Tô Vân gọi điện thoại tới khiến Tô Yên bỗng cảm thấy phấn chấn.
"Được, tôi lập tức tới."
Tô Yên vô cùng kích động, lại cảm thấy rất phức tạp.
Chỉ cần tìm được người đàn ông kia, nói không chừng có thể tìm được đứa bé.
Nhưng tưởng tượng tới lúc đối mặt với người đàn ông kia, Tô Yên lại cảm thấy muốn thoái lui.
Chuyện năm năm trước là vết hằn mà cô đã che giấu ở sâu trong đáy lòng.
Người đàn ông đó, đã cường bạo cô.
Thời gian đã trôi qua lâu rồi, nhưng vết sẹo trong lòng đó vẫn chưa nguôi ngoai được.
"Tô Yên, làm sao thế, ai gọi vậy?" An Hinh nhìn thấy sắc mặt người kia không được tốt lắm, có chút lo lắng hỏi tới.
"Tô Vân." Tô Yên nói: "Cô ta nói đã tìm thấy được người đàn ông năm năm trước, hẹn gặp nhau ở chỗ rừng cây đước.
Mình phải tới đó một chuyến."
An Hinh vừa nghe đã lập tức nghiêm túc trở lại, dưới tình hình cấp bách đó lại thốt lên: "Tô Yên, cậu đi gặp cái tên khốn đã cưỡng hiếp đó làm cái gì? Cậu ngốc hả, hơn nửa còn hẹn gặp nửa đêm, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Tô Vân làm sao có thể có lòng tốt như thế chứ."
"Mình tự biết chừng mực, cậu đưa Tiểu Vũ về nhà họ Lý trước giúp mình nhé." Tô Yên quay sang nói với Hạ Vũ Mặc: "Tiểu Vũ, em đi về cùng với dì An Hinh nhé, chị sẽ nhanh chóng quay về."
"Vâng ạ." Hạ Vũ Mặc vô cùng ngoan ngoãn mà đáp.
Tô Yên có chút bất ngờ, dựa theo phong cách của Hạ Vũ Mặc, cậu bé sẽ không thể nào ngoan ngoãn nghe lời dễ dàng như thế.
Đã sắp tới giờ hẹn rồi, Tô Yên phải nhanh chóng tới rừng cây đước.
Cô dặn dò xong xuôi cũng lập tức chạy đi.
An Hinh còn muốn cản lại, Hạ Vũ Mặc đã kéo tay của cô ấy, lắc đầu một cái.
An Hinh không hiểu cậu bé có ý gì, đợi sau khi Tô Yên rời đi rồi, Hạ Vũ Mặc mới nhanh chóng nhảy xuống ghế nói: "Dì An Hinh, cho con mượn điện thoại của dì một chút."
"Con lấy điện thoại làm cái gì?" An Hinh ngoài miệng hỏi, nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Hạ Vũ Mặc.
"Chị Yên phải đi gặp mặt người xấu, dĩ nhiên là gọi viện binh rồi." Hạ Vũ Mặc liếc mắt nhìn An Hinh, trong ánh mắt kia chứa rõ sự dè bỉu.
Cậu bé không hiểu cưỡng hiếp là gì, cậu chỉ biết là chị Yên của mình sắp gặp nguy hiểm rồi.
An Hinh đen mặt, cô ấy lại bị Hạ Vũ Mặc khi dễ chỉ số thông minh của mình.
"Một thằng nhóc như con thì có thể gọi viện binh gì được.
Tiểu Vũ, con nên đưa điện thoại lại cho dì đi.
Dì gọi cho mấy người bạn..." An Hinh sốt ruột không thôi, người Tô Yên đi gặp chính là người đàn ông năm năm trước.
Nghe theo lời nói của người phụ nữ có lòng dạ hiểm độc như Tô Vân, Tô Yên nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
An Hinh còn chưa nói xong, đầu dây mà Hạ Vũ Mặc gọi tới đã kết nối được rồi: "Cậu, dắt theo vài người tới rừng cây đước..."
Ở rừng cây đước.
Nơi này có hơi vắng vẻ, rất tĩnh mịch, thỉnh thoảng mới có vài người đi đường chạy ngang.
Lúc Tô Yên tới nơi cũng không thấy Tô Vân đâu cả.
Sau khi nhìn quanh bốn phía, Tô Yên mới gọi điện thoại cho người kia.
Cách đó không xa, Tô Vân đang ngồi trong một chiếc xe Ferrari màu vàng nhận điện thoại của Tô Yên.
Từ chỗ này nhìn qua, cô ta có thể nhìn thấy rõ chỗ mà Tô Yên đang đứng bên kia.
"Chị, chị đợi một lát đi, chúng tôi lập tức tới đây."
Nói xong, Tô Vân cúp máy, khóe môi thoáng nở một nụ cười thỏa mãn vì thực hiện được ý đồ của mình.
Tô Vân lấy ra năm mươi ngàn từ trong túi xách đưa cho người đàn ông bên cạnh: "Đây là tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công sẽ thanh toán số còn lại, tôi muốn video thật rõ nét."
"Không thành vấn đề." Người đàn ông lưu manh đó cầm lấy số tiền kiểm tra thật giả, lại cười nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác, yên tâm đi, tôi xin cam đoan sẽ làm mọi chuyện thật đẹp đẽ."
Người này chính là người đàn ông mà năm năm trước Tô Vân đã tìm cho Tô Yên, tên là Trần Hạo, một tên lưu manh quen thói chơi bời lêu lổng.
Vừa khéo gần đây lại thiếu tiền, không ngờ Tô Vân lại tìm tới.
Làm một lần là mười vạn, chuyện tốt như vậy có ngu mới không đồng ý.
Trần Hạo nhìn thấy Tô Yên đứng cách đó không xa, anh ta lại cảm thấy tiếc vì năm đó không chiếm được cô.
Anh ta cũng không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề mà Tô Vân lại cho mình tiền, gọi anh ta làm phi vụ tốt như này nữa.
Cầm được tiền rồi, dĩ nhiên Trần Hạo sẽ không nói ra chân tướng sự việc.
Đã qua hơn năm năm, người kia lại tìm tới anh ta nhờ giúp đỡ, lại còn trả thêm tiền.
Anh ta lại gặp may rồi.
Trần Hạo cười híp mắt, cất tiền xong xuôi lại xoa xoa đôi bàn tay, thô tục đi về phía Tô Yên.
Tô Vân ngồi trong xe, nở nụ cười đắc ý vì thực hiện được ý đồ.
Tô Yên, chị lại dám tranh giành đàn ông với tôi, tôi sẽ cho chị nếm trải lại mùi vị đau khổ của năm năm trước.
Tô Yên bên này ngó nhìn đồng hồ, vừa đúng mười giờ.
Phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân, cô cẩn thận đề cao cảnh giác.
"Cô Tô, đã lâu không gặp."
Trần Hạo đút hai tay vào túi quần, mỉm cười tủm tỉm đánh giá Tô Yên, bên trong đôi mắt kia hiện ra rõ sự thô tục: "Mấy năm không gặp, cô Tô trổ mã lại càng thêm quyến rũ."
Tô Yên quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt, những đoạn ký ức năm năm trước không ngừng tuôn ra ồ ạt trong đầu.
"Là anh."
Tô Yên không có thấy rõ được mặt mũi của người đàn ông kia ra sao, nhưng khuôn miệng cùng vóc người của người đàn ông này khiến cô có chút quen thuộc.
"Là tôi." Trần Hạo vuốt cằm, cười nói: "Tôi nghe nói cô đang tìm tôi, không ngờ cô Tô lại nhớ tôi da diết không quên tới vậy.
Thực ra, tôi cũng rất nhớ...!Cơ thể của cô."
Trần Hạo ghé sát vào Tô Yên, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô lại càng khiến cõi lòng anh ta biến đổi.
Thật khiến anh ta nôn nóng muốn thực hiện luôn ý định của mình ngay bây giờ.
Trần Hạo bổ nhào về phía Tô Yên, ôm lấy cô: "Cô Tô, đêm xuân đáng giá..." Ngàn vàng.
Đoạn sau còn chưa nói hết, Trần Hạo đã kinh hãi không nói được nên lời, chỉ vì cảm nhận được trên eo của mình có một con dao lạnh lẽo đang chặn ngang.
Tô Yên cười lạnh một tiếng: "Mấy người vẫn nghĩ tôi còn ngu xuẩn giống như năm đó, sẽ rơi vào bẫy của mấy người sao? Nói, đứa bé kia rốt cuộc ở đâu, có ở trong tay của anh không?"
"Đứa, đứa bé?" Trần Hạo vốn dĩ không có đụng chạm gì tới Tô Yên, anh ta làm sao biết Tô Yên mang thai đứa bé của ai chứ.
"Tốt nhất anh nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói." Con dao trong tay Tô Yên di chuyển xuống dưới, dừng lại chỗ hạ bộ của người kia, lạnh lùng uy hiếp: "Tay của tôi bị rung, nếu như có làm bị thương, vậy cũng xin lỗi."
"Bà cô của tôi ơi, đừng đừng đừng, xin cô cầm cho chắc.
Đả thương chỗ đó, thật sự không phải là chuyện đùa đâu." Trần Hạo sợ đến rung giọng, thuận miệng nói bậy: "Đứa bé kia, tôi vứt vào viện trẻ mồ côi rồi."
"Đứa bé kia thật sự còn sống? Ở viện mồ côi nào, nói mau." Tô Yên có hơi kích động, biết được đứa bé kia là con của tên bỉ ổi trước mặt mình nhưng cô cũng không thấy chán ghét, trong đầu chỉ muốn tìm lại đứa bé đó.
"Tôi nhất thời không nhớ được." Trần Hạo nhanh chóng động não, vô cùng giảo hoạt mà nói: "Cô Tô à, cô cất dao lại đã, để tôi suy nghĩ cẩn thận."
“Được." Tô Yên thoải mái đồng ý, thật sự cất dao đi.
Trần Hạo rất ngạc nhiên, nhưng vì bị sắc đẹp làm mờ mắt, anh ta cũng không nghĩ gì nhiều.
Nơi này hẻo lánh như vậy, bên cạnh còn có một rừng cây nhỏ.
Hành sự ở đây, anh ta cũng không tin Tô Yên có thể làm được gì.
Dục vọng tráng lại lá gan.
Trần Hạo đưa ánh mắt dò xét nhìn Tô Yên một dọc, dáng người đẩy đà đường cong rõ nét, quyến rũ đến lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Gió đêm thổi mạnh, hương thơm đặc biệt của phụ nữ từ cơ thể Tô Yên bay vào trong mũi của Trần Hạo.
Anh ta không nhịn được nữa, muốn kéo người kia vào trong rừng cây.
Nhưng anh ta chỉ vừa ra tay, Tô Yên đã bỗng nghiêng người tránh né, đạp một cước lên người của anh ta.
"Á!"
Trần Hạo hét một tiếng thê thảm, vẫn còn chưa kêu xong đã thấy hai người đàn ông từ sau xe của Tô Yên lao ra bịt miệng anh ta lại, sau đó nhanh chóng lôi lên xe.
Tô Yên cũng leo lên xe, chiếc xe lập tức chạy vào sâu trong rừng cây.
Tô Vân ở cách đó không xa nhìn không thấy rõ lắm, chỉ đại khái nhìn thấy được Tô Yên đã lái xe vào trong rừng cây nhỏ kia..