"Đây có phải là tờ báo năm 1990 không ?" Linh Nhi liếc nhìn những bức hình trên tờ báo đó, rồi nhìn vào ngày tháng trên đó "Đây là trường chúng ta nhiều năm về trước?"

"Đừng có nói điều này trước. Có phải tòa nhà trên bức ảnh này là một ngôi trường cũ không?" Tôi chỉ vào bức ảnh đầu tiên ở bên trên. Trong bức ảnh, tòa nhà trường học này lúc đó đã rất cũ kĩ và lúc mà tòa nhà trường học mới đang được xây dựng.

Tô Minh chỉ vào nội dung trên báo rồi đẩy nó đến trước mặt chúng tôi "Xem đi, tôi có chút công chuyện phải ra ngoài đã."

Linh Nhi và tôi gật đầu, rồi cùng ngồi xuống đọc bài báo đó một cách cẩn thận.

20 năm về trước, tại ngôi trường này, có một cô gái tên là Mễ Mộng đã bị bạc bại và chết ngay tại lớp học, cái nơi mà Linh Nhi và mọi người đã chơi cầu cơ ở đó.

Người ta kể lại rằng Mễ Mộng đã nằm trên sàn lớp học vào lúc đó, tay và chân cô ta bị gãy. Lồ ng ngực cô ấy bị phanh phui ra, trái tim bị lấy mất và máu tràn ra sàn lớp học. Trông rất đau đớn. Bạn cùng lớp của nạn nhân đã rất sợ hãi.

Sau vụ việc đó, nhà trường đã gọi cho cảnh sát, và cuối cùng, nghi phạm nhanh chóng đã được xác định sau khi cảnh sát đã điều tra rõ ràng. Đó chính là bạn cùng phòng của Mễ Mộng, một cô gái nhỏ nhắn, có tên là Chu Chu.

Sau khi điều tra, mọi người biết được rằng hai người họ đang tranh giành với nhau một nam sinh. Thật là khó hiểu!



Chàng trai đó là bạn trai của Chu Chu. Nhưng vì Chu Chu mắc căn bệnh tim nên chàng trai đó mới phản bội cô ta và theo Mễ Mộng. Và kể từ đó, sự tranh giành đã diễn ra kể từ đó. Nhưng 
Chu Chu đã chết vì bị đau tim trước khi cô ta bị kết án. 

Cứ tưởng rằng vấn đề đã được chấm dứt ở đó. Nhưng vào ngày giỗ của Mễ Mộng, các bạn cùng lớp của cô đã đến để đi lễ, nhưng tất cả bọn họ đã chết trong ký túc xá vào ngày hôm sau. Và tất cả những người đó đều bị moi tim ra hết.

Kể từ đó, một số tin đồn dần được truyền ra trong trường. Nhiều người nói rằng bất cứ khi nào họ đi qua tòa nhà dạy học đó lúc ban đêm, họ sẽ nghe thấy một tiếng càu nhàu đầy bí ẩn trong phòng học trên tầng 6, cứ hỏi đi hỏi lại họ :
"Trái tim của tôi ở đâu?"

Một số người đã hoảng loạn, và từ đó, nhiều sinh viên đã xin chuyển trường.

Trường đã không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một cao nhân đến và phong ấn linh hồn của Mễ Mộng, và tòa nhà dạy học đó đã bị bỏ hoang kể từ lúc đó.

Sau khi đọc nó xong, tôi nói với Linh Nhi "Vì các cậu đã đến chơi cầu cơ tối hôm đó và trên thực tế, điều đó đã phá vỡ phong ấn và giải phóng Mễ Mộng"

Sắc mặt của Linh Nhi rất tệ, và cô ấy không biết trả lời thế nào nữa, chỉ gật đầu. "Có lẽ vậy!"

"Tớ nghĩ Mễ Mộng đã quay lại để đòi trái tim." 

Tôi nhớ lại những lời của Nhiên Nhiên trong ký túc xá vào ngày hôm đó 

"Nhưng nếu đó thực sự là cô ta, thì cái hôm mà chúng ta tiếp xúc đó không phải là Nhiên Nhiên? Cái chết của Kha Nguyệt là do Yến Nhi, nhưng Yến Nhi lại bị mê hoặc bởi Nhiên Nhiên. Nếu Mễ Mộng đã thực sự chết, thì mọi việc có cần phải quá rắc rối đến vậy không? "


Linh Nhi không thể trả lời lại tôi, chủ đề này của chúng tôi rất khó hiểu. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ báo khi đọc nó, tôi luôn luôn cảm thấy có cảm giác quen thuộc, nhưng tờ báo này chắc đã  được vài năm tuổi, với lại những bức ảnh này đã bị mờ đi từ lâu.

"Đây không phải là ngôi trường bị bỏ hoang hay sao?" 

Giáo sư Mộ Sơ  không biết đến từ lúc nào, anh ta đứng giữa chúng tôi, nâng cặp kính mắt lên và chỉ vào tờ báo: "Tờ báo này ở đâu ra vậy?"

"Giáo sư, chúng hãy thảo luận ở đây đi! Hai bạn có thể nhường chỗ cho chúng tôi được không?" Vị giáo sư đi bên cạnh đề nghị

Giáo sư Mộ Sơ ngồi xuống với một nụ cười nở trên môi, và vẫy tay 1 cách bất ngờ. 

Linh Nhi thì thầm "Nếu như giáo sư có nghe thấy được một chút chắc cũng không sao. Cậu sợ giáo sư sẽ phá hiện ra à?

"Tất nhiên là không rồi."

Giáo sư Mộ chắc chắn sẽ không chịu rời đi. Tôi nhăn mày nhìn Linh Nhi. Cô ấy khoanh tay và nói với tôi "Chúng nên làm gì đây?"

Mắt tôi nheo lại và trả lời: "Bọn em xin phép được về trước "

" Được thôi! "

Ngay khi Linh Nhi và tôi chuẩn bị về, giáo sư Mộ Sơ nhặt tờ báo lên và mỉm cười 

" Hai em có nghĩ cái chết của Nhiên Nhiên rất giống với Mễ Mộng không hả? Hai em có nghĩ rằng Nhiên Nhiên, giống với Mễ Mộng, đã chết và muốn đòi lại ân oán của riêng mình hay sao? Và do đó, những người bạn xung quanh họ sẽ là người đầu tiên gặp nạn?"

Sau khi nghe vậy, Linh Nhi và tôi quay lại để lấy lại tờ báo.

Mộ Sơ đặt tờ báo xuống và mỉm cười với chúng tôi "Các em không đi nữa à?"

Linh Nhi và tôi cười ngượng và rất xấu hổ.

Mộ Sơ không quan tâm, và đặt hai tay lên bàn "Hai em có tin vào ma quỷ không? Các em nghĩ cái chết của Nhiên Nhiên là do con người gây ra, hay là do ma quỷ gây ra?"

" Cái này..... "

Linh Nhi và tôi do dự bởi vì chúng tôi biết rằng tất cả những điều này gây ra do bởi ma quỷ, nhưng Mộ Sơ là một giáo sư và nói chung chung sẽ không tin vào những chuyện ma quỷ như này.

Vì vậy, chắc sẽ không quá quan trọng để trả lời.

"Giáo sư Mộ, người nghĩ đó là do con người tạo ra hay do ma quỷ tạo ra?"


Tô Minh đặt một tay lên vai tôi, nheo mắt nhìn Mộ Sơ với ánh mắt hiền lành và tôi không nhìn ra được sự tức giận trên gương mặt đó.

Tôi bất giác nhẹ nhõm, dựa vào người anh ta một cách vô thức.

Mộ Sơ đột ngột mỉm cười và tháo kính ra. "Từ một góc độ lịch sử, chủ nghĩa ma quỷ đã không bị loại trừ, nhưng từ góc độ của khoa học hiện đại ngày nay, con người cũng có thể làm điều đó."

"Không phải vô lý sao?" Tô Minh sụt sịt mũi và ôm tôi từ phía sau lưng

"Chúng tôi vẫn còn việc phải làm, xin phép! À này Tô Minh, tôi nhớ em bị một vụ tai nạn xe hơi không lâu trước đây mà có vẻ như vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng, sao em không về nghỉ ngơi nhiều hơn đi?"

Tôi hơi bất giác, ông ta sẽ không tìm thấy sự thật về vụ tai nạn xe cộ đó của Tô Minh chứ?

Tôi định giải thích nhưng Tô Minh nói một cách thờ ơ "Giáo sư Mộ có vẻ thấy điều gì đó có vẻ nghiêm trọng nhỉ? Nhưng thực tế, nó không có nghiêm trọng chút nào đâu , giáo sư không cần quá quan tâm như vậy"

"Hẳn là vậy rồi"

Tô Minh không nói gì, rời khỏi thư viện với tôi một cách vội vàng,nhưng vẫn không quên cảnh báo tôi "Đừng có nói chuyện với ông ấy trong tương lai, đừng quên điều đó."

"Chà, tôi biết. Mà anh vừa đi đâu thế ? "
"Tòa giảng giảng dạy bị bỏ hoang"

"À!" Tôi kêu lên. "Anh có tìm thấy gì không?"

"Có dấu vết của phong ấn ở đó, nhưng bây giờ phong ấn đã được mở khóa, linh hồn của Mễ Mộng đã biến mất."

"Biến mất?"

Ngay khi tôi đang hỏi, Linh Nhi chạy về phía tôi với một chiếc điện thoại "Kiều An, Yến Nhi bị tai nạn."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Tớ không biết, mẹ của Yến Nhi vừa gọi nói rằng Yến Nhi.....Yến Nhi đột nhiên phát điên, hét lên rằng ai đó sẽ giết cô ấy nhưng cô ấy vẫn gọi tên tớ, vì vậy họ vẫn hi vọng tớ sẽ đến đó. "

" Được rồi, tớ sẽ đi với cậu. "

" Tôi không cho phép " Tô Minh đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, không buông tay và nét mặt có vẻ khá nghiêm trọng

"Tại sao? Chúng tôi chỉ đến gặp Yến Nhi thôi mà."


"Có Đạo Hồng Quang báo tử trên người Linh Nhi và cô ấy sẽ chết khi cô ấy đi." Tô Minh nhìn Linh Nhi và cuối cùng nói với tôi, nói từng câu một "Đừng quên em suýt chết đêm hôm qua. "

" Anh nói cái gì?" Linh Nhi lo lắng nhìn tôi " Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra đêm hôm qua? "

" Linh Nhi, không có gì xảy ra tối qua cả á"

" Tối qua cô ấy đã bị ma siết cổ đến ngất" "Tô Minh có vẻ thích đi trái chiều với tôi. " Khi tôi đến, Nhiên Nhiên đã mê hoặc Yến Nhi và còn muốn bóp cổ cô ấy nữa. "

" Gì cơ? "Linh Nhi trông giận dữ nhìn tôi "Tại sao, tại sao cậu không nói với tớ chuyện lớn như vậy!"

"Tớ...tớ chỉ không muốn cậu quá lo lắng."

Linh Nhi biết rõ tính khí của tôi. Tôi từ xưa đến nay tốt khoe xấu che, cô ấy chỉ có thể thở dài bất lực quay ra hỏi Tô Minh "Tô Minh, anh là quỷ. Chuyện này chỉ có thể nhờ tới anh thôi. Anh có cách nào không?"

" Có" Tô Minh ôm tôi thật chặt và hôn tôi vào 1 bên má, "Vợ tôi đã nhờ tôi rồi mà! "

Mặt tôi nóng bừng và ngại ngùng nhưng tôi không thể nói gì được, bèn ấp úng," Ai...ai là vợ của anh cơ chứ?""

"Chà, thời gian đối đáp nhanh giống nhau quá, vậy là quá tâm đầu ý hợp, đúng là một đôi vợ chồng trẻ ha "

Tôi: *Bĩu môi*

Thấy Linh Nhi che miệng và cười tủm tỉm, tôi đỏ mặt cơ mà may thay cái mặt tôi khá dày với lại Tô Minh cũng không trêu tôi dai như đỉa, Tô Minh nói tiếp:
"Nếu ước tính chính xác, Nhiên Nhiên sẽ hút linh hồn của Mễ Mộng và nỗi ám ảnh duy nhất là trái tim đã mất"
"Chỉ là.... "

"Chỉ là cái gì"

"Chỉ là Mễ Mộng là một oan hồn oán hận mạnh liệt đến nỗi nếu không có bên thứ ba nào vào tay can thiệp, người vừa mới chết như Nhiên Nhiên cho dù có rất tức giận cũng chả phải là đối thủ với Mễ Mộng, chứ đừng có nói tới việc toàn hồn rời khỏi toàn nhà "

"Cái này thì.... "

Linh Nhi và tôi rất shock "Chuyện này đã phát triển ra ngoài tầm kiểm soát, phải không?"

Tô Minh nhíu mày, đôi mắt đen nhìn vào tòa nhà giảng dạy. Tôi nhìn anh ta, và đột nhiên nhìn thấy mái nhà của tòa nhà dạy học đó đã bị mây che phủ ngay cả bây giờ là vào ban ngày còn có cả sấm sét.

"Chuyện gì vậy?"

Tô Minh nheo mắt và quay lại nhìn tôi "Em có thể nhìn thấy được sao?"

"À!" Tôi không biết tại sao anh ấy hỏi, nhưng tôi gật bừa cái.

Linh Nhi không hiểu, nhìn xung quanh "Cậu đã nhìn thấy cái gì? Có cái gì đâu?"

Đôi mắt sâu thẳm của Tô Minh nhìn tôi, nửa chừng với đôi chút nghi ngờ, đột nhiên lại cười toe toét, cúi xuống và hôn vào trán tôi


Tôi ngay lập tức hét lên"Tô Minh, anh làm gì vậy?"

"Cho đến bây giờ khi hôn em, anh vẫn phải có lý do sao?" Tô Minh dửng dưng mỉm cười, tay xoa vào tóc tôi "Tối nay, chúng ta sẽ tìm hiểu tất cả chuyện này."

"Tối nay á? "Tôi hỏi " Anh định làm cái gì? "

Ánh mặt của Tô Minh chuyển sang vị trí của Linh Nhi. Lúc này, một ánh sáng đỏ lóe lên trong lòng bàn tay của Linh Nhi, và tôi lo lắng nắm chặt tay Tô Minh.

"Linh Nhi, điều này tùy thuộc vào bạn tối nay."

"Tôi sao?"

------------------------------------ Phân cảnh khác ---------------------------------



Đây là lần đầu tiên mà  tôi đến 1 bệnh viện tâm thần, Linh Nhi và tôi vẫn còn rất lo lắng. Sau đó, thời tiết dần tồi tệ hơn rồi trời đổ mưa

Chúng tôi đã đến gặp Yến Nhi. Cô ấy thực sự ngớ ngẩn và còn hành động như một kẻ mất trí nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi giống hệt như Nhiên Nhiên.
Theo lời của Tô Minh, Linh Nhi sẽ để lại một lời nhắn cho Yến nhi trước khi rời đi, và sau đó chúng tôi sẽ rời khỏi bệnh viện.

Bầu trời bên ngoài trở nên ảm đạm hơn, gió đã thôi, và xuất hiện cảm giác mát mẻ khó có thể  diễn tả nổi.

"Tòa nhà ký túc xá đó không phải là bối cảnh đầu tiên của vụ việc. Nhiên Nhiên đã bị ném xuống đó sau khi chết. Để có được trái tim, cô ấy chắc chắn sẽ đến tòa nhà dạy học." Giọng nói của Tô Minh truyền qua điện thoại với một cú chạm trán từ tính với cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích của tôi "Bình tĩnh, đừng sợ, hãy gọi tên anh trong trường hợp em gặp nguy hiểm."

"Ừ...."

Mặc dù tôi biết khả năng của anh ấy, nhưng tôi vẫn hơi sợ sệt.

Trước tòa nhà dạy học cũ, tôi hít một hơi thật sâu vài lần trước khi tôi bước vào đó với Linh Nhi.

Bởi vì nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài, điện ở nơi này cũng đã bị cắt. Bóng tối đã làm xói mòn đi tất cả mọi thứ.  Ánh sáng của đèn pin không làm nên trò trống gì. Buổi đêm dần trở nên lạnh lẽo và gió bắt đầu thổi.

Tôi rùng mình. Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy ánh sáng đỏ trong tay Linh Nhi lại nhấp nháy. Tôi không biết rằng điều đó có xảy ra thường xuyên trước khi Kha Nguyệt chết không, nhưng Linh Nhi dường như không hề hay biết điều đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi nữa. Tô Minh nói rằng chừng nào nhìn thấy linh hồn của Nhiên Nhiên thì hãy phá nát trái tim được để trong balo , cô ta sẽ biến mất.

Tô Minh không thể đến gần vì linh hồn của anh sẽ bị phát hiện, nhưng anh ta sẽ xuất hiện bất cứ khi nào có nguy hiểm.

Linh Nhi nhận ra sự lo lắng của tôi và nắm lấy tay tôi.

"Bình tĩnh, đừng sợ, có tớ ở đây rồi!"

Tôi thực sự đánh giá cao Linh Nhi. Cô ấy rất bình tĩnh trong bất cứ hoàn cảnh nào. Mặc dù lòng bàn tay cô ấy run lên,nhưng cô ấy vẫn cố để an ủi tôi.