Màn đêm dần buông xuống, đây cũng là khoảng không gian yên tĩnh nhất đối với ngôi biệt thự lớn này.

Trong một căn phòng rộng lớn, có hai người với hai tâm trạng cảm xúc khác nhau. Kẻ vui cười chuẩn bị đi chơi, người buồn bã ngồi chăm chú vào chiếc laptop

An Nhiên không thể giấu đi vẻ mặt hí hửng vui tươi kia được, nàng đang loay hoay chuẩn bị đi chơi. Đứng trước cái gương lớn, thoa một chút son môi và xịt ít nước hoa

Nhìn An Nhiên như vậy chỉ khiến Tú Anh thêm nhói đau, cô từng li từng tí nhìn nàng. Chỉ ước rằng người đi chơi cùng nàng tối nay là cô

Chuyện tình vẫn hay một chiều, vì đâu có ai hiểu, người được yêu vốn vô tư và bất cần. Tội cho Tú Anh lỡ thương một người, chỉ mong nàng sẽ cười với cô dù một chút cũng thấy ấm lòng rồi

Đến lúc nàng bước ra khỏi phòng, cô vẫn ngoái nhìn theo bóng dáng ấy và nhếch môi cười


Đúng như lời An Nhiên nói, khi đến trạm xe buýt là nàng đã thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ gần đó. Vì An Nhiên không muốn Nhất Nam đến tận nhà, như vậy sẽ bị người ở đó thấy và báo lại cho bà Diệp biết

Từ nhà đến trạm xe buýt cũng không mấy xa, đi khoản hai phút là đến nơi rồi.



Giờ này còn quá sớm, theo lý mà nói thì giờ này có khi Tú Anh đang ở công ty hoặc các bữa tiệc. Ở nhà cũng nhàm chán, cô quyết định sẽ chọn cho mình bộ đồ đơn giản để đi ra ngoài

Sẽ không đi bằng xe hơi cũng chẳng phải môtô gì cả, mà là đi bộ. Đi bộ một phần nào đó giúp thư giãn đầu óc, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh một cách chân thực nhất

Tú Anh đi dạo ở một công viên lớn ở trung tâm, ở đây có thể bắt gặp những cặp đôi yêu nhau hoặc là những người ảo thuật đường phố chẳng hạn


Nhìn thấy những người đi cùng nhau cười nói vui vẻ làm Tú Anh thêm tủi thân. Đôi khi cô chỉ muốn giống như bọn họ, không cần cuộc sống giàu sang, có điều kiện

Đơn giản chỉ là cùng người mình yêu thương đi ăn những quán ăn vỉa hè, đi dạo, ngồi nói chuyện phiếm với nhau,. . .như vậy thôi đã mãn nguyện lắm rồi

Đi được một lúc thì Tú Anh chợt thấy có một ông lão ngồi ở ghế cùng với cây đàn guitar cũ kĩ. Theo như cô thấy thì ông ấy đàn để kiếm tiền

Được rồi, Tú Anh hiện cũng đang rảnh với lại cô biết chơi guitar chút đỉnh. Không biết còn nhớ không ta, chắc phải thử

"Ông ơi! Cháu có thể mượn cây đàn của ông chơi một bản nhạc được không?"- Tú Anh ngồi xuống cạnh ông ấy rồi nở nụ cười ôn nhu

"Được chứ, cháu cứ tự nhiên!"- Ông ấy vui cười đáp lại, xoay người lấy cây đàn đưa cho Tú Anh


Nhận lấy cây đàn, Tú Anh xem xét rồi chỉnh sửa lại vài chỗ cho hợp với bài hát mà cô đã chuẩn bị trong đầu

Sau đó Tú Anh lấy cái túi đựng cây đàn đặt ở xuống đất trước chỗ cô đứng. Thế là cô đeo cây đàn vào người và thể hiện một bài hát khá hay

Mọi người gần đó bắt đầu tập trung lại, càng lúc càng đông. Vì họ muốn nghe thử giọng hát của cô gái xinh đẹp này

Bài hát mà Tú Anh muốn hát là bài "It"s you", bài này là cô vô tình nghe được và hiểu hết nội dung của nó.

Lời bài hát cũng giống như tình trạng của Tú Anh hiện tại vậy. Cố chấp yêu một người và làm tất cả vì họ

Bài hát nhẹ nhàng kết hợp với âm thanh ấm áp của Tú Anh làm mọi người đứng xung quanh thêm ngưỡng mộ. Họ lấy điện thoại ra quay lại và chụp hình

Trong lòng Tú Anh hiện tại thấy vui hơn rồi, nhìn những người xung quanh đứng lại lắng nghe mình hát là đã hài lòng lắm
Sau khi ăn tối xong, An Nhiên đề nghị Nhất Nam đi dạo công viên gần đây với mình. Anh ta liền đồng ý và thế là họ cùng nhau đi bộ đến

Cả hai nói chuyện vui vẻ, lúc này An Nhiên thấy phía trước mọi người đang xoay quanh một thứ gì đó. Nàng cũng muốn đến xem thử, vì tính tò mò của nàng trỗi dậy trong người

Kéo tay Nhất Nam lôi đi một mạch làm anh ngạc nhiên mà đi theo. Đến nơi, An Nhiên cố gắng chen chúc vào giữa đám đông kia để được lên phía trước

Nàng bỏ mặt Nhất Nam ở phía sau, một mình tiến lên và muốn xem người đang hát là ai.

Và rồi An Nhiên đứng bất động và nhìn người đang hát với trong đầu nhiều hỗn độn. Tú Anh đứng đó hát một cách nhiệt tình và vẫn không thấy sự hiện diện của An Nhiên

Bây giờ nàng rất gần với Tú Anh, nhìn cô như một thiên thần giáng trần giữa đám đông. An Nhiên có chút bất ngờ khi thấy Tú Anh biết chơi guitar
Nàng lặng lẽ ngắm nhìn và thưởng thức bài hát này cho đến khi biết được nội dung của bài hát

An Nhiên hiểu rồi, nàng hiểu được những gì Tú Anh muốn thể hiện ở đây. Nỗi lòng của một người yêu đơn phương và nỗi nhớ thương vô tận

Khi bài hát gần kết thúc, Tú Anh mới thấy An Nhiên đang đứng trước mặt mình. Cô vẫn đàn nhưng ánh mắt lại dồn về phía nàng

Bây giờ Tú Anh cảm thấy ở đây chỉ có hai người, tất cả mọi người xung quanh dần trở nên vô hình

Cảm giác bấy giờ như mơ vậy, Tú Anh mỉm cười với An Nhiên như lời chào. Không ngờ là gặp nàng ở một nơi như thế này, đáng lẽ ra cô nên hát một bài vui tươi mới phải

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi. Tú Anh cúi đầu chào rồi nhìn xuống nơi đựng tiền. Nhiêu đây khá ổn rồi, mong là với số tiền này sẽ giúp ông ấy chút đỉnh
Nhưng rồi cảm giác hạnh phúc ấy tồn tại được bao lâu khi Nhất Nam xuất hiện. Đám đông tản ra nên anh mới tìm thấy An Nhiên

Anh ta liền nắm chặt tay An Nhiên làm nàng giật mình.

"Em ở đây mà lúc nảy anh tìm không thấy"- Nhất Nam nghiêng đầu nói

Không gian như ngưng đọng lại, Tú Anh đứng đấy và chứng kiến cảnh tượng hai người ấy đang hạnh phúc trước mặt mình

Đôi tay nắm chặt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc đớn đau ấy vào bên trong lòng. Nhịp thở dần mất đi kiểm soát, trái tim không ngừng đập nhanh

An Nhiên không muốn như vậy, nàng biết Tú Anh sẽ thấy không vui khi nhìn thấy mình thân mật với Nhất Nam

Nàng thấy đôi mắt của Tú Anh đỏ hoe lên, nó long lanh và chứa đựng nhiều buồn bã. Tình huống này thật khó tả, cảm giác như nàng đang phản bội cô vậy

Không còn gì đau khổ bằng khi thấy người mình yêu tay trong tay bên người khác. Cô không muốn nhìn thấy An Nhiên nữa, càng nhìn càng thêm nhói đau
Xoay người lại đi về phía sau, cô trả lại cây đàn cho ông ấy và cũng nhờ có cây đàn mà hôm nay cô nhận ra rất nhiều điều. Và cũng cảm nhận rất nhiều cảm xúc khác nhau

"Hết rồi, mình đi thôi em"

Nhất Nam nắm tay An Nhiên và rời khỏi đây, đi vài bước thì nàng lại ngoái đầu lại nhìn Tú Anh. Và rồi nàng bắt gặp cảnh cô đưa tay lau nước mắt trên mặt

Bây giờ nàng muốn chạy đến bên Tú Anh và ôm lấy cơ thể ấy vào lòng. Nhìn thấy Tú Anh như vậy, trong lòng của An Nhiên cũng không yên ổn. Một chút đau lòng và trái tim không ngừng rung động

"Số tiền này cháu xin gửi lại ông"- Tú Anh cầm một sấp tiền vừa kiếm được đưa trước mặt ông ấy

"Thôi tôi không nhận, đây là tiền của cô từ nãy đến giờ hát được mà"- Ông liền đẩy tay Tú Anh ra xa

"Ông cứ nhận lấy, người cần nó là ông chứ không phải cháu"
Ông ấy đành chấp nhận cầm số tiền trên tay, vì nhiêu đây cũng khá nhiều, đủ sống được vài ngày.

"Cảm ơn cô"

Tú Anh mỉm cười rồi đứng lên bước đi, nhưng rồi cô sựng lại nhìn số tiền trên tay ông ấy. Có vẻ nhiêu đó ít quá, làm sao đủ xài

Tú Anh lấy ví tiền ra và rút ra một cọc tiền khá lớn, chủ yếu là tờ 500 ngàn và độ khoản mấy triệu

  "Ông cầm lấy số tiền này để lo cho mình nha, cháu chỉ có thể giúp được nhiêu đây thôi, mong ông nhận cho cháu vui"

Đôi tay run run nhận lấy tiền từ Tú Anh, nước mắt dần tuôn rơi vì quá xúc động. Ông không ngừng cảm ơn Tú Anh, không ngờ trên đời này lại có người tốt đến vậy.

Những bước chân trở nên nặng nề hơn, giường như Tú Anh không muốn đi đâu nữa. Cô muốn bật khóc lên, khóc cho thỏa nỗi đau

Nhưng bản thân không cho phép, không được mềm yếu đến vậy. Tú Anh là một người cứng rắn, mạnh mẽ và có thể vượt qua mọi nỗi tổn thương lòng
Đôi chân dừng lại trước quán rượu nhỏ, thế là Tú Anh quyết định vào đấy uống chút ít. Không phải uống say quên lối về mà chỉ uống vơi đi nỗi sầu

Từng ly được nốc cạn, không thể ngừng uống được, chỉ có say mới quên được những hình ảnh lúc nãy.

"Trịnh Tú Anh!?"

Người duy nhất gọi cả họ lẫn tên của Tú Anh chỉ có thể là Y Mạc, nàng vô tình đi ngang qua và bắt gặp được cảnh tượng này

Y Mạc ngồi xuống đối diện với Tú Anh, đưa ánh mắt dò xét. Từ đó đến giờ, nàng biết Tú Anh không bao giờ uống rượu những nơi như thế này

Đa số là đến các quán bar quen thuộc, nhìn bộ dạng này chắc đang gặp phải vấn đề gì rồi

"Sao lại uống rượu ở đây? Đã xảy ra chuyện gì với cậu rồi sao"- Y Mạc lo lắng hỏi han

"Mình. . .mình ổn, không cần cậu quan tâm"- Tiếp tục uống cạn ly rượu thứ n
Làm sao mà ổn được, Y Mạc là người hiểu Tú Anh nhất. Nước mắt rưng rưng muốn khóc mà bảo là ổn

Ngoài công việc ra Tú Anh rất ít khi uống rượu, nếu đã như vậy thì chắc hẳn là tâm trạng tệ lắm rồi

  "Mình là bạn thân với nhau, có chuyện gì thì nói cho mình nghe, tuy không giúp được nhiều nhưng một phần nào đó giảm bớt nỗi buồn đó của cậu"

Tú Anh ngước mắt nhìn Y Mạc rồi bỗng nhiên nước mắt chảy dài trên mặt. Cô mím môi chặt lại, lấy tay lau nước mắt

Có một người bạn như thế này quả thật là may mắn một đời. Ngoài Y Mạc ra Tú Anh cũng chẳng biết san sẻ nỗi buồn ấy cho ai

"Mình. . .thật sự rất đau lòng. . . làm sao vui vẻ khi bắt gặp An Nhiên tay trong tay với người con trai kia. Mỗi lần như vậy, trái tim mình nhói đau lên và muốn buông xuôi tất cả. Mình phải làm sao bây giờ, An Nhiên chưa từng xem mình quan trọng đối với em ấy cả"- Từng chữ như ngàn nỗi đau, cảm thấy nghẹn ngào ở cổ họng
Y Mạc hiểu và cảm thông, nàng biết Tú Anh rất yêu An Nhiên nhưng người kia lại vô tâm đến vậy. Nắm chặt lấy tay Tú Anh ở trên bàn như lời an ủi

Nàng không thể nào chịu được cảnh cô đau khổ vì yêu một người vô cảm. Chỉ muốn cho An Nhiên một trận để em ấy tỉnh ngộ

"Cậu biết khác biệt giữa yêu và yêu và thích là gì không?"

". . ."

"Yêu là sự hi sinh, thích là cảm xúc muốn độc chiếm cho riêng mình. Thay vì yêu, mình lại càng thích người đó hơn"- Y Mạc nhẹ nhàng nói

Đúng vậy, Tú Anh là yêu chứ không phải thích An Nhiên. Lúc nào cô cũng hi sinh và quan tâm nàng đến mức dư thừa

Quan tâm người ta nhiều quá dần dần trở nên dư thừa và họ sẽ cảm thấy phiền

"Cậu nên nhớ, đừng bao giờ đặt quá nhiều niềm tin lên một người cho dù người đó có yêu cậu hay không"