Quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh tin rằng chỉ số thông minh của mình còn không bằng Quan Thịnh.

Không biết lần này anh đang nghĩ gì, Cận Ngộ Bạch có chút bực bội mà tắt điện thoại, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Thời Lê, trong mắt cô là ánh sáng từ chiếc đèn cũ trên trần nhà, khuôn mặt sạch sẽ an tĩnh nhìn anh, chờ anh trả lời.

Phiền toái.

Anh cất điện thoại vào túi, trầm giọng nói: “Bệnh viện cậu ta có việc, phải đi trước.”

Đó là cậu trần thuật bình thường, nhưng bởi vì giọng điệu lạnh như băng của anh, như thể câu tiếp theo nên là “Hy vọng cậu ta có thêm nhiều việc”.

“À.” Thời Lê tin là thật, “Rất nghiêm trọng sao?”

“Không nghiêm trọng.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thời Lê thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cô không biết người ta là ai, cũng không biết may mắn cho ai.

Cận Ngộ Bạch nhướng mi, nhìn về cổng trường phía đối diện.

Bây giờ cũng chưa tính là trễ, có không ít sinh viên ra vào như trước, chỉ là ánh sáng trong và ngoài trường không giống nhau, trong đêm khuya, có vẻ hơi tối tăm.

“Có thể tự về không?” Cận Ngộ Bạch hỏi.

Lông mày của anh rất đẹp, nhưng cả khuôn mặt anh đều không có cảm xúc gì, cũng như anh đang cau mày. Tóm lại là trong mắt Thời Lê, anh không vui lắm.

Thời Lê gật đầu, “Đương nhiên, hẹn gặp lại Cận tiên sinh.”

Cô nâng tay lên, vẫy vẫy, tay áo dài quá nửa bàn tay, chỉ lộ ra mấy ngón tay trắng nõn.

Cận Ngộ Bạch nhìn Thời Lê đi đến cột đèn giao thông, vì đang là đèn đỏ nên cô dừng lại vài giây, khi đèn xanh sáng lên, cô nhấc chân đi về hướng đối diện.

Phía đối diện cũng có người đi lại, cô là người đầu tiên tránh những người đó, nhưng người ngày một nhiều khiến cô có chút luống cuống.

Cô đi một mình trông rất đơn độc, tựa như đang trong một trò chơi né tránh mà cô là người chơi duy nhất.

Thời Lê vừa định đi vào cổng trường thì mũ bị người ta giữ chặt, cô quay đầu lại thì thấy đó là Cận Ngộ Bạch, người cô vừa chào tạm biệt cách đây không lâu.

“Tôi đưa cô về ký túc xá.” Anh nói.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vài bóng đèn đường lẻ tẻ không địch lại màn đêm, nó chỉ tô thêm vào đêm đen một chút ánh sáng xanh đậm.

Cận Ngộ Bạch một thân tây trang phẳng phiu không có nửa nếp nhăn, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống vai anh, giống như một yêu tinh lười biếng.

Thời Lê chớp nhẹ đôi mắt, quên hỏi anh tại sao lại quay lại, an tĩnh gật đầu, “Cảm ơn.”

Hai người sóng vai đi vào cổng trường.

Đèn đường trong khuôn viên trường đã được vài năm tuổi, ánh sáng của chúng giống như những chiếc đèn lồ ng kiểu cũ, chỉ có thể chiếu sáng một không gian hình tròn nhỏ.

Bên đường là hàng cây cao và to, cành lá xòe ra tạo thành một mảng màu trầm hơn.

Bóng dáng hai người sóng vai đi qua từng cây cột đèn, lúc dài lúc ngắn, nhưng dù có thay đổi thế nào, bóng của Cận Ngộ Bạch luôn cao hơn của cô một cái đầu.

Thời Lê chưa bao giờ cảm thấy mình lùn, nhưng khi đi bên cạnh Cận Ngộ Bạch, sự thật lại vô cùng rõ ràng.

“Trường học thay đổi nhiều quá.” Cận Ngộ Bạch mở miệng.

Nhất thời anh không phân biệt được, là do lâu quá anh không về trường, hay là do trường thay đổi quá nhiều. Nhưng mà hiện tại, phong cảnh trong mắt anh đều thật xa lạ.

Thời Lê ở trường cũng đã ba năm, cũng được coi là lão nhân.

Cô chỉ qua bên trái, chỉ thấy đỉnh chóp của khu dạy học núp sau những tán cây, nơi đó vừa được xây lên, lúc cô vào trường thì vẫn còn đang xây, bây giờ đã được đưa vào sử dụng.

“Mấy năm nay trường xây thêm không ít khu dạy học, phòng thí nghiệm chúng tôi đang dùng cũng vừa được xây từ năm kia, còn căn tin ở phía bắc và phía nam cũng đã được sửa sang lại một lần…”

Thời Lê tinh tế kể về những thay đổi trong trường, giống như cô đang đưa Cận Ngộ Bạch đi tham quan.

Cuối cùng cô lại nhỏ giọng thì thào, “Sửa lại rất nhiều, nhưng hình như trường lại quên ký túc xá. Từ Tình thường nói, chúng tôi đang ở trong khu nhà sắp sập.”

Thời Lê mím môi, cảm thán: “Nhưng tôi cũng rất thích trường chúng ta.”

Ánh mắt Cận Ngộ Bạch xẹt qua cô, nhưng anh không bài xích những suy nghĩ vụn vặt của cô.

Đêm nay Thời Lê ở trước mặt anh không có kiềm chế mình, đặc biệt tự nhiên.

Cô cũng không đi đứng nghiêm túc như bình thường, có lẽ cô cho rằng anh không để ý đến mình, lúc nói chuyện còn dùng thêm động tác tay chân.

Người nói chuyện vẫn luôn là Thời Lê.

Cô sợ Cận Ngộ Bạch nghĩ mình ồn ào quá nên trộm liếc anh một cái, sau đó lại chột dạ quay đầu, không đầu không đuôi mà cảm thán một câu, “Trăng đêm nay thật tròn.”

Vẻ mặt Cận Ngộ Bạch chẳng thay đổi gì, anh ngước mắt lên, nhìn ánh trăng mà cô nói tròn, rõ ràng vẫn khuyết một chút.

“Để tôi kể anh một câu chuyện cười.” Thời Lê khen ánh trăng xong, cô nghiêng đầu, đột nhiên nói.

Cận Ngộ Bạch nghiêng mắt nhìn cô, cổ họng phát ra một âm đơn: “Ừ.”

Thời Lê ho khan một tiếng, mới bắt đầu nói.

“Khi còn là sinh viên năm nhất, tôi vẫn để tóc ngắn đến tai.” Thời Lê khoa tay múa chân, “Tôi thấy dài quá, liền đến tiệm cắt tóc của trường để cắt.”

Khác với trước kia, mái tóc ngắn của cô gái nhỏ ngày trước nay đã mềm mại, dài chấm đến bả vai.

“Anh trai trong tiệm cắt tóc rất tốt, cẩn thận hỏi tôi muốn cắt tới đâu, mang đồ uống và đồ ăn vặt cho tôi, lúc đó tôi còn sợ anh ta kêu tôi làm thẻ hội viên để đẩy mạnh tiêu thụ nên vô cùng khẩn trương, thậm chí những lời từ chối tôi cũng đã nghĩ xong rồi.”

“Nhưng anh ấy không có.” Thời Lê cũng lắc đầu theo, “Sau khi anh ấy cắt xong cho tôi, thân thiết hỏi tôi: ‘Em học ở gần đây sao?’”

“Tôi gật đầu.” Thời Lê cũng gật đầu theo câu chuyện, diễn tả lại khung cảnh lúc đó.

“Anh ấy không tin, hỏi lại tôi: ‘Vậy em học ở trường tiểu học gần đây sao?’”

Thời Lê mở to đôi mắt hạnh tròn tròn, có chút nghi hoặc cũng có chút vô tội, trông không khác gì vẻ mặt của cô ngày đó.

Sinh viên bị hiểu nhầm thành học sinh trung học cũng không có gì lạ, việc lạ là cô lại bị hiểu nhầm thành học sinh tiểu học.

Cô trộm nhìn Cận Ngộ Bạch, chỉ thấy một nửa khuôn mặt của anh, khuôn mặt thanh tú gọn gàng, sống mũi cao, là một đường vòng cung rất ưu việt.

Nhưng anh không cười.

Khi Thời Lê kể cho Từ Tình nghe, Từ Tình lúc ấy cười đến mức không thể kiềm chế được, cô còn cho rằng nó khá buồn cười, nhưng phản ứng của Cận Ngộ Bạch đã nói cho cô biết, câu chuyện này chẳng có buồn cười.

Cô có chút thất vọng, có lẽ cô không nên nói chuyện tiếp, ít nhất thì sẽ không ồn ào như vậy.

Thời Lê cắn môi, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.

Ánh sáng trong khóe mắt cô dần nhạt màu, giống như que diêm sắp tàn. Cận Ngộ Bạch nghiêng đầu, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thời Lê ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh.

Tối đen như mực, tưởng chừng như chẳng thể tìm kiếm được điểm tận cùng.

Cô có chút ngoài ý muốn, cô còn cho rằng Cận Ngộ Bạch sẽ thấy nhàm chán, cô cười rồi tiếp tục nói: “Lúc đó tôi xấu hổ đến đầu ngón chân, giải thích rằng tôi sẽ học đại học ở đây.”

“Anh thợ cắt tóc hình như còn xấu hổ hơn tôi, cắt tóc xong cũng không có nhắc chuyện làm thẻ nữa.”

Cận Ngộ Bạch cụp mi xuống, khẽ gật đầu.

Nhưng Thời Lê phát hiện đôi mày vốn đang nhíu chặt đã giãn ra, khóe môi cong cong, có thể tạm xem là một nụ cười hư hư thực thực.

Có lẽ Cận Ngộ Bạch sẽ không cười, có lẽ đây là biểu cảm vui nhất của anh?

Cô nhếch miệng cười, giọng nói khó giấu chút đắc ý, “Tôi giỏi kể chuyện cười lắm, phải không?”

Cận Ngộ Bạch nhìn cô, không phản bác lại, cũng không thừa nhận.

Nhưng Thời Lê cảm thấy anh cười cũng đã khiến mình thỏa mãn rồi.

“Tôi tới rồi.” Thời Lê thấy ký túc xá của mình, dừng lại.

Cận Ngộ Bạch vẫn vô cảm như trước, anh nghe xong thì chỉ dừng lại, mở miệng đáp lại, “Ừ.”

“Cận tiên sinh, cảm ơn anh.”

Thời Lê nghiêm túc cúi đầu cảm tạ.

Khi cô đứng dậy, Cận Ngộ Bạch vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng ban nãy, có lẽ là do ánh sáng mờ ảo mà ngũ quan lập thể càng thêm thâm thúy.

Thời Lê vẫn luôn cảm thấy Cận Ngộ Bạch đẹp, còn đẹp hơn nhiều mấy người “chồng” mà Lâm Thu nhiệt tình giới thiệu cho cô.

Lúc này đây, khi cô ngước mắt, trái tim không kiềm chế được mà nhảy dựng lên, làm cô tưởng như mình phát bệnh.

Cô để tay lên ngực trái, lại không có cảm giác đau mỗi lần trở bệnh.

“Còn chưa đi?” Cận Ngộ Bạch hỏi.

“Hẹn gặp lại.”

Thời Lê mới vừa đi hai bước liền xoay người, thấy Cận Ngộ Bạch vẫn còn đứng đó như một cây linh sam, thanh lãnh hờ hững, lại khiến người ta cảm thấy thanh thản.

“Cận tiên sinh.” Cô gọi anh.

Cận Ngộ Bạch lạnh giọng, “Sao?”

Thời Lê phồng má, không biết lấy dũng khí từ đâu, ở cách xa hai bước, hỏi.

“Anh nói xem, chúng ta như thế này có tính là bạn bè không?”

Một hồi lâu sau, cô nghe được tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, chỉ là không nghe được Cận Ngộ Bạch trả lời.

Có lẽ là do anh thấy câu hỏi ấy thật ngớ ngẩn để trả lời.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời Lê muốn nói thật ra mình chỉ nói giỡn, là cho mình một bậc thang đi xuống, cũng là phá vỡ sự trầm mặc này, mà cô còn chưa mở miệng, đã nghe được giọng nói của anh.

“Người bạn nhỏ.”

“Hả?” Phản ứng đầu tiên của Thời Lê về xưng hô này chính là cô không hiểu lắm.

Cận Ngộ Bạch lại mất kiên nhẫn, vô tình hỏi: “Có đi hay không?”

“Đi, đi chứ. Tạm biệt.” Lúc này Thời Lê bước thật mau, đi vào ký túc xá, từ nơi tối tăm đi về hướng ánh sáng.

Tới khi đi đến cửa, cô mới có phản ứng.

“Chúng ta như thế này có tính là bạn bè không?”

“Người bạn nhỏ.”

“…”

Thời Lê há miệng th ở dốc, tựa hồ đã hiểu được một chút.

Có phải ý anh là xem cô như bạn bè, nhưng do cô còn nhỏ, nên gọi là người bạn nhỏ không?

Cô lập tức quay đầu. Nhìn vị trí Cận Ngộ Bạch vừa đứng lúc nãy, mà lúc này đây, nơi đó chỉ có bóng tối vô biên, người đã sớm rời đi.

Thời Lê nhìn cảnh cười một cái, xoay người, nhẹ nhàng bước chân, quẹo trái lên cầu thang.

Cô quẹt thẻ đi vào ký túc xá.

Từ Tình đã đi thư viện về, vừa mới tắm rửa xong, mặc chiếc áo ngủ nhung màu san hô, giường của cô ấy ngay cạnh cửa nên đi về hướng Thời Lê.

“Ăn xong rồi à?”

Thời Lê cười gật đầu.

Từ Tình cũng kéo môi dưới, “Báo ân rồi, cuối cùng cậu cũng an tâm.”

Hà Vân San và Lâm Thu nghe mà không hiểu chuyện gì, Hà Vân San quay đầu hỏi: “Báo ân gì?”

“Muốn biết à?” Thời Lê đóng cửa ký túc xá, hỏi.

“Muốn chứ.” Hà Vân San gật đầu.

“Tớ không nói cho cậu đâu.” Thời Lê chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đáp.

Không chỉ Hà Vân San, Từ Tình và với Lâm Thu đều nhìn Thời Lê như người ngoài hành tinh, các cô cũng không tin rằng những lời vừa nãy là do Thời Lê nói ra.

Lâm Thu ngửi ngửi, “Uống rượu à?”

Nói xong lại phủ định, “Còn có vị ngọt, là rượu gạo?”

Thời Lê gật đầu, “Đúng vậy, tớ uống rượu gạo, uống rất nhiều rượu gạo, một mình tớ uống hết một bình.”

Từ Tình; Lâm Thu; Hà Vân San: “…”

“Cậu uống nhiều rượu như vậy làm gì, rượu là do ông chủ tự ủ, ít nhiều cũng có chút cồn, nhiều lắm mấy chén bọn tớ đã choáng váng rồi, cậu còn uống cả một bình.”

“Không sao cả.”

Thời Lê cười, đi về chỗ của mình, còn vỗ nhẹ vào mông Từ Tình, “Một bình cũng không nhiều.”

Từ Tình bị vỗ mông, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Lâm Thu, “Lần trước cậu nói loại bệnh này là gì ấy, cái gì mà tính cách của một người có thể biến đổi lớn như vậy…”

Lâm Thu nhìn những hành động khác thường của Thời Lê, trong miệng nhảy ra mấy chữ.

“Bị hồn xuyên?”

Thiếu nữ bị hồn xuyên bây giờ chẳng phát hiện ra điểm khác thường của bản thân, cô lấy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm. Bạn cùng phòng của cô bây giờ đã lên giường chơi điện thoại còn có thể nghe được tiếng ca nho nhỏ phát ra từ phòng tắm.

Từ Tình nghe được một lúc, có chút vui mừng, “Cái này… Chúng ta đừng nói gì cả, cậu ấy như vậy cũng thật đáng yêu.”

Lâm Thu ngồi canh cửa phòng tắm nửa ngày giơ ngón tay cái, tỏ vẻ cô đã lưu chứng cứ phạm tội rồi, thiếu nữ hồn xuyên kia có chối cũng không được.

Thời Lê tắm rồi sấy tóc xong cũng vừa lúc ký túc xá tắt đèn.

Lúc nãy uống rượu gạo nên cơ thể cô ấm áp hơn nhiều, chìm vào giấc ngủ cũng nhanh hơn mọi ngày.

Nhưng dù hôm trước có ra sao, hôm sau mặt trời vẫn sẽ thức dậy đánh thức mọi người.

Thời Lê đi ngủ sớm nên cũng thức dậy sớm hơn mọi khi, đầu óc đặc biệt tỉnh táo.

Cô trợn tròn mắt, mấy sự việc tối qua bủa vây tâm trí cô, ngay cả câu cô hỏi Cận Ngộ Bạch “Chúng ta như thế này có tính là bạn bè không?” cũng rất rõ ràng.

Câu nói đáng xấu hổ như vậy… Cô không chỉ nói ra, mà còn làm trò hề trước mặt Cận Ngộ Bạch.

Thời Lê giả vờ bình tĩnh mở điện thoại, thình lình thấy trong điện thoại, tên gợi nhớ Cận Ngộ Bạch đã bị cô thay bằng hai chữ “bạn tốt” cực kỳ chói mắt.

Không chỉ có vậy.

Tối qua trước khi đi ngủ, cô còn gửi tin nhắn cho Cận Ngộ Bạch…

“Ngủ ngon, bạn của tôi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Lê: Tôi giỏi kể chuyện cười lắm, phải không?

Cận tổng: Ừ, rất giỏi.

Lê Lê siêu đắc ý.

Cận tổng: Sau này đừng kể nữa.

Lê Lê:???