Anders ngơ người.

Trong số những tài liệu mà bác Tom để lại làm vốn kiến thức cho anh ngày trước, có hẳn cả một chương nói về gia tộc Lowry, gia tộc vĩ đại nhất nhì trong lịch sử của các cường quốc.

Bây giờ được nhìn thấy tận mắt, đúng là sức mạnh không thể đùa được.
“Luật pháp của Fressia không cho phép những kẻ như ông lộng hành buôn người như vậy đâu”- Rina từ tốn nói.

Cô ra hiệu cho Yue thả hắn ra.

Hắn cau mày, biết mình không thể làm gì được, lại còn động phải ánh mắt hoài nghi của dân chúng, liên quay đầu bỏ chạy.
Anders quay sang đứa trẻ kia, hỏi han: “Em có sao không?”
Đứa trẻ chỉ lắc đầu.


Anders thở phào nhẹ nhõm.

Chợt giọng của Rina vang lên:
“Cậu có sao không?”
Anders nhìn sang, Rina với đôi mắt long lanh màu ngọc bích đang nở nụ cười hòa nhã.

Cô chìa tay ra để kéo anh lên.

Anders nắm tay cô để đứng dậy: “Cảm ơn cậu”.
Rina nhìn anh, vẻ mặt đầy sát khí khi nãy biến mất.

Cô xua tay: “Chuyện bình thường nên làm thôi”.
Yue chống nạnh, hối thúc cô: “Rina, còn chần chờ gì thế, mau đi nào”.
“A, đúng rồi ha.

Tôi phải đi rồi, chào cậu.

Còn về phần đứa trẻ này, cậu chỉ cần đưa đến nhà Marsilio, chú Ferenc sẽ giúp cậu lo liệu.
“Marsilio...Tôi hiểu rồi” – Anders gật gù.

Rina mỉm cười, rồi quay lưng chạy về phía Yue.
Dinh thự của gia tộc Marsilio...
Khác xa với tưởng tượng của Anders, đây chỉ là một ngôi nhà khang trang, giản dị, chỉ khác là có kết giới bảo vệ...
Đứa trẻ trông thấy Anders lúng túng, liền nói: “Anh ơi....em sẽ bị bán đi nữa sao?”
Anders quay sang, trấn an đứa trẻ: “Không đâu, em đừng lo.


Chúng ta sẽ tìm người giúp em’.
Nhìn thứ kết giới bao quanh kia, Anders có chút hiếu kì, liền vươn tay tới.
“Cậu là ai?” – Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Anders giật mình, tay chạm vào kết giới.

Một luồng năng lượng tỏa ra, làm anh bỏng nhẹ ở tay.
“A!” – Anders rụt tay lại, rồi xuýt xoa: “Ui da...”
Người đàn ông vừa lên tiếng, không ai khác chính là Ferenc.

Ông vừa mới hoàn thành công việc ở Hội đồng Ma pháp, nên muốn quay trở về nhà nghỉ ngơi một lát.

Ferenc nhướn mày:
“Tay có sao không? Cậu cũng thật là, kết giới không phải cứ tùy tiện động vào là được đâu.

Hả....” – Ferenc nhìn bàn tay vừa bị bỏng khi nãy của Anders.

“Vết bỏng....lành lại sao?”
Anders ngạc nhiên, anh nhìn qua bàn tay mình.

Trông vẻ mặt ngạc nhiên ấy của cậu thanh niên này, Ferenc chắc chắn một điều, cậu thanh niên ấy vẫn chưa biết gì.
“Vào trong đi”.
....
Sau khi nghe mục đích mà Anders đến đây, Ferenc gật đầu:
“Ta đã hiểu tình hình của cậu.


Đứa trẻ này hãy giao cho ta.

Bọn ta sẽ đưa nó đến một cô nhi viện, chăm sóc và nuôi dạy tử tế”.
Anders thở phào, cúi người trả lễ: “Cảm ơn ngài rất nhiều”.
Trông cậu thiếu niên vừa tràn trề năng lượng, vừa tràn trề sức sống, Ferenc bỗng suy nghĩ đến một người...
“Cậu nhóc, cậu có biết sức mạnh trong người mình là gì không?”
Anders sững người.

Anh ấp úng:
“Ngài...ngài nói gì thế?”
Ferenc đứng dậy, rảo bước trong văn phòng...Ông nghiêng đầu, lấy ra một cuốn tư liệu.
“Suốt những thập kỉ qua, gia tộc của ta đã bao đời làm quân sư cho các Hoàng đế, tất cả những ma pháp trên đời, bọn ta đều đã từng xem qua.

Kết giới của gia tộc ta, cũng chưa ai có thể tái tạo cơ thể hoàn toàn chỉ trong thời gian ngắn như thế, ngay cả những pháp sư y thuật cũng vậy”.
Anders bắt đầu cảm thấy lo sợ.

Quả đúng là Ferenc Marsilio, quân sư thiên tài của Fressia...
Bây giờ anh nên nói gì đây...
Nhận ra sự lúng túng của chàng trai trẻ, Ferenc đi thẳng vào vấn đề:
“Cậu nhóc, cậu điều khiển Hỏa viêm đúng không?”.