Chương 75:





Lát sau, cửa văn phòng gõ nhẹ, Mục Cảnh Thiên cho rằng Hạ Tử Hy bước vào liền ngắng đầu nhìn.





Nhưng người tiến vào lại là thư ký.





“Mục tổng, Hạ tiểu thư đã xin nghỉ phép!”





“Xin nghỉ phép?” Mục Cảnh Thiên nhíu mày.





Tại sao hắn lại không biết?





“Nghe đồng nghiệp báo lại, Hạ tiểu thư có chút không thoải mái nên đã xin nghỉ phép!” thư ký nói.





Nghe vậy, Hạ Tử Hy nhíu mày.





Sáng nay hắn đã hỏi qua cô có cần xin nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi không, cô đã nói không cần, hiện tại không thoải mái đã về nhà rồi?





“Được rồi! Tôi đã biết rồi, anh ra ngoài trước đi!” Mục Cảnh Thiên không vui nói.





Thư ký gật đầu, sau đó bước ra ngoài.





Mục Cảnh Thiên ngồi im lặng suy nghĩ, cảm giác có gì đó bát thường đang xảy ra, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Hạ Tử Hy.





Nhưng âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến lại là một âm thanh khô khan: “Xin lỗi, Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được…”





Tắt máy?





Mục Cảnh Thiên càng nhíu mày, làm cái trò gì vậy?





Ngay lúc tâm trạng đang cực kỳ không vui vẻ, hắn đột nhiên suy nghĩ, không lẽ…cô đang ghen sao?





Hạ Tử Hy biết rõ Mục Cảnh Thiên và Lăng Tiêu Vân đã ra ngoài dùng bữa, cũng không thể nhanh như vậy mà quay trở lại.





Nếu Mục Cảnh Thiên có quay trở về, cũng sẽ trực tiếp đến văn phòng làm việc.





Cho nên cô đã quyết định xin phép nghỉ nửa ngày!





Từ khi về nước đến nay, cô quả thật chưa từng tìm cơ hội đến thăm dì Lý.





Chuyện này dù sao cũng phải được giải quyết một cách triệt để, cho nên cô ghé ngang siêu thị mua rất nhiều trái cây đến thăm bà.





Vẫn là căn biệt thự trước đây, dì Lý vẫn ở nơi này để chăm sóc Mục Cảnh Thiên.





Nhưng không thể ngờ rằng Mục Cảnh Thiên lại gọi điện thoại cho cô, cô liền dứt khoác tắt máy không nhận cuộc gọi đến của anh ta.





Sau đó, liền gọi xe, đến căn biệt thự mình đã sống trước đây.





Nơi này so với hai năm trước cũng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là những cây cảnh sân vườn trong căn biệt thự đã không còn giống như trước đây, còn cảnh quan bên ngoài của căn biệt thự vẫn không có gì thay đổi. Lúc này, Hạ Tử Hy đứng trước cổng lớn căn biệt thự, tâm trạng hoàn toàn khác với trước đây.





Hai năm trước, có lẽ cô cũng đã từng hận, đến mức lúc cô rời đi, đã từng mang tâm lý phải quay về báo thù, nhưng hiện tại khi một lần nữa đứng tại nơi này, tâm tình đã tĩnh lặng đi rất nhiều.





Chuyện của hai năm trước, từng chuyện như cuốn phim chiếu chậm lần lượt diễn ra một lần nữa trước mắt cô, những chuyện này cô chưa từng quên, nhưng sớm đã không còn cảm giác mãnh liệt như trước đây.





Hạ Tử Hy hít sâu một hơi, bước lên phía trước, nhấn vào chuông cửa, Rất nhanh, cửa liền được mở ra.





“Dì Lý!” ngay giây phút nhìn thấy bà, Hạ Tử Hy vui vẻ kêu một tiếng.





Dì Lý cũng không nghĩ rằng Hạ Tử Hy sẽ thật sự quay lại nơi này.





“Thiếu. ..không, Tử Hy!” dì Lý vui mừng gọi tên cô; “Tại sao cháu lại đến đây?”





“Cháu tắt nhiên là đặc biệt đến thăm dì rồi!” Hạ Tử Hy nói.