Thiếu Tùng cười một cái thật nhẹ nhàng nghiên đầu nói chuyện:
"Cô ấy là người của tôi trên dưới hắc đạo có ai không biết,tôi đưa người của mình về còn phải hỏi cậu sao?".

Cả Tuấn Kiệt lẫn chàng trai trẻ kia đều phẫn nộ muốn một quyền giế.t chết hắn.

Nhưng kẻ này đâu phải người bình thường hắn có thể kéo sập bang ta chỉ trong tích tắc.

Vì em gái anh định cãi tới cùng thì nột giọng nữ vang lên nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện:
"Tôi là người của anh bao giờ thế Tống Thiếu Tùng anh đang nằm mơ sao hợp tác một chút cho sinh động ngài lại nghĩ mình có được tôi ư?Thật đáng thương!"
Anh nhướng mày chăm chăm nhìn cô,mới chỉ một đêm không gặp sao nhìn vai cô có chút lạ.

Để giải quyết chuyện này xong rồi hỏi sau:
"Tôi có nằm mơ hay không không phải cô nói là được!Bây giờ về được chưa đừng gây rối nữa"
Gây rối sao?Trong mắt hắn cô đang làm chuyện trẻ con giận dỗi à,cô không về đây là lòng tự tôn của cô không phải nói cho qua là cho qua dễ dàng như thế được:

"Định chỉ ở lại một ngày rồi trở về đó nhưng xem ra không cần nữa rồi.

Bạch Lĩnh đóng cửa tiễn khách!"
Thì ca cậu thiếu niên kia tên là Bạch Lĩnh,nghe cô anh không chậm chạp tiến về trước đẩy anh ra rồi định đóng cửa nhưng chỉ một tay anh vịn lại và cứ thế Bạch Lĩnh khép lại thì Thiếu Tùng mở ra.

Dứt điểm nhanh chóng bằng một cước đạp cửa đầy uy thế,lúc này cô đang xoay lưng về phía hắn theo phản xạ hắn nắm bả vai phải của cô kéo lại thì!.

"Vết thương chị ấy có vấn đề gì tôi giết anh!"-Bạch Lĩnh quạu quọ chỉ thẳng mặt hắn nói
"Mẹ kiếp,cậu có biết con bé khó khăn lắm mới cầm máu được không hả?"Tuấn Kiệt nhào đến định tẫn cho hắn vài phát thì bị Sa Tuyệt Yến không cho
Từng giọt từng giọt máu rơi xuống nền gạch trắng trông như những đóa hoa nở rộ trên nền tuyết vậy.

Thiếu Tùng cũng khá bất ngờ anh thực sự không nghĩ và cũng không biết là cô bị thương nên mới mạnh tay như thế.

Tuyệt Yến cũng nhanh chóng dùng tay còn lại hất nam nhân kia ra hỏi lại:
"Vừa lòng anh chưa?"
Tộ nhiên cô hỏi như vậy là có ý gì anh cũng đâu có biết,sao cô noi giống như anh muốn thấy cô như vậy lắm không bằng.

Thấy máu cô nhiễu xuống anh bất chợt đau lòng mà không hiểu nguyên do.

Không khống chế được mình anh lên tiếng giải thích:
"Tôi cũng đâu có biết cô bị!.

"
"Nếu như vậy đã làm anh vui rồi thì mời về cho"
Không để anh nói hết câu,cô không muốn nghe nên chen lấn nói trước để đề nghị anh rời đi.


Trước giờ chưa ai dám cắt lời hay đuổi anh vậy mà cô dám,tuy nhiên đây không phải nguyên nhân khiến anh khó chịu mà chính thái độ thờ ơ vô cảm của cô và vết thương đang nhỏ máu kia mới khiến anh tức tối.

Không nói một lời nào anh tiến lại bế thốc cô,hành động của anh nhanh hơn cô tưởng nhiều.

Bạch Lĩnh và Tuấn Kiệt cũng bị anh xử lí gọn gàng chỉ có điều Tuấn Kiệt là anh hơi vướng tay và mệt mỏi phải mất khoảng 7p mới hạ được hắn.

Vì bất ngờ nên cô cũng sững lại một chút sau khi nhận thức được cô đấm đá tứ tung,không nhận được dấu hiệu cho việc anh sẽ thả cô xuống nên lực tay ngày một mạnh và cô không đánh loạn xạ như những cô gái khác mà cô đánh vào những chỗ huyệt đạo ở cổ ở eo!
"Cái tên này!.

buông xuống!.

.

nhanh lên!.

buông!.


tôi giết anh thật đó"
Vừa ngang nhiên ra xe vừa nói với cô:
"Cứ tự nhiên tôi đâu có cấm em"
Nghe anh nói cô càng nóng không nghĩ nhiều cô há miệng thật to cắn xuống bả vai anh thật mạnh,nghiến mạnh đến mức rách cả da thịt.

Máu chảy ra mùi tanh loang hết khoang miệng của cô hả giận rồi cô mới nhả ra thở phì phò.

Anh không những không cáu bẳng mà còn khẽ cười vui vẻ bảo với cô:
"Nếu cắn như vậy thoải mái thì cắn thêm vài cái nữa đi"
Cô ngẩn người suy nghĩ câu nói của anh,anh đã thành công đưa cô lên xe.

Sau khi chiếc xe rời đi thì Bạch Lĩnh với Tuấn Kiệt mới chạy ra đến nơi phía sau còn cả nhóm người trong bang họ cũng lên xe rượt theo