Lúc Trương Tuyết Y về đến nhà chuẩn bị đi ngủ thì Dương Nhất Thiên gọi điện thoại đến, cô chỉ liếc một cái rồi làm lơ đi, xuống lầu kiếm một chút đồ ăn.
Nhưng mãi năm phút sau điện thoại vẫn cứ reo không ngừng, cô bực mình, đi lại tắt chuông đi rồi nhắn lại một tin cho anh.
"Hôm nay tôi mệt lắm, chuẩn bị đi ngủ rồi, có gì sáng mai tôi điện lại.

Ngủ ngon."
"Sao lại mệt vậy? Em vừa đi đâu về sao?"
Trương Tuyết Y nhìn chằm chằm tin nhắn, một lúc lâu sau mới gửi đi hai chữ.
"Không có."
Dương Nhất Thiên lập tức hỏi cô thêm vài câu nữa nhưng Trương Tuyết Y không thèm trả lời, tắt điện thoại đi rồi leo lên giường ngủ.
***
Sáng hôm sau Trương Tuyết y tới công ty nhưng không khí có vẻ khá căng thẳng, cô tò mò đi lên văn phòng rồi hỏi Sở Tiêu.
"Này Tiểu Tiêu, hôm nay mọi người sao vậy, nhìn mặt ai cũng như đưa đám."
Cô bé kề vào tai cô nói nhỏ.
"Chị Tuyết Y, Phó Giám đốc Lục vừa thông báo đã tìm được nội gián rồi, lúc tám giờ sẽ có một cuộc họp, bộ phận thiết kế phải lên trên đó hết."
Trương Tuyết Y mở điện thoại ra xem, bây giờ đã là hơn bảy giờ rồi, vậy là chỉ cách chưa đầy một tiếng nữa, nhưng làm sao có thể tra ra nội gián nhanh như vậy?
Sợ Tiêu cũng tò mò không kém, trông mặt cô bé rất háo hức.

Cả hai vừa làm việc vừa tán gẫu một hồi là đã đến giờ đi họp.

Cả bộ phận thiết kế từng người đi lên, mặt ai cũng trắng bệch không còn chút máu, có lẽ họ không sợ mình là nội gián nhưng lại sợ áp lực từ căn phòng ấy.

Trương Tuyết Y cũng vậy nhưng cô có vui mừng một chút, vì nếu khi tra ra được ai là nội gián thì chắc chắn cô sẽ không còn bị Lục Kiên nghi ngờ nữa.
Mọi người căng thẳng bước vào phòng họp, nhưng ai nấy đều trố tròn mắt, bởi vì người ngồi ghế chủ trì hôm nay không phải Lục Kiên mà là Dương Nhất Thiên.
Không phải anh vừa đi công tác sao, sao bây giờ lại ngồi ở đây rồi?
Ánh mắt Dương Nhất Thiên từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Tuyết Y, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, do sợ hãi nên không ai dám ngẩng mặt lên, chính vì vậy nên họ cũng không thấy được cảnh này, duy chỉ mình Trương Tuyết Y là cảm nhận được rất rõ.

Cô cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Về phần Lê Nhật Hạ thì trái ngược hoàn toàn với tất cả mọi người, cô ta không có lấy một chút sợ hãi, lúc thấy Dương Nhất Thiên thì đôi mắt sáng rực lên như hổ thèm mồi, vội vàng mon men tiến lại gần anh, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đồng thời cũng vén chân váy của mình cao lên một tí.
Ấy thế nhưng Dương Nhất Thiên chẳng thèm đoái hoài gì đến cô ta, ánh mắt chỉ chăm chăm lên người một cô gái.
Chờ khi mọi người ổn định thì Lục Kiên ngồi cạnh anh bắt đầu đứng lên nói, vừa nói vừa bật máy chiếu lên, không dài dòng mà lập tức đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi đã tra ra được nội gián rồi, người đó cũng đang ngồi ở đây, mọi người chú ý lên màn hình để quan sát bằng chứng buộc tội."
Những tấm ảnh dần dần xuất hiện trên chiếc vải trắng, là hình chụp của Trương Tuyết Y và một người đàn ông bịt khẩu trang ở sân bay, có khoảng mười tấm như vậy, được chụp ở các góc độ khác nhau, tiếp đến cũng là một loạt các bức ảnh, nhưng lúc này lại được chụp trước một căn biệt thự bỏ hoang.

Do trước căn biệt thự này có rất nhiều đèn nên khuôn mặt của hai người cũng hiện rõ mồn một.
Và cuối cùng đó chính là một đoạn video, ngay khi đoạn video ấy mở lên thì ai cũng há hốc mồm, không thể tin được.
"A Dạ, tôi cho anh thời gian hai ngày, phải giải quyết chuyện này sạch sẽ đi đấy."
"Ừ, em yên tâm đi, bản thiết kế đó cứ giao cho tôi.

Mau về đi, trễ rồi, có cần tôi chở em về không?"
"Không cần, tôi tự đi được."
"À mà này, anh không tính chuyển tiền cho tôi sao, đồ đã đưa rồi đấy."
"Chậc, quên mất, để tôi gửi tiền cho em."

"Tôi nhận được rồi, chuyện Dương Thị anh sớm xử lí đi nhé, tôi về đây, tạm biệt."
"Ừm, đi đường cẩn thận."
Cuộc trò chuyện tới đây là hết, giọng nói của Trương Tuyết Y và Dạ Nguyệt đều rất rõ chứ không bị rè rè.
"Trần Tuyết Y, cô có còn muốn giải thích gì không?"
Tất cả mọi người trong phòng họp đều trợn tròn mắt, hiển nhiên là không ngờ đến người phụ nữ này lại chính là nội gián.
Trương Tuyết Y cũng vậy, toàn thân cô bây giờ đều run rẩy, cái quái gì vậy? Sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Chết tiệt! Nếu sớm biết có người theo dõi thì cô đã không nói những câu mờ ám như vậy rồi, bây giờ lại bị chĩa mũi về phía mình.
Trương Tuyết Y đứng dậy, cố gắng giải thích.
"Tôi...!tôi không phải nội gián, chúng tôi chỉ là bạn, tôi hoàn toàn không bán bản thiết kế của công ty cho anh ấy."
Ấy thế nhưng lời nói của cô chẳng khác nào kim chìm đáy biển.
Lục Kiên nhếch mép.
"Có thể mọi người chưa biết, người đàn ông trong những tấm hình và đoạn clip vừa rồi chính là Chủ tịch Dạ Nguyệt của Tập đoàn D.F.N."
Ngay khi anh vừa dứt lời các tiếng xôn xao ngày càng nhiều, Hi Văn và Phạm Tu Kiệt cũng không nhịn được mà nhìn qua cô bằng vẻ kinh ngạc.
Trương Tuyết Y bối rối, không biết nên nói thế nào cho phải, cô làm liều nhìn qua phía Dương Nhất Thiên, hi vọng anh có thể tin mình nhưng đổi lại chỉ là một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Cô rùng mình, xong rồi, xong thật rồi!
Lục Kiên thấy vậy càng đắc ý, tiếp tục dò hỏi.
"Trần Tuyết Y, tôi hỏi cô, thứ nhất, ở ngay câu đầu tiên cô có nói với Dạ Nguyệt là cô cho anh ta hai ngày để giải quyết chuyện này, vậy chuyện này đó là chỉ chuyện gì?
Thứ hai, ngay câu thứ hai Dạ Nguyệt nói đó chính là chuyện bản thiết kế cứ giao cho anh ta, vậy cô nói xem bản thiết kế được nhắc tới đó có phải là bản thiết kế bị mất của công ty chúng ta không?
Thứ ba, lúc trước khi ra về, cô đã kêu anh ta chuyển tiền cho cô, tại sao anh ta lại phải chuyển? Trần Tuyết Y, cô giải thích thử xem.


Liệu đó có phải là tiền công sau khi bán bản thiết kế của công ty đi không nhỉ?"
Tất cả ánh mắt bây giờ đều hướng về Trương Tuyết Y, bao gồm cả Dương Nhất Thiên.
Cô nuốt nước miếng, da gà đã nổi hết cả lên, Lục Kiên đã nói đến thế thì bây giờ có trăm cái miệng cũng chẳng thể cãi lại được, mà có cãi thì chắc cũng chả ai tin.
Trương Tuyết Y đang phân vân không biết giải thích như thế nào thì Lê Nhật Hạ ngồi gần Dương Nhất Thiên bỗng đứng lên, đưa ra đề xuất.
"Giám đốc Dương, Phó Giám đốc Lục, tôi có một ý kiến đó là kiểm tra điện thoại của Trần Tuyết Y, nếu hôm qua cô ta đã nhận được tiền từ Chủ tịch Dạ thì chắc chắc trong máy vẫn còn thông báo.
"Nghe hợp lí đấy."
"Mau kiểm tra điện thoại đi."
"Nếu xóa rồi thì chúng ta vẫn có thể khôi phục được."
Những tiếng xì xào bàn tán của các lãnh đạo cấp cao bắt đầu vang lên, khiến đầu Trương Tuyết Y ong ong như muốn nổ.

Cô thật muốn chạy khỏi đây ngay lập tức mà, Lê Nhật Hạ đáng ghét!
Ngay khi Lục Kiên gật đầu thì có hai trợ lý tới giựt lấy túi xách của cô rồi lấy điện thoại ra đưa cho anh.

Trương Tuyết Y tức giận đứng dậy, định đi lấy nhưng lại bị hai người đó giữ lại.
"Này này, làm gì vậy? Điện thoại của tôi mà?"
"Mật khẩu?" Lục Kiên huơ huơ điện thoại rồi nói.
"Phó Giám đốc Lục, anh có biết tự tiện đụng vô điện thoại của người khác khi chưa được cho phép là xâm phạm quyền riêng tư không vậy?"
"Mật khẩu?"
Hai chữ này lại được lặp lại một lần nữa, nhưng lần này không phải do Lục Kiên nói mà là Dương Nhất Thiên - người đàn ông từ đầu giờ đến giờ chưa mở miệng nói bất cứ một từ gì.
Ngay khi anh vừa dứt lời nhiệt độ trong phòng giảm thấp xuống, tất cả mọi người đều im phăng phắc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, căng thẳng vô cùng.
Trương Tuyết Y đang đứng lúc này cũng sớm đã lạnh toát mồ hôi, không hiểu sao lại vô thức trả lời.
"Hả? À...!mật khẩu là 5201505..."
Lục Kiên gật đầu, nhanh chóng nhập vào, anh kết nối với máy tính để thông qua máy chiếu cho tất cả mọi người cùng xem, sau đó vô phần thông báo để mở ra.


Quả nhiên thông báo chuyển tiền vẫn chưa bị xóa đi, là một tỷ - số tiền không hề nhỏ chút nào, thời gian gửi trùng khớp với tối qua.
Tất cả mọi người khi nhìn lên màn hình máy chiếu liền ngớ người.
Một tỷ? Bản thiết kế ấy vậy mà bị cô bán đi với giá một tỷ?
Tuy nhiên thông báo này lại không hiển thị người chuyển tiền tới, chắc hẳn đã bị đối phương khóa lại rồi.
"Trần Tuyết Y, số tiền này là ai gửi cho cô?"
Trương Tuyết Y cứ đứng ngẩn ra, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên bàn.

Ai gửi sao? Chẳng lẽ cô lại nói người gửi là Dạ Nguyệt à?
Không được! Tuyệt đối không được!
Trần Tuyết Y cắn môi, quyết định giữ im lặng.
Ánh mắt Dương Nhất Thiên từ đầu đến cuối vẫn chỉ đặt lên người cô, nó sắc bén và lạnh lẽo vô cùng.

Anh khẽ động đậy, kéo máy tính trước mặt Lục Kiên về phía mình sau đó bấm lạch cạch lạch cạch, chưa đầy năm phút sau thông báo lại một lần nữa hiện lên màn hình máy chiếu kèm với tên người gửi.
Chỉ duy nhất hai chữ: Dạ Nguyệt.
Trương Tuyết Y: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Lục Kiên: "Cô có còn muốn giải thích gì không?"
Trương Tuyết Y bỗng chốc như rơi xuống địa ngục, cô siết chặt tay, cố gắng dùng những lời lẽ hoang đường để tự cứu lấy mình.
"Số tiền này...!số tiền này...!đúng là do Chủ tịch Dạ chuyển cho tôi, nhưng thực ra tôi là bạn gái của anh ấy, bạn trai cho tiền bạn gái không phải rất bình thường sao?"
Ngay khi cô vừa dứt lời Lê Nhật Hạ chẳng biết từ đâu chen ngang vào, bồi thêm một câu.
"Hóa ra cô là tình nhân của Chủ tịch Dạ sao? Thèm thuồng khối tài sản kếch xù của anh ấy nên mới dám lấy trộm bản thiết kế của công ty đi để lấy lòng à?"