoát đem cái mạng già này của ta cầm đi! ”

Những lời này của bà ta trong nháy mắt đã khiến mọi người tập trung tầm mắt lên người Đường Mật.

Nha đầu này xinh đẹp, một thân da thịt trắng nõn như tuyết, phóng mắt nhìn khắp Đông Hà Trang cũng không có nữ nhân nào có thể so sánh được.

Ở thời đại này, nhất là ở loại vùng quê hẻo lánh này, mọi người đối với nữ nhân quá mức xinh đẹp đều có loại phỏng đoán không có ý tốt —— bộ dạng dễ nhìn như vậy, khẳng định không phải là một nữ nhân xấu xa an tâm sống qua ngày!

Nhất là những thôn phụ đã thành thân, ngày thường hận nhất loại hồ ly tinh xinh đẹp này.

Ánh mắt các nàng nghĩ Đường Mật trở nên càng thêm không tốt.

Đường Mật không để ý tới những thôn nhân kia, nàng theo bản năng nhìn Tần Vũ.

Nàng muốn xem vị Tần gia Tứ Lang này đối xử với nàng như thế nào?

Chỉ thấy Tần Vũ vỗ mạnh tay vịn, trầm giọng quát: "Đủ rồi! Tần gia các ngươi lừa hôn lừa tiền còn chưa đủ, cư nhiên còn muốn bại hoại thanh danh của con dâu Tần gia chúng ta, Vương đại thẩm, nếu các ngươi nhất định phải ngoan tuyệt như thế, vậy chúng ta đành phải lên công đường gặp mặt! ”