Hoàng Thành, lãnh thổ kéo dài cả nghìn dặm, diện tích vô cùng rộng lớn, đó chính là thành trì lớn nhất Lưu Vân Hoàng Triều, phát triển thịnh vượng, nhân khẩu vô số, nếu là đem Tây Phong Thành so sánh thì đúng là kém xa vạn dặm.
Lúc này, cửa thành hạ xuống, Sở Hành Vân ngẩng đầu ngắm nhìn thành tường cao chót vót, trong ánh mắt lóe ra tinh mang.
Chỉ cần bước vào cửa tòa thành, hắn có thể bắt đầu điều tra nội tình 16 về năm trước, cha mẹ mất tích, sinh tử không rõ, tất cả mọi thứ nhất định sẽ tìm được đáp án ngay trong tòa Hoàng Thành này!
- Sở đại ca, chúng ta vào thành đi.
Lạc Lan mở miệng nói, đem Sở Hành Vân đang suy tư kéo trở lại thực tại. Hắn khẽ gật đầu, lập tức ba người theo hướng cửa thành bước chân vào Hoàng Thành.
Phía trong Hoàng Thành, kiến trúc hùng vĩ, đá tảng xếp thành đường rộng mấy chục mét, dường như nhìn không có điểm cuối, dù cho chứa thêm nhiều người hơn nữa cũng sẽ không cảm thấy chen chúc.
- Linh thú!
Lúc này, Lạc Lan đột nhiên kinh hô một tiếng, trốn ra phía sau Sở Hành Vân.
Chỉ thấy trên đường đá xanh có không ít võ giả cưỡi trên lưng linh thú đi lại giữa đường, tiếng thú gầm liên tiếp.
Lạc Lan tự mình trải qua thú triều kinh khủng, thậm chí suýt mất mạng cho nên đối với linh thú tương đối mẫn cảm, hơn nữa, linh thú nơi đây khí tức mạnh mẽ, tuyệt đại bộ phận đều đạt tới cảnh giới Tụ Linh.
- Bên trong Hoàng Thành cao thủ vô số, lấy linh thú làm vật cưỡi cũng là cực kỳ bình thường, nhưng không phải tất cả phương tiện để cưỡi đều là linh thú, có một số lại là võ linh.
Sở Hành Vân cười đối với Lạc Lan nói khiến Lạc Lan có chút nghi hoặc, hỏi:
- Dùng võ linh để cưỡi? Hiện tại không cần chiến đấu, bọn họ vì sao lại phóng xuất ra võ linh?
- Ta đã từng nói với ngươi, võ giả sau khi câu thông thiên địa là ngưng tụ được võ linh. Sự tồn tại của võ linh không chỉ là vì chiến đấu, chúng giống như một bộ phận của thân thể, mật thiết cùng võ giả không thể tách rời.
Sở Hành Vân đưa tay chỉ vào số người kia, nói:
- Nhìn phía trước, vật cưỡi của thanh niên khôi ngô kia, tên thanh niên áo trắng cầm quạt trong tay kia, thậm chí cả tên bán hàng rong đẩy xe ven đường, kỳ thực đều là võ linh.
- Chỉ có đem võ linh dung nhập vào các phương diện cuộc sống mới có thể càng thêm hiểu rõ võ linh, cảm ngộ cũng càng sâu, ngược lại, nếu chỉ đơn thuần đem võ linh trở thành ngoại vật thì rất bảo thủ. Đây chính là lý do, có vài người dốc hết cả cuộc đời cũng không cách nào thức tỉnh được võ linh thiên phú, cho dù là may mắn thức tỉnh, uy lực cũng rất là bình thường.
- Thì ra là thế!
Lạc Lan cực kỳ thông minh, nghe Sở Hành Vân vừa nói như vậy liền lập tức hiểu ra, Dương Phong bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt hơi ngưng đọng, cúi đầu, tựa hồ đối với lời nói này của Sở Hành Vân cũng là có lĩnh ngộ.
Dọc theo con đường này, Sở Hành Vân liên tục đem kinh nghiệm tu luyện của mình truyền thụ cho Lạc Lan để nàng càng hiểu sâu hơn về việc tu luyện, Dương Phong theo chân bọn họ kết bạn đồng hành cũng là nghe được không ít.
Ngay từ đầu, Dương Phong vốn không quan tâm quá nhiều, nhưng dần dà, hắn phát hiện mỗi một câu nói của Sở Hành Vân đều ẩn chứa một chân lý, hầu như nhắm thẳng vào bản chất tu luyện, trợ giúp rất lớn đối với hắn.
- Dương sư huynh!
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
Sở Hành Vân di chuyển ánh mắt, liền thấy một gã thanh niên tuấn tú mặc cẩm bào hướng phía hắn đi tới, mang trên mặt mang nụ cười ôn hòa.
Dương Phong lộ ra ý cười, nói:
- Diệp Hoan sư đệ, sao ngươi lại tới đây?
- Sư tôn có lệnh, sai ta ở chỗ này chờ các ngươi, vị này, phải chăng là Sở Hành Vân mà sư tôn nhắc tới?
Thanh niên mặc cẩm bào quay qua Sở Hành Vân mỉm cười, đưa tay ra nói:
- Xin chào, ta tên là Diệp Hoan, bái Dương Viêm làm thầy, là đệ tử nòng cốt của Lăng Tiêu Vũ Phủ, về chuyện của ngươi, ta có nghe qua, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.
Sở Hành Vân cũng đưa tay ra, lại không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái nhẹ.
- Tính cách của hắn chính là như vậy, tương đối quái gở, Diệp Hoan sư đệ không cần để ý.
Dương Phong sợ Diệp Hoan xấu hổ, lập tức nói một câu.
Diệp Hoan lắc đầu, bộ dáng vẫn tươi cười như trước:
- Người có thể khiến cho sư tôn coi trọng như vậy cũng không thể là người tầm thường được, tính tình có chút quái gở cũng là cực kỳ bình thường.
Nói xong, trên người Diệp Hoan đột nhiên tản mát ra một linh lực tinh thuần, trong lúc linh lực ngưng tụ, giữa hư không truyền đến một tiếng đại bàng vỗ cánh cao vút, lập tức một con Kim Sí Hắc Ưng đáp xuống, đậu phía trước bốn người.
(*Ling: Kim Sí Hắc Ưng có nghĩa là con đại bàng đen cánh vàng đó nha!)
- Võ linh tứ phẩm.
Sở Hành Vân cau lông mày lại, không hổ danh là đệ tử dưới tay Dương Viêm, thiên phú thực sự không tồi, võ linh cũng đạt tới cấp tứ phẩm.
- Sở sư đệ quả nhiên có mắt nhìn.
Diệp Hoan giơ ngón tay cái lên với Sở Hành Vân, cười nhạt nói: (*Ling: về động tác giơ ngón tay cái lên là tác giả viết vậy, thấy cũng hơi ngộ ha)
- Diện tích Hoàng Thành rộng lớn, nếu như đi bộ một ngày một đêm e cũng không đến được Vũ Phủ, ta đưa các ngươi đi một đoạn, đồng thời có thể giới thiệu cho ngươi một chút về tòa Hoàng Thành.
Sở Hành Vân không cự tuyệt, bốn người cùng bước lên Kim Sí Hắc Ưng.
Lệ!
Kim Sí Hắc Ưng hét lên một tiếng giận dữ, thân thể bay lên không, hướng phía trước lao đi với tốc độ cực nhanh, nổi lên một trận cuồng phong cuồn cuộn, thổi áo bào Sở Hành Vân bay phất phới.
- Sở sư đệ, tuy nói Hoàng thành diện tích rộng, nhân khẩu đạt nghìn vạn người, nhưng tổng thể mà nói, cũng chia thành tứ đại khu vực. Vừa rồi chỗ chúng ta chỗ ở là khu vực bên ngoài thành, phường thị trải rộng khắp trong ngoài thành, phòng đấu giá, đấu võ cung đầy đủ các loại kiến trúc, chính là nơi rồng cá lẫn lộn, có số lượng võ giả khổng lồ.
Diệp Hoan chỉ chỉ phía dưới, nơi nơi trải rộng kiến trúc, lầu các vô số, dựa theo quy luật nào đó, phân chia thành từng khu vực một, con số võ giả khổng lồ, người đến người đi, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
- Năm đại Vũ Phủ ở trong nội thành, ngoài ra bên trong Hoàng Thành còn các thế lực đại gia tộc, quan to cao quý, cũng đều sinh sống trong nội thành, ở đây không giống với bên ngoài thành, đã bắt đầu có sự uy nghiêm, nếu tiếp tục tiến vào sâu phía trong là Lưu Vân hoàng cung, ngoại trừ người hoàng tộc, không ai được tự tiện đi vào.
- Bên ngoài thành, nội thành, hoàng cung, vậy khu vực thứ tư ở nơi nào chứ?
Lạc Lan hiếu kỳ hỏi.
- Khu vực thứ tư ở đằng kia.
Diệp Hoan để Kim Sí Hắc Ưng bay cao hơn, sau đó đưa tay chỉ chỗ bên cạnh một mạch núi liên miên, cất cao giọng nói:
- Khu thứ tư chính là dãy núi Lưu Vân, mạch núi này trải dài nghìn dặm, rộng lớn vô biên, bên trong có vô số linh thú mạnh mẽ sinh tồn, hiểm địa trùng trùng, vì vậy được xưng là Thí Luyện Sơn Mạch.
- Dãy núi khổng lồ như vậy, nếu là phát sinh thú triều hoặc thiên tai gì, chẳng phải là cả Hoàng thành đều gặp phải tai ương?
Lạc Lan há to miệng, ngọn núi này mạch rất rộng, Kim Sí Hắc Ưng bay cao gần nghìn trượng mới chỉ có thể nhìn được một phần trong đó.
- Sơn mạch bao thành tất nhiên là gặp nhiều nguy hiểm, nhưng cũng có điểm tốt cực lớn, ngoại trừ có thể thu thập tài nguyên ở ngoài còn có thể thử luyện linh thú, thậm chí ta nghe nói, trong dãy Lưu Vân này còn chứa nhiều động phủ của cường giả.
Diệp Hoan giải thích không nhanh không chậm, cũng không vì thân phận của Lạc Lan mà không thèm để ý tới nàng, tính tình vô cùng ôn hòa.
Kim Sí Hắc Ưng tốc độ cực nhanh, vậy mà bay tới nửa canh giờ mới chậm rãi ngừng lại, chao lượn giữa không trung.
Phía dưới chính là một mảnh sân cực rộng lớn, rất nhiều đường lớn cùng hội tụ về vòm cổng khổng lồ phía dưới, mà phía sau vòm cổng, có không ít người, đếm sơ qua, sợ là không dưới vạn người.
- Chúng ta đã đến nội thành, đi qua đạo cổng này là khu vực năm đại Vũ Phủ, chúng ta đi xuống đi.
Diệp Hoan để Kim Sí Hắc Ưng chậm rãi hạ xuống, đậu ở trên mặt đất, bốn người bọn họ đi nhanh về hướng cổng vòm, tiến vào khu vực Vũ Phủ.
Dịch giả: XiaoLing
Biên tập: Mei_hnmn
Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: