“Tử Hy, em tốt nhất đem bản hợp đông này giao lại
cho Mục tổng, nếu không người chịu thiệt cuối cùng
chỉ có thể là em.” Khả Khả nói.
Cô hiện tại còn sự lựa chọn khác sao? Cô dám chắc,
chỉ cần cô từ chối bản hợp đồng này, Mục Cảnh Thiên
nhất định sẽ không buông tha cho Đô Đô.
Cho nên hiện tại, cô không còn bắt kì sự lựa chọn nào
khác.
Suy đi nghĩ lại, Hạ Tử Hy nhìn Khả Khả, “Chị còn biết
thêm thông tin gì về Tổng giám đốc của công ty đối
tác không?”
“Nhiều lắm…” Khả Khả nói.
“Chị kể cho em nghe với!”, biết người biết ta trăm trận
trăm thắng, Hạ Tử Hy trước mắt muốn nắm rõ các
thông tin liên quan, như vậy sẽ giúp ích cho các công
việc về sau, ít nhất cũng không khiến cô trở tay không kịp.
Do đó, Khả Khả đã đem toàn bộ thông tin mình biết,
kể lại với Hạ Tử Hy.
Sau khi nói xong, Khả Khả nhìn cô, “Những thông tin
này toàn bộ đều do nữ đồng nghiệp công ty chúng ta
đích thân trải nghiệm, các công ty khác còn đáng sợ
hơn; Tử Hy em thật sự muốn đi ký kết bản hợp đồng
này sao?”
Nghe Khả Khả nói, Hạ Tử Hy chỉ cười, “Đây là nhiệm
vụ đầu tiên em được giao sau khi làm việc tại Vân
Duệ, Mục tổng đã xem trọng em như vậy, em làm sao
có thể từ chối được chứ!”
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Nhưng bản hợp đồng này không nằm trong phạm trù
công việc của em”
“Cho nên mới nói, em rất cảm kích Mục tổng đã bỏ
công sức bồi dưỡng em” Nói đến đây, Hạ Tử Hy như
dùng toàn bộ sức lực đề nói từng chữ.
Nhưng dù cho thế nào Khả Khả cũng cảm giác như cô
đang nghiến răng phát âm từng chữ.
Sau đó, trong suốt thời gian còn lại của ngày làm việc,
Hạ Tử Hy nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng bản hợp đông
của công ty đối tác.
Gần đến giờ tan ca, Hạ Tử Hy liền đứng dậy, rót cho
mình một ly nước, vừa bước ra khỏi phòng xém chút
nữa đụng vào một người.
Mà người đó, không ai khác chính là Lăng Tiêu Vân.
Cô ta mặc một bộ trang phục màu xanh lá, nhìn có vẻ
nhạt nhếo, còn ly nước trong tay Hạ Tử Hy thiếu chút
nữa đã tạt ướt bộ trang phục của cô ta.
Cái gì gọi là oan gia ngỏ hẹp, Hạ Tử Hy cuối cùng đã
hiểu rõ.
Lăng Tiêu Vân nhìn Hạ Tử Hy, may mắn cô nhanh
chóng nép sang một bên, néu không cả bộ trang phục
đều không tránh khỏi thảm cảnh bị tạt ướt.
Nhíu mày có chút không vui, cô ta vừa định nỏi giận,
ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Tử Hy đang đứng trước
mặt, cô ta càng không vui mà nhíu mày nói, “Là cô?”
Khi nhìn thây Lăng Tiêu Vân, Hạ Tử Hy vô cùng bình
tĩnh mà nói, “Là tôi!”
“Tại sao cô còn ở đây?” Lăng Tiêu Vân gặng hỏi Hạ
Tử Hy, cô ta hiện tại không phải đã bị đuổi việc rồi hay
sao?
Giọng điệu của Lăng Tiêu Vân khiến người khác có
cảm giác, tất cả mọi chuyện ở đây đều do cô ta quyết
định, Hạ Tử Hy cười nhạt, “Tôi không ở đây, vậy tôi
nên ở đâu?”
“Không phải cô đã từ chức rồi sao?” Lăng Tiêu Vân
buột miệng nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy bắt giác nhíu mày, chuyện cô
từ chức hình như không có bao nhiêu người biết.
Lăng Tiêu Vân làm sao biết được?
Đương nhiên, Hạ Tử Hy cũng không biểu hiện quá rõ
ràng, nhưng cô nhìn chăm chú Lăng Tiêu Vân và nói, “
Lăng tiểu thư, cô nghe ai nói tôi từ chức? Đến việc
này mà cô cũng năm rõ, không lẽ trong Tập đoàn có…
của cô?”
Nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân chợt tức giận.
“Cô đang nói bậy bạ gì đó?” Hạ Tử Hy nói vẫn chưa
dứt câu, liền bị Lăng Tiêu Vân cắt ngang.
Lời này nếu truyền đến tai của Mục Cảnh Thiên, cô ta
chỉ sợ chuyện giữa mình và Mục Cảnh Thiên cũng sẽ
chấm dứt.
Nhìn Hạ Tử Hy không chút biểu cảm đứng đó, giống
như chỉ có một mình Lăng Tiêu Vân đang phát điên,
không có liên quan chút gì đến Hạ Tử Hy.
Nhưng càng nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Tử Hy, chỉ
càng khiến Lăng Tiêu Vân càng tức giận hơn.
Lăng Tiêu Vân nhìn Hạ Tử Hy cảnh cáo, “Hạ tiểu thư,
cô nên biết rõ có những lời nào nên nói ra, có những
lời nào nên giữ im lặng, nếu như không muốn bị đuổi
việc, cô tất nhất nên an phận một chút!” Dứt lời, sau
khi ném một ánh mắt giận dữ cho Hạ Tử Hy, cô ta liền
quay người đi vê hướng văn phòng Mục Cảnh Thiên.