Ngày tháng thấm thoát trôi qua, một cái búng tay chớp mắt đã trôi qua mười mấy năm.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã đến tuổi sắp nghỉ hưu.

Cặp vợ chồng này vẫn yêu nhau như lúc đầu, không biết khiến biết bao người trên thế giới ngưỡng mộ chết được.

Kênh quốc tế nước Việt đặc biệt mời họ làm cuộc phỏng vấn, mời họ nói một chút kinh nghiệm đời mình.

Hạ Nhật Ninh trong mái tóc bạc vẫn với dáng người cao ráo, tinh thần mơn mởn.

Anh ta trước ống kính, cùng Thẩm Thất muời ngón tay lồng vào nhau nắm chặt, nhìn nếp nhăn nơi đuôi mắt của Thẩm Thất, nụ cười vẫn điên đảo chúng sinh như thế.

Các vị khán giả đều không kiềm được mà một tràng kinh hô ngưỡng mộ.

Cho dù là họ đã bước vào tuổi xế chiều, nhưng phần tình yêu phần thần thái này vẫn khiến người ta ngưỡng mộ không ngất.

Người hướng dẫn chương trình hỏi Hạ Nhật Ninh: “Hạ tổng, người thân là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn tài chính Hạ thị, nhiều năm chiến tích vang dội, đem phạm vi mở rộng đến toàn thế giưới, người còn tiếc nuối gì không?”

Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Bạn già, bà còn tiếc nuối gì không?”

Thẩm Thất mĩm cười lắc đầu: “Không rồi, kiếp này, không còn gì tiếc nuối cả. Em cũng đã được làm bà nội, cũng được làm bà ngoại, còn gì chưa thỏa mãn chứ?”

Hạ Nhật Ninh liền nói với người hướng dẫn chương trình: “Thế thì tôi cũng không còn tiếc nuối gì nữa. Bây giờ tôi đang đem chuyện của công ty dần chuyển dời lại cho các con, có các con quản lý, tôi cũng có thể bên cạnh vợ tôi an hưởng tuổi già.”

Phía dưới lại tràng pháo tay như sấm.

Trong tivi, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cười tươi, ngoài tivi một đám với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Thẩm Tùng Tân đã 20 tuổi, ngồi trước mặt Thẩm Hà 36 tuổi, khẽ mở miệng nói: “Chị, chị vẫn như trước đây vậy không chút gì thay đổi.”

Thẩm Hà mĩm cười, nói: “Làm gì không thay đổi! Chị đều có cả con trai lẫn gái rồi. Đúng rồi, lần này về nước, có dự tính gì?”

Thẩm Tùng Tân mĩm cười nói: “Em tính giúp chị. Nghe nói giám đốc thiết kế đáng tin cậy của s.a chuẩn bị từ chức về dưỡng già?”

Thẩm Hà gật đầu: “Đúng thế, ông Johnson đã sắp 80 rồi, sức khỏe ông ấy không phải tốt lắm, đã có chút lực bất tòng tâm, cho nên chị đã phê duyệt đơn xin từ chức của ông ấy. Công ty sẽ mua một mảnh đất ở khu ông Johnson thích, để cho ông ấy dưỡng lão.”

“Thế bây giờ có ứng cử viên để xem xét không?” ánh mắt Thẩm Tùng Tân liền sáng lên, lấp lánh mà nhìn Thẩm Hà, đáy mắt tràn đầy hy vọng.

Thẩm Hà liền bị Thẩm Tùng Tân chọc cười: “Chưa có. Nhưng, ý định mới đầu của chị, là bà Paula của nước Y. Mấy năm gần đây, thiết kế của bà Paula rất xuất sắc, nếu bà ấy có thể đảm nhận giám đốc thiết kế của s.a, thì chị sẽ thoải mái rất nhiều.”

Thẩm Tùng Tân thẳng sống lưng, nghiêm túc nói: “Chị Thẩm Hà, thế chuyện này cứ giao cho em! Em sẽ thuyết phục bà Paula tham gia vào s.a”

Thẩm Hà mĩm cười nhìn Thẩm Tùng Tân, đưa tay nựng má cậu ấy: “Nhóc này, cuối cùng cũng khôn lớn rồi, có thể chia sẽ gánh lo với chị! Được, thế chuyện này thì giao cho em đó. Nhưng lần này em trở về, về nhà chưa đó? Em đã đi nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên về thăm nhà rồi!”

Nghe Thẩm Hà nói thế, Thẩm Tùng Tân liền cúi đầu nói: “Em không đi! Em không có người nhà kiểu đó, người nhà của em chỉ có chị Thẩm Hà.”

Thẩm Hà bị chọc cười: “Đứa khờ này.”

“Em đã 20 tuổi rồi! Không phải trẻ con nữa!” Thẩm Tùng Tân không cần biết bên ngoài hô mưa gọi gió thế nào, trước mặt Thẩm Hà, lại vẫn cứ bộ dạng trẻ con, kính trọng mà kiêu ngạo.

“Được được được!” Thẩm Hà liền bị chọc cười: “Khôn lớn rồi, đã là người lớn 20 tuổi đầu! Nhưng, em vẫn nên đi thăm mẹ em. Bà ấy giờ sống rất không tốt.”

Nếu Thẩm Hà đã nói như thế, Thẩm Tùng Tân chỉ có thể mà gật đầu nói: “Thế được, ngày mai em sẽ đi thăm.”

Lúc này, trên tivi lại truyền đến tràng tiếng cười, hai người cùng nhìn sang, trong tivi Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cùng nhau hòa tấu một khúc nhạc, giành được tràng pháo tay nồng nhiệt.

Đến thời đại này, người xem tivi không nhiều trên cơ bản đều là một số người già thích xem.

Nhưng, vì để xem Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, vẫn có không ít giới trẻ mở chiếc tivi lâu ngày không chạm đến để xem, tìm đến chương trình này, dùng thiết bị truyền thông khác nhau để xem chương trình của họ.

Đối với họ mà nói, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, đều đã trở thành tín ngưỡng tinh thần của họ.

Tất cả mọi người đều khao khát có thể ân ái hạnh phúc như Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất vậy.

Đáng tiếc có người không được vui lắm.

Gia Cát Du Du nhìn cuộc phỏng vấn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất kết thúc trong tivi, giận dữ mà cầm điều khiển nhấn mạnh một cái, chiếc tivi củ kĩ đó, liền chìm vào một mảnh tỉnh lặng.

Gia Cát Du Du bực bội mà trong phòng đi qua đi lại, bụng thì cứ ọc ọc mà kêu lên, nhưng mở điện thoại nhìn, đã không còn bao nhiều tiền.

Làm sao đây?

Loại ngày tháng này, cô ấy thật sự chịu đủ rồi!

Lúc trước khi còn trẻ, cô ấy còn có thể dựa vào chút nhan sắc mà có được ít tiền.

Nhưng cũng bởi vì lúc trẻ quá phóng túng, kèm thêm không chú trọng bảo dưỡng, da mặt rất nhanh liền chảy xệ, do thiếu rền luyện nên sức khỏe cũng yếu đi.

Rõ ràng mới tuổi 36, mà mặt đầy nếp nhăn, già đến gần như người già 50 tuổi.

Vốn dĩ mái tóc dày đặt, cũng bởi vì thói quen sinh hoạt nghỉ ngơi không tốt mà trở nên ít ỏi.

Khiến cho cả chủ nhà mỗi lần đến nhận tiền phòng đều không chịu đến tận nhà, đều kêu cô ấy chuyển khoản vào số tài khoản chỉ định.

Gia Cát Du Du nhìn lấy căn phòng mình thuê chỉ với mười mấy m2, khắp nơi đều rải đầy vật dụng cũ kĩ, trong lòng liền nóng giận.

Nếu như lúc đầu không bị tính kế, cô ấy cũng không mang thai, cũng sẽ không sinh ra đứa con Thẩm Tùng Tân đáng chết đó.

Cuộc đời cô ấy cũng không tệ hại đến thế này.

Nếu như lúc đó không bị phát hiện, có lẽ cô ấy có thể âm thầm không để ai biết cả mà che đậy chuyện này, sau đó lấy một người đàn ông tầng lớp thượng lưu, bây giờ cũng sẽ như Thẩm Hà thế kia, trải qua cuộc sống của quý phu nhân tôn quý.

Trên chiếc bàn lắc lư sắp ngã đặt một cuốn tạp chí.

Trên bìa tạp chí là hình ảnh của Thẩm Hà.

Rõ ràng tuổi 36, lại vẫn xinh đẹp như con gái mới 20 tuổi.

Kiều diễm mà cao quý, sắc xảo mà tao nhã.

Hạ Thẩm Hà sống nên cuộc sống tốt đẹp nhất, cũng sống nên vẻ khiến cho các thiếu nữ trên thế giới đều ngưỡng mộ.

Thân là vương phi như cô ấy, tài sản dưới tên vô số, có được đội ngũ chuyên dụng hàng trăm người, chuyên để chăm sóc thân hình và dung nhan của cô ấy.

Mỗi một giọt sản phẩm dưỡng da trên mặt cô ấy sử dụng, đều được xuất xứ từ phòng thực nghiệm nghiêm ngặt nhất cũng là đắt giá nhất.

Ông Sùng Minh đặc biệt mở một phòng thực nghiệm cho cô ấy, mỹ phẩm được sản xuất ra, chỉ cung cấp cho mười mấy người họ sử dụng.

Đây thực sự là đố kỵ không được!

Gia Cát Du Du đang phát cáu, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai đó!” cơn tức của Gia Cát Du Du rất lớn cho nên hét lớn lên: “Tiền thuê phòng không phải mười ngày nữa mới đóng sao?”

Tiếng gõ cửa bên ngoài khựng lại một chút, lại lần nữa vang lên.

Gia Cát Du Du hừng hực mà đi qua, mở mạnh cửa ra, nhưng lại thấy một thanh niên thân hình cao ráo đứng bên ngoài, đang nhìn mình với vẻ thương hại.

Gia Cát Du Du không kiềm được mà làu bàu nói: “Cậu là ai?”