Một lúc lâu họ mới cùng nhau trở vào trong,mấy người bên trong vô tư ngồi liệt kê không biết là bao nhiêu cái tên ra giấy đưa cho họ xem.

Nhưng Tống Thiếu Tùng cùng Tuyệt Yến còn chẳng thèm nhìn lấy một cái mà vui vẻ nói chuyện cá nhân:
"Một lát tôi dẫn em đi dùng bữa"
"Vậy ăn ở nhà hàng C đi"
Tuấn Kiệt quan sát hình như có vẻ hai người từ khi trở vào liền thoải mái hơn không còn cáu bẳng nữa.

Không thể chịu nổi sự tình tứ ngọt ngào đến từ vị trí đứa em gái của mình anh liền lên tiếng:
"Từ bao giờ mà hai người thân thiết vậy hả?Một lát anh dẫn em đi ăn ở! "
Còn chưa nói xong hết câu Sa Tuyệt Yến đã choàng lấy tay Thiếu Tùng nhìn anh trai từ chối:
"Em không đi đâu,anh cứ dẫn mọi người dùng bữa đi.

Em với anh ấy còn có việc CẦN KHÔNG GIAN RIÊNG!"

Cụm từ ấy cô nói vốn rất bình thường nhưng sao lọt vào tai của Tề Hân và Tuấn Kiệt lại thành ý khác vậy.

Cả hai cùng lúc hô to lên nhưng ý lại không giống nhau:
"Không được/được"
Tuấn Kiệt xoay qua nhìn Tề Hân,sao cô bé này lại có vẻ vui thế nhỉ.

Rồi lại đưa mắt nhìn sang chỗ Tuyệt Yến giải thích như một cụ già:
"Chậc,em không biết hắn ta mưu mô thế nào đâu.

Lỡ như! lỡ như hắn làm gì em thì biết thế nào! không được không được em không thể ở gần con sói hám sắc này được!"
Tề Hân khó chịu khi cô cất công đẩy thuyền cật lực ngày đêm không nghĩ,cuối cùng họ cũng chịu ở riêng với nhau vậy mà cái con người này sao lại phá rối thế kia.

Cô bé chống nạnh hất mặt hỏi hắn:
"Chị ấy đã bảo là muốn ở riêng rồi chú sao cứ không tôn trọng vậy hả?"
Tuyết Yến cùng mấy người kia không tài nào nhịn cười cho được kể cả Bạch Lĩnh cũng khó lòng kiềm chế nổi.

Tuấn Kiệt là người khá trau chuốt vẻ ngoài nay lại bị một cô bé gọi bằng chú thì đúng là quê mà.

"Ch! ú! chú sao?Tôi như này mà gọi bằng chú cô! cô! "
Thiếu Tùng âm thầm nắm tay cô kéo ra ngoài lẻn lên xe rời đi.

Sa Tuyệt Yến ngồi trên xe vừa mắc cười vừa lắc đầu,thấy cô có hành động như vậy Tống Thiếu Tùng tò mò hỏi:
"Sao vậy?Có chuyện gì vui à?"
Cô vô tư kể với anh:
"Em gái anh chắc bây giờ đang cãi nhau một trận nảy lửa với anh Kiệt rồi ấy nhỉ.


Anh biết không từ đó giờ anh ấy chăm sóc vẻ ngoài kĩ lắm,gọi bằng chú chẳng khác nào đâm một nhát vào tim.

Kể ra chắc em gái anh chắc là người đầu tiên dám nói chuyện với anh Kiệt như thế đấy!May là chúng ta chạy nhanh không là lại phải nhức đầu nữa rồi"
Anh nghe cô nói cũng cười theo,thấy tâm trạng cô đang vui hiếm khi cô cười tươi như vậy nên anh cũng không muốn làm cô mất hứng.

Anh đề nghị chơi trò"bạn có tôi không"mục đích để vừa chơi vừa tìm hiểu về cô nhiều hơn.

"Chơi thì chơi nhưng không có phần thưởng à?"
Anh gác tay qua ghế bên cạnh và dùng một tay lái vô cùng chuyên nghiệp nói:
"Đương nhiên là có,nghe bảo em thích vũ khí.

Nếu như người kia không có thì mình lấy một món đồ bất kì ở kho vũ khí thế nào?"
Cô hứng thú đá chân mày đồng ý và rồi anh để cô bắt đầu trước:
"Ừm! Tôi đã từng bị những người cùng bang đánh mắng,đuổi đi.

Anh không có chứ gì?"

Anh thực sự không bị như vậy,bản thân anh dù vất vả lắm mới trèo lên đươc vị trí lão đại.

Nhưng cùng lắm cũng là bị mấy hình phạt khắc nghiệt,mấy lần bị khiển trách với vài lần bị thương thôi.

Suy cho cùng họ cũng không đẩy anh đến bước đường như vậy.

Cô vô tư kể hết không ngừng anh thì càng nghe càng cảm thấy xót thương cô gái của mình:
"Tôi từng bị thất lạc người thân,anh có không?"
"Tôi từng phải nhặt đồ ăn thừa để ăn anh làm sao mà có,khẩu súng M54 là của tôi nhé"
"Anh có từng chứng kiến cả nhà mình bị giết chỉ trong một đêm chưa?"
Hăng say kể mãi đến một lúc thấy anh nhìn chầm chầm mình cô mới nhận ra bản thân trong vô thức lại tin tưởng anh đến mức chuyện bí mật cũng ngoan ngoãn kể ra.

.