“Làm sao vậy?”

Mẹ Thời nắm lấy tay cô, lại thấy lạnh, bà liền bỏ tay cô vào túi áo khoác của mình.

Thời Lê lắc đầu, “Chỉ hỏi thăm vài câu thôi ạ.”

Mẹ Thời cũng không hỏi nhiều, nắm lấy tay kia của Thời Lê, lẩm bẩm: “Tay và chân đều lạnh thế này, rất dễ sinh bệnh.”

Thời Lê cúi đầu, chóp mũi có chút phiếm hồng.

Cô có chút không thoải mái, Cận Ngộ Bạch cũng không có nói sai.

Kiểm tra kết quả rất nhanh đã có, ba mẹ Thời chú ý nhất là Thời Lê, cũng may kết quả không tồi, thân thể Thời Lê so với năm trước cũng đã có cải thiện.

Thẩm Đông Thăng đưa bọn họ về nhà.

Ba Thời và mẹ Thời đi vào trước.

Thẩm Đông Thăng ngăn Thời Lê lại, quay đầu nhìn ba mẹ Thời đã đi vào nhà, mới hỏi cô: “Hai người ở bệnh viện là em quen như thế nào, không giải thích một chút sao?”

“Tôi không có trách nhiệm phải giải thích với anh.” Đôi mắt hạnh của Thời Lê an tĩnh đến quá mức.

“Gặp hôm mưa to kia à? Buổi tối đó em không về nhà cũng không về trường, là đi theo bọn họ?” Thẩm Đông Thăng cười, “Cô chú mà biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”

Thời Lê không nói chuyện.

Thẩm Đông Thăng tiếp tục nói: “Nhưng anh tin tưởng em, em là cô gái tốt, coi như chúng ta đều phạm sai lầm một lần, tha thứ cho nhau, anh sẽ đối xử với em tốt hơn trước.”

Anh ta bày ra một bộ dáng rộng lượng, tựa như anh ta còn có thể nói như vậy đã là nhượng bộ rất nhiều rồi.

Thời Lê chỉ hỏi: “Nếu tôi không đồng ý?”

“Anh đây cũng chỉ có thể nói chuyện với cô chú, dù sao cô chú cũng tốt với anh như vậy, em lấy anh làm chiêu bài, anh cảm thấy không ổn.”

“Nếu em đã quyết tâm, vậy chúng ta nói rõ ràng với cô chú.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh ta và Thời Lê ở bên nhau ba năm, không thể nói là người hiểu cô nhất, nhưng cũng là rất hiểu cô.

Cô không muốn làm ba mẹ thất vọng, cũng không muốn bọn họ lo lắng, cho dù muốn chia tay với mình, cũng nhất định không hy vọng bọn họ sẽ biết nhanh như vậy.

Mẹ Thời đẩy cửa, thấy hai người còn đứng ở bên ngoài, “Lê Lê, Đông Thăng, bên ngoài lạnh như vậy, có gì thì vào nhà mà nói.”

“Vâng cô ạ, tụi con vào liền.”

Thẩm Đông Thăng trả lời, lại nhìn về phía Thời Lê, có ý muốn ép cô, “Thế nào, đi vào nói sao?”

Thời Lê xoa xoa tay, chờ đến khi tay ấm trở lại, nhìn anh ta nói: “Được, đi vào nói rõ ràng.”

Thẩm Đông Thăng tưởng chừng đã nắm chắc đang đắc ý cười bỗng nhiên cứng lại.

Thời Lê không để ý đến anh ta, lập tức đi ngang qua.

“Thật muốn nói với cô chú em qua đêm cũng người đàn ông xa lạ, thế nào bọn họ cũng sẽ tức giận, em tin không?” Thẩm Đông Thăng đuổi theo.

“Nếu anh chột dạ, tôi có thể không nói cho ba mẹ chuyện của anh, chúng ta trực tiếp chia tay là được rồi.” Ngữ điệu của Thời Lê rất chậm, bình thản mà trả lời anh ta.

“Tôi chột dạ? Tôi cũng không phải người sai duy nhất, bất quá chỉ hơi thân mật với đồng nghiệp thôi.”

Thời Lê không nói nữa, đẩy cửa đi vào.

Kỳ thật cô cũng không chắc ba mẹ có thể đồng ý hay không, Thẩm Đông Thăng thật sự vừa lòng họ, mà cô ngoại trừ có tấm ảnh kia, cũng không còn cái gì khác để chứng minh.

Nhưng mặc kệ kết quả thế nào, chuyện này cô cũng sớm nên làm.

Thẩm Đông Thăng đi theo cô, biểu hiện trên mặt không hề thẳng thắn như anh ta nói.

“Làm sao vậy, sao lại nghiêm túc thế?” Ba Thời thấy hai người đi vào, hỏi.

“Ba, mẹ, con có việc muốn nói với ba mẹ.”

Thời Lê vừa nói xong đã bị Thẩm Đông Thăng ngắt lời, “Vẫn nên là con nói, cô, chú, Thời Lê và con muốn chia tay.”

“Chia tay?”

Mẹ Thời vừa rửa trái cây xong, từ phòng bếp đi ra, lau tay còn ướt lên tạp dề, “Được rồi, vì sao lại muốn chia tay?”

Ba năm này, hai người cũng chưa từng cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, mà bây giờ trực tiếp muốn chia tay khiến ba mẹ Thời chưa chuẩn bị tâm lý gì, vẻ mặt kinh ngạc.

Thẩm Đông Thăng nói tiếp: “Những năm gần đây, cô chú đối xử với con như con cháu trong nhà, lòng con luôn cảm kích, con thật tình thích Lê Lê, cho nên luôn lo lắng Lê Lê đi theo con sẽ chịu ủy khuất.”

“Sao lại như vậy được, con đã chăm sóc Lê Lê rất tốt mà.”

“Cuối tuần trước, con và đồng nghiệp có trò chuyện với nhau, lại có những hành động không đúng mực, Lê Lê nhìn thấy, hiểu lầm con và đồng nghiệp có quan hệ bất chính, lúc ấy con lại bận quá, không quan tâm  đến cảm xúc của Lê Lê, không giải thích rõ với cô ấy.”

Thời Lê từng cho rằng Thẩm Đông Thăng đã mặt dày lắm rồi, không ngờ bây giờ còn mày dày hơn nữa.

Cô còn đứng ở đây mà anh ta đổi trắng thay đen, mình ngoại tình còn tô thành có những cử chỉ không đúng mực với đồng nghiệp.

Mẹ Thời thở phào nhẹ nhõm, “Thì ra là như vậy, có hiểu lầm thì nói rõ ràng ra là được rồi, không nên hở tí là chia tay, đừng giải quyết vấn đề như vậy.”

“Để Lê Lê giải thích đi.” Ba Thời không trực tiếp đưa ra kết luận.

Trong phòng khách, ánh mắt ba người nhìn về phía Thời Lê.

Thời Lê nói: “Là bạn học của con bắt gặp anh ta có cử chỉ thân mật với cô gái khác, cùng vào nhà hàng, nói con đi qua đó xem con liền đi qua, là chính mắt con nhìn thấy.”

“Điểm này là anh sai, đồng nghiệp kia ngày thường thích nói giỡn, trùng hợp bị em nhìn thấy, nhưng cô ấy có bạn trai rồi, anh và cô ấy không có khả năng.” Thẩm Đông Thăng biện hộ cho mình, “Nhưng buổi tối hôm đó mưa to, Lê Lê em với ai ở bên nhau?”

“Không phải ở cùng con sao?” Mẹ Thời nhíu mày.

Thẩm Đông Thăng lắc đầu, “Lúc ấy Lê Lê tức giận, con không tìm thấy cô ấy, còn tưởng rằng cô ấy đã về nhà.”

“Lê Lê, sao lại thế này?” Ba Thời hỏi.

Thẩm Đông Thăng nói mấy câu, liền đem trọng điểm câu chuyện đẩy qua cô rồi.

Nhưng Thời Lê cũng không muốn gạt họ, thật thà nói: “Lúc ấy trời mưa thật sự lớn, con lại không mang theo dù, muốn kiếm chỗ trú mưa nhưng quần áo ướt đẫm, con lại chạy rất chậm… Thiếu chút nữa con đã ngất xỉu, là Cận tiên sinh và bác sĩ Quan hôm nay ở bệnh viện cứu con. Lúc đó con không muốn nói cho ba mẹ, sợ ba mẹ lo lắng.”

“Cái đứa nhỏ ngốc này, chuyện lớn như vậy sao lại không nói mẹ?” Mẹ Thời che mặt, hoàn toàn không thể tưởng tượng ngày đó Thời Lê đã trải qua thế nào.

Thời Lê thường xuyên nói mình không phải làm bằng pha lê, nhưng từ góc độ của một người mẹ mà nói, cô còn yếu ớt hơn cả pha lê.

Hiếm khi ba Thời nghiêm túc với Thời Lê, “Chuyện này con liều lĩnh quá rồi.”

“Con xin lỗi.”

“Cho nên Lê Lê em tình nguyện ở chung một phòng với chàng trai xa lạ, cũng không muốn ở bên anh sao? Em còn không biết họ là người tốt hay xấu.” Thẩm Đông Thăng nhìn Thời Lê, vẻ mặt phức tạp.

“Bọn họ là người tốt.” Thời Lê trả lời.

Vẻ mặt Thẩm Đông Thăng trở nên bi thương, “Anh thì sao? Chúng ta ở bên nhau ba năm, không thắng nổi người xa lạ một ngày?”

Thời Lê cũng không bị anh ta làm cho choáng váng, cô cũng không muốn kể lại những lời anh ta đã đả thương cô, những lời này ba mẹ nghe xong sẽ càng thương tâm, cô chỉ an tĩnh mà trình bày sự thật, “Hôm đó mưa thật sự rất lớn, anh cũng không gọi cho tôi một cuộc điện thoại, cũng không nhắn một tin nhắn hỏi thăm.”

“Ngày hôm đó, anh còn kém hơn cả một người lạ.”

Thẩm Đông Thăng còn muốn biện minh, lại bị ba Thời ngăn cản, “Được rồi, chuyện này cũng đã rõ ràng, chúng ta cũng hiểu rõ, Đông Thăng à.”

“Chú, con thật sự sai rồi, ngày đó con bận quá, nhưng mấy năm nay con đối xử với Thời Lê như thế nào, hai người đều biết rất rõ, con thật sự thích Lê Lê, con không muốn chia tay.” Lời nói của anh ta thật khẩn thiết. 

Ba Thời gật đầu, “Chú hiểu, con rất tốt, rất vừa lòng chú và cô, nhưng chuyện tình cảm vẫn là chuyện của hai đứa, Lê Lê, con đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn chia tay?”

Thời Lê gật đầu, “Nghĩ kỹ rồi ạ.”

“Chú, con thật sự…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ba Thời nâng giơ tay, cười một cái, “Thời Lê ở tuổi này mà nói, chú và cô cứ tìm cho con bé một đối tượng cũng là sốt ruột quá, không yên tâm với con bé. Không có biện pháp nào khác, chúng ta sớm hay muộn cũng có ngày phải ra đi, muốn tìm một người đáng tin cậy, có thể an tâm giao Lê Lê cho cậu ta.”

“Con cũng tốt, chúng ta cũng vừa lòng. Nhưng hai đứa muốn ở bên nhau cả đời, cũng không thể chỉ có chúng ta vừa lòng, đến với nhau quan trọng là phải thích nhau, thật sự thích hợp.”

“Nếu hai đứa không thích hợp, chú và cô cùng không cưỡng cầu, duyên phận có tụ có tán, chia tay rồi còn có thể làm bạn bè mà.”

Hai mắt Thời Lê đỏ bừng, nước mắt lặng lẽ rơi.

Cuối cùng, cô vẫn làm cho ba mẹ lo lắng.

Mẹ Thời kéo Thời Lê vào trong lòng, như gà mẹ che chở đàn con, cũng gật đầu, “Cho dù chia tay, chú và cô vẫn hoan nghênh con thường tới chơi.”

Sắc mặt Thẩm Đông Thăng trở nên khó coi, trì hoãn thật lâu, “Được ạ, con hiểu rồi, ba năm nay cảm ơn cô chú đã giúp đỡ.”

“Lê Lê.”

Anh ta dựng lại, “Anh vẫn là anh Thăng của em, có chuyện gì em cứ nói anh một tiếng, anh sẽ lập tức đến.”

Thời Lê nhíu mày, nhưng vẫn lễ phép đáp lại, “Cảm ơn.”

Thẩm Đông Thăng vừa đi, trong phòng khách bỗng nhiên an tĩnh.

Đôi tay mẹ Thời đặt lên gương mặt Thời Lê, đau lòng mà lau sạch nước mắt trên mặt cô, “Sắp khóc thành con mèo nhỏ rồi kia, chia tay thì chia tay, sau này con lại gặp được người tốt hơn.”

“Chỉ lần này thôi, sau này có việc gì xảy ra thì cũng đừng gạt ba mẹ, không phải sợ ba mẹ lo lắng mà chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ba mẹ cũng có quyền được biết.”

Thời Lê gật đầu, hít mũi, “Bây giờ con có một việc.”

Mẹ Thời và ba Thời nhìn nhau, không hẹn mà cùng khẩn trương.

“Con, bây giờ con cần hai nghìn tệ.” Vẻ mặt Thời Lê thẹn thùng, cô không thích đòi tiền ba mẹ.

Nghe xong, mẹ Thời liền cười.

“Con bé ngốc, mẹ còn tưởng có chuyện gì.”

*

Kể từ khi tạm biệt Thời Lê, Quan Thịnh liền nói không ngừng, giống như đang niệm kinh, quở trách tội lỗi của Cận Ngộ Bạch.

“Cậu đủ chưa?” Cận Ngộ Bạch liếc anh một cái.

Đây là câu đầu tiên Cận Ngộ Bạch nói sau khi bị anh mắng lâu như vậy.

“Không để cậu yên đâu, khi nào cậu đi xin lỗi người ta đi thì tôi buông tha cho cậu.” Quan Thịnh là bác sĩ phụ trách của ông nội Cận Ngộ Bạch, cho dù Cận Ngộ Bạch bị anh làm phiền, cũng không thể không liên lạc với anh.

“Vì sao tôi phải xin lỗi?”

“Chỉ vì cậu chướng khí lên mà không cho cô bé kia và ba mẹ đến khám bệnh sao?”

“Tôi lười nói chuyện vô nghĩa với cậu.” Cận Ngộ Bạch bước ra khỏi phòng khám, trực tiếp rời đi.

Quan Thịnh không nhanh không chậm bước theo sau, “Cậu lại tỏ cái thái độ ấy, đợi khi nào tôi có thời gian tâm sự với ông Cận, tôi không tin không có ai trị được cái tính này của cậu.” 

“Cậu cho rằng ông ấy quan tâm à?” Cận Ngộ Bạch trả lời lại một cách mỉa mai, cũng giống như tự giễu.

Quan Thịnh nhớ tới quan hệ gia đình của bọn họ, ho khan hai tiếng, vừa rồi tự tin quá, “Tôi là vì bênh vực kẻ yếu, cậu nói xong, cô gái nào chẳng khóc, chỉ là Thời Lê cô ấy nén lại thôi.”

Cô ấy cũng đã khóc rất nhiều.

Cận Ngộ Bạch cảm thấy bồn chồn không thể giải thích được trong lòng.

Chắc là bị Quan Thịnh làm phiền, anh không nên tiếp tục làm bác sĩ, nên đi tấu nói* thì hơn.

(*) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Điện thoại vang lên tiếng thông báo.

Cận Ngộ Bạch tiện tay cầm lên, điều đầu tiên anh chú ý là đầu của chú người tuyết với chiếc mũi khểnh và bị thiếu răng.

Quan Thịnh đang dựa gần vào anh, đương nhiên cũng thấy được, nhìn thấy là Thời Lê gửi tới, anh kéo Cận Ngộ Bạch lại để nhìn kỹ hơn.

Tin thứ nhất là tin nhắn chuyển khoản hai nghìn tệ.

Tin thứ hai là một đoạn tin nhắn dài: “Cận tiên sinh, thật cảm ơn anh hôm đó đã thu nhận tôi, khi tôi bị bệnh còn tìm anh Quan tới. Tiền bạc có lẽ không nói lên chân thành của tôi, nhưng là cách duy nhất tôi có thể làm bây giờ. Ân tình của anh cả đời này tôi sẽ không quên, nếu anh có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp hết mình.”

Quan Thịnh phản ứng lại trước, “Số tiền cô ấy nói sẽ trả góp bây giờ trả đủ rồi, đây là muốn vạch rõ giới hạn với cậu nha.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Bề ngoài Cận tổng: À, tôi với cô ấy vốn không có quan hệ gì.

Nội tâm cuống cuồng, cô nói cả đời là thật hay khách sáo vậy?