Thân hình Sở Hành Vân nhanh như gió, trông giống một đạo linh hồn đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng cây.

Lúc này hắn đã tiến vào sâu vào trong Mê Vụ Sâm Lâm. Ở đây sương mù dày đặc, địa hình phức tạp, dường như tìm không ra hình bóng của tân tấn đệ tử, toàn bộ không gian lộ ra một bầu không khí yên tĩnh.

Ở phía sau cách Sở Hành Vân không xa vài bóng người đang bám theo, cầm đầu là Lý Trần và mấy tên tân tấn đệ tử của mấy Vũ Phủ khác.

- Nơi này rất thích hợp ẩn nấp, đây chính là thời cơ tốt để động thủ, đuổi theo!

Lý Trần cười lạnh một tiếng, tốc độ đoàn người tăng tới cực hạn, nhanh chóng xuyên qua.

Thời gian yên lặng trôi, bất tri bất giác sắc trời đã sáng nhưng tầm nhìn trong Mê Vụ Sâm Lâm vẫn thấp như trước, phảng phất nơi nơi đều tồn tại sự nguy hiểm không tên.

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn phía sau, bên trong tròng mắt lóe ra tia sáng, thì thầm:

- Có tổng cộng bốn người, một người Tụ Linh Cảnh ngũ trọng, một người Tụ Linh Cảnh tam trọng, hai người còn lại đều là Tụ Linh Cảnh nhị trọng.

Dứt lời, Sở Hành Vân nhìn xung quanh, sương mù ở đây dày đặc, hoàn toàn nhìn không thấy bóng người, ngay cả linh thú cũng khó mà tìm, đúng là chỗ ẩn nấp tuyệt vời.

- Chọn nơi này đi.

Sở Hành Vân ổn định bước chân, xoay người yên lặng chờ đợi nhóm người phía sau theo kịp.

Bốn người Lý Trần thấy Sở Hành Vân dừng bước lại cũng từ từ giảm tốc độ, đứng ở cách đó không xa, ánh mắt âm hiểm như rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, không thèm che giấu sát ý trên người.

- Các ngươi hao tốn nhiều tâm tư như vậy mà chỉ phái bốn người tới giết ta, thật là biết cách đùa giỡn!

Sở Hành Vân nhìn về bốn người phía trước, khóe miệng mang theo ý cười nhạt.

- Đối phó với loại phế vật như ngươi thì không cần phí quá nhiều sức nên ta mới không muốn tốn thời gian chờ đám người Thủy Thiên Nguyệt kia tới đây. Huống chi con người ta tương đối ích kỷ, không thích chia sẻ chiến lợi phẩm với kẻ khác.

Lý Trần dừng ở nhẫn trữ vật của Sở Hành Vân, ánh mắt mang theo một tia tham lam. Hắn phất tay áo, nhất thời hai người hai bên lao tới Sở Hành Vân.

Người thứ ba chạy lên trên cây, cầm trong tay Võ Linh Trường Cung, nhanh như tia chớp bắn ra mấy mũi tên đâm vào chỗ hiểm quanh thân Sở Hành Vân.

Hưu hưu hưu!

Mũi tên không ngừng xé rách không khí, phát ra âm thanh chói tai đồng thời phong tỏa mọi phương hướng khiến Sở Hành Vân không có biện pháp nào né tránh.

- Phá!

Lý Trần cũng ra tay, võ linh của hắn là một thanh trường thương màu bạc, trên đầu thương lượn lờ cuồng phong. Hắn hướng phía trước đâm tới, trực tiếp nhắm ngay vào giữa tim Sở Hành Vân.

Một nhóm bốn người vừa ra tay đã không chút lưu tình, muốn giết chết Sở Hành Vân trong thời gian ngắn nhất.

Tuy nhiên ngay lúc Lý Trần cho rằng Sở Hành Vân nhất định phải chết, trước mặt hắn lao đến một đạo kiếm khí sắc bén tuyệt trần, sau khi chặt đứt hết thảy linh lực tên liền nổi lên cuồn cuộn giông tố, lao thẳng tới mi tâm của hắn.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Sắc mặt Lý Trần biến đổi, hắn cảm nhận được mùi vị tử vong từ trên kiếm khí này.

Ngay lập tức ngân thương cầm trong tay Lý Trần bỗng hóa thành một luồng cuồng phong màu bạc bao lấy người hắn, mạnh mẽ lướt sang bên cạnh mấy thước tránh sự tấn công của kiếm khí trong lúc nguy hiểm cận kề.

Tuy vậy cánh tay của hắn vẫn bị cắt. Vết thương rất lớn, máu tươi nóng hổi chảy ra.

- Pháp khí, không ngờ ngươi lại có pháp khí!

Khuôn mặt Lý Trần co quắp lại, hắn không nghĩ rằng Sở Hành Vân lại có một pháp khí loại trường kiếm, hơn nữa còn có thể phóng ra kiếm khí, đả thương người từ một khoảng cách xa.

Trong lúc bốn người kia chấn động, thân hình Sở Hành Vân không ngừng đánh về phía người thanh niên gầy gò bên phải.

Trảm Không Kiếm trong nháy mắt đâm ra như gió bão thét gào, nhanh tới mức không cách nào thấy rõ bóng kiếm. Tên kia không kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.

Vù vù!

Trảm Không Kiếm chặt đứt yết hầu của hắn một cách dễ dàng, máu tươi phun trào. Hắn ngay lập tức biến thành một thi thể lạnh giá.

- Chết... Đã chết rồi sao?

Thấy một màn trước mắt, ba người Lý Trần có chút mất hồn.

Vừa nãy bốn người bọn họ còn hợp lực ra tay, nghĩ rằng có thể dễ dàng giết chết Sở Hành Vân.

Nhưng chớp mắt một cái, người chết lại không phải Sở Hành Vân mà là đồng bọn của họ. Tên kia bị Sở Hành Vân một kiếm giết chết, trước khi chết đến võ linh cũng chưa kịp phóng ra ngoài.

- Yên tâm, rất nhanh rồi sẽ đến phiên ba người các ngươi.

Ngón tay Sở Hành Vân khẽ búng, hất sạch máu tươi dính trên Trảm Không Kiếm. Bàn chân hắn di chuyển, một lần nữa xuất chiêu.

- Đồng loạt xông lên!

Lý Trần thu hồi sự khinh xuất, thanh niên bên cạnh hắn rút trường đao ra, chân hai người dậm mạnh xuống đất đem linh lực ngưng tụ chung một chỗ, hướng về phía Sở Hành Vân lao tới.

Choang!

Hai loại lực lượng đụng vào nhau, linh lực ép xuống trên người của Sở Hành Vân khiến thân thể hắn run rẩy kịch liệt, mà cánh tay của hai người Lý Trần cũng đau đến tê dại, giống như có vô số kiếm khí xuyên thấu đến bên trong thân thể, muốn xé rách kinh mạch của bọn họ.

Sở Hành Vân lấy một địch hai mà chẳng hề rơi xuống hạ phong!

- Hả?

Trong lúc bất chợt, Sở Hành Vân nhướng mày, hắn cảm giác có một khí tức cuồng bạo đang lao tới từ một hướng, đồng thời còn kèm theo âm thanh dồn dập.

- Hình như là bầy thú.

Sở Hành Vân đầu óc linh hoạt, linh hải trong cơ thể điên cuồng xoay tròn, linh lực tuôn trào, Trảm Không Kiếm trên tay khẽ run, kiếm quang lóe ra chém tới hai người Lý Trần.

- Cố gắng chống đỡ, Tô Trường Dương sắp tới rồi!

Lý Trần ổn định thân hình, quay qua hai người còn lại quát to.

Tuy nhiên lời nhắc nhở của hắn đã quá muộn.

Trong chớp mắt, Sở Hành Vân đã tiến đến trước người một gã thanh niên khác, kiếm khí bao trùm, xé nát sướng mù dày đặc, đồng thời cũng chém lên người tên thanh niên đó.

Hai mắt Lý Trần trợn tròn, trơ mắt nhìn người nọ bị Sở Hành Vân giết chết.

Bị máu tươi phun trào vấy lên trên người khiến cho trái tim của hắn bắt đầu nhảy lên kịch liệt. Thật là khủng khiếp, trước đó hắn chưa từng thấy một kiếm sắc bén như vậy, trông nó giống như vì giết chóc mà sinh ra.

- Còn lại hai tên.

Sở Hành Vân lộ ra một nụ cười, ánh mắt như kiếm đâm vào trên thân hai người Lý Trần.

Lúc này âm thanh dồn dập càng ngày càng gần, Sở Hành Vân tò mò quay sang thì thấy một đàn Lang Thú màu đen đang ồ ạt tiến đến cuốn theo yêu khí nồng nặc.

Sở Hành Vân lập tức phản ứng, hắn nhanh chóng di chuyển về phía sau hơn mười thước.

Điều kỳ quái là lũ Hắc Lang này không hề công kích hai người Lý Trần mà lại tăng tốc chạy về hướng Sở Hành Vân, đem hắn hoàn toàn vây ở giữa.

Những con Hắc Lang này đồng loạt hướng về Sở Hành Vân nhe ra răng nanh dữ tợn, đôi mắt sói tràn ngập sát ý.

Ngao ô!

Một tiếng sói tru cao vút vang lên, ở trong chỗ rừng sâu từ từ xuất hiện một nam tử khôi ngô, mà ở dưới thân của hắn là đầu Hắc Lang khổng lồ.

- Tô Trường Dương, cuối cùng ngươi đã tới.

Thấy người tới, Lý Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của hắn dời qua, lần nữa nhìn về phía Sở Hành Vân, hai con ngươi chứa sát khí lạnh như băng.

Dịch giả: XiaoLing + Hào Ca

Biên: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: