Chương 10:


Quý Huyền sau khi bị ghét bỏ cũng lười nói lý cùng đôi mẹ con nhà này, vì thế anh mang theo bình chè tiến đến bên Tiêu Nhược Quang bảo : " Tiểu Quang, ba ba mang chè cho con. Là bảo mẫu trong nhà tự tay làm, uống ngon lắm."


Tiêu Nhược Quang chớp chớp hai mắt to tròn, hàng lông mi cong vút rung rung, cậu bé dùng giọng nói non nớt trả lời : " Cho con ạ?"


Quý Huyền bị chớp đến mặt đầy sắc xuân, gật đầu khẳng định : " Đúng vậy, là cho Tiểu Quang đó."


" Không cho" Quý Du đột nhiên nhào tới, Quý Huyền dường như đã sớm đoán trước được, bế Tiêu Nhược Quang đứng dậy, sợ thằng bé bị du ngã.


Quý Du cực kỳ tủi thân, kéo kéo ống quần Quý Huyền gào to : " Ba ba có em trai liền không cần con nữa, ba là ba ba hư, con chẳng thèm ba. Dám không cho con ăn chè, chè là bảo mẫu nhà con làm, tại sao lại không cho con ăn? Ba là ba ba hư, đồ ba ba hư......"


Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Du, bắt lấy cổ áo Quý Huyền nói : " Ba ba mang cho chị uống đi!"


Quý Du bị sự hào phóng của Tiêu Nhược Quang doạ giật mình, cô bé trợn tròn mắt nhìn Tiêu Nhược Quang, đột nhiên buông ống quần Quý Huyền ra, vòng tay qua trước ngực, hùng hổ tuyên bố : " Hừ! Đừng tưởng lấy lòng chị thì chị sẽ thích nhóc? Không có mùa xuân đấy đâu nhóc con!"


Tiêu Nhược Quang trả lời : " Không phải, Tiểu Quang không uống, nhường chị uống."


Miệng Quý Du mở lớn như hình chữ O, làm thế nào lại có đứa em trai ngoan như vậy?


Quý Du lần đầu tiên cảm thấy hành vi vô cớ gây rối của mình thật đáng hổ thẹn, con bé ngắc ngứ nói : " Ờ thì..... thực ra cho nhóc uống một chút cũng được thôi! Nhưng mà còn lại đều là của chị, đều là của chị nghe không." Quý Du hùng hồn nhắc nhở


Tiêu Nhược Quang trượt từ trên người Quý Huyền xuống, nhận lấy bình giữ nhiệt trên tay Quý Huyền rồi đưa cho Quý Du : " Đều đưa cho chị hết nè."


Quý Du hoàn toàn nói không lên lời : " ...." Cô bé có cảm giác mình không có cách nào đưa tay ra nhận lấy, bình chè giống như một cục sắt bỏng tay.


" Chị ơi." Tiêu Nhược Quang khẽ gọi, nhẹ nhàng, ngọt ngào, nghe vào tai mềm như miếng kẹo bông gòn.


Quý Du nhìn đôi mắt to như nai Bambi nhìn về phía mình, đôi mắt ấy ngập nước, đáng thương, trong sáng, cậu bé còn chớp mắt hai lần, kèm theo tiếng gọi sát thương chị ơi.


Quý Du cảm thấy bản thân như tội phạm, sao cô có thể tranh chè với em trai đáng yêu như thế cơ chứ?


Vì thế Quý Du nói : " Không sao, chị đây mỗi ngày đều uống no, cái này cho em uống. Uống không đủ ngày mai lại tiếp tục mang đến cho em!"


Tiêu Nhược Quang mỉm cười thật tươi, gật mạnh đầu : " Dạ, cảm ơn chị." Sau đó không khách khí mở nắp bình ra, rót cho Tiêu Vũ một chén, rồi lại rót cho mình một chén.


Tiếp đó trả lại bình không cho Quý Huyền, Tiêu Nhược Quang đang định bón cho Tiêu Vũ ăn thì chị Vương đã giải quyết xong trở lại. Chị ta nhận lấy chén chè rồi bón cho Tiêu Vũ ăn, còn Tiêu Nhược Quang thì tự giác cầm lấy chén của mình ngồi ăn.


Quý Du : "....." Sao cô bé cứ cảm giác có chỗ nào đó sai sai?


Quý Huyền hết nhìn đôi tay hộ lý Vương rồi lại nhìn vẻ mặt thoả mãn của Tiêu Vũ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khó tả.


Ban Trinh Diệp : "....." Hai cha con Quý tổng có chắc không sao chứ? Cảm giác hoàn toàn không phải đối thủ của đôi mẹ con nhà này.


Chờ hai mẹ con uống xong, chị Vương thu chén thìa đi rửa, Quý Huyền xách ghế ngồi kế bên người Tiêu Vũ nói chuyện : " Tôi muốn mang Tiểu Quang về nhà."


Tiêu Vũ không tức giận cũng không dỗi, cực kỳ thờ ơ nói : " Được thôi! Tiểu Quang đồng ý thì tôi cũng ok."


Quý Huyền ngoài ý muốn nhướn mày, anh cho rằng Tiêu Vũ sẽ náo loạn một trận ra trò.


Kết quả, mới quay đầu đã thấy Tiêu Nhược Quang gục đầu vào chăn, hai mắt đáng thương nhìn anh, nhỏ giọng kêu : " Con muốn ở cạnh mẹ, con muốn chăm sóc mẹ cơ."


Quý Huyền : "....."


Anh không biểu cảm quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười nói : " Không sao, thằng bé đồng ý theo anh thì anh dẫn nó đi, nếu thằng bé không đồng ý, anh bắt nó mang đi cũng được, tôi  dễ nói chuyện thế còn gì!"


Quý Huyền : "......"


Tiêu Nhược Quang đem đầu to vùi vào trong chăn, nức nở khóc, tiếng khóc nghe thê hương vô cùng.


Quý Huyền : "......"


" Mẹ không cần con nữa." Tiêu Nhược Quang vùi trong ổ chăn, tiếng nói nức nở không rõ ràng.


Quý Huyền : "....."


" Không cần Tiểu Quang nữa. Tiểu Quang là đứa trẻ hư, cho nên mẹ mới không cần Tiểu Quang nữa." Tiêu Nhược Quang khóc khóc cực kỳ thương tâm


Hả? Nghe đến đây, Quý Huyền sửng sốt, nheo mắt nhìn về phía con gái nhà mình, trong mắt đều là chất vấn : Con nhìn em ấy đi, rồi nhìn lại mình xem


Tiểu Quang cảm thấy mẹ thằng bé không cần thằng bé nữa là do thằng bé chưa đủ ngoan. Nào giống con bé Quý Du kia, cảm thấy không cần con bé thì chính là ba ba hư.


Nhóc con nhà anh thật hiểu chuyện!


Quý Huyền mang ra so sánh, rồi lại tự an ủi bản thân, sau đó sờ đầu Tiêu Nhược Quang. Tiêu Nhược Quang ngẩng đầu, vội vàng lấy cẳng tay lau nước mắt, thuận tiện che đi hai mắt đỏ hồng, cái miệng nhỏ miễn cưỡng cong lên.


Đây không phải là giả bộ kiên cường để người khác không thấy bộ dáng khóc thút thít của thằng bé sao, Quý Huyền đau lòng, cho nên, anh nói luôn không cần suy nghĩ : " Mẹ cũng sẽ theo chúng ta trở về."


Động tác trên tay Tiêu Nhược Quang khựng lại, buông cánh tay xuống, lộ ra khuôn mặt gầy nhom, cũng bởi vì gầy nên hai mắt trông càng có vẻ to hơn, cùng với nước mắt nước mũi tèm lem.


Tiêu Nhược Quang nhỏ giọng dò hỏi : " Có thật không ạ?"


Quý Huyền trịnh trọng gật đầu hứa hẹn. Tiêu Vũ cười hì hì lên tiếng : " Ây da, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Vậy lấy căn phòng có cửa sổ trên lầu hai đi! Ví trí đó khá tốt đấy."


Quý Huyền : "......"


Tiêu Nhược Quang hết nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn ba ba, vui vẻ cười rạng rỡ.


Tiêu Nhược Quang hứng khỏi hỏi Quý Huyền : " Vậy từ giờ con cũng là đứa trẻ có ba ba sao ạ?"


Thấy Quý Huyền gật đầu thì vô cùng vui vẻ nói : " Cảm ơn bạch nhãn lang ba ba."


Quý Du vốn dĩ ngồi một bên nghe thấy thì sửng sốt lặp lại : " Bạch nhãn lang?"


Quý Du liếc mắt nhìn Quý Huyền, hốc mắt chốc lát liền ửng đỏ, tiến đến đẩy Tiêu Nhược Quang ngã, lớn tiếng nói : " Ba ba chị mới không phải là bạch nhãn lang, mẹ nhóc mới là bạch nhãn lang ý."


Tiêu Nhược Quang bị đẩy ngã xuống giường, vẻ mặt khó hiểu hỏi lại : " Nhưng mà, mẹ em có phải bạch nhãn lang đâu! Ba ba là bạch nhãn lang mà. " Mẹ rõ ràng tên là Tiêu Vũ, tên ba ba không phải là bạch nhãn lang sao? Vì sao chị gái này lại nổi giận với bé vậy?


Quý Du nghe thấy thì càng tức giận, đẩy Quý Huyền ra, đứng lên ghế, một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía Tiêu Nhược Quang : " Nhóc dám nói ba ba chị là bạch nhãn lang? Nhóc dám nói ba ba chị là bạch nhãn lang? Chị đánh nhóc!"


Tiêu Nhược Quang ấm ức chu miệng : " Tại sao lại muốn đánh em? Rõ ràng ba ba là bạch nhãn lang mà!"


" Oa ~ ~ ~" Quý Du há miệng khóc lớn, : " Nhóc mới là bạch nhãn lang, nhóc mới là bạch nhãn lang, ba ba chị không phải bạch nhãn lang."


Quý Huyền đang tính tiến lên đỡ lấy Quý Du đề phòng con bé ngã xuống, cũng muốn an ủi con bé đôi câu, ai ngờ vừa quay mặt lại đã thấy Tiêu Vũ vẻ mặt hóng hớt phóng về phía này, chỉ thiếu nước hét lớn : " Oa, không ngờ lại đặc sắc đến vậy."


Quý Huyền : " ...." Đệt


Tiêu Nhược Quang nghe xong lời Quý Du nói thì nghiêng đầu ngẫm nghĩ : " Ba ba là bạch nhãn lang, em là con trai của bạch nhãn lang, thì cũng là bạch nhãn lang còn gì."


Quý Du sửng sốt, ngẫm lại vẫn thấy câu này đang ngầm chửi ba ba mình, vì vậy lại tính xông tới, may mắn có Quý Huyền nhanh tay ôm lấy, Quý Du vẫn còn giãy giụa kêu la : " Chị đánh nhóc, chị đánh nhóc. Mẹ nhóc là bạch nhãn lang, mẹ nhóc là bạch nhãn lang. Ba ba chị là ba ba tốt, còn lâu mới là bạch nhãn lang. Nhóc là đồ em trai hư, em trai hư ......"


Tiêu Nhược Quang cúi đầu, vô cùng chân thành nói  : " Rất xin lỗi, em là đồ em trai hư."


Quý Du : "....."


Quý Huyền : "......"


Trong phòng nháy mắt yên tĩnh, cảm giác hoang mang đến lạ kì......


2020/03/24