Nhìn thấy Đỗ Hạ, người trong thôn đều sẽ nhiệt tình chào hỏi cô.

Ở trong thôn trì hoãn một đoạn thời gian, chờ Đỗ Hạ tùy tiện tìm một cửa hàng giải quyết cơm chiều xong, trời đã hoàn toàn tối đen.

Trở lại nhà cũ rửa mặt, Đỗ Hạ trở lại phòng cố nén đau để khử trùng miệng vết thương, thay thuốc.

Băng bó xong miệng vết thương, Đỗ Hạ tùy tay cất thuốc vào ba lô ném sang cạnh giường.

Ở quê không có internet, cho nên Đỗ Hạ chỉ có thể buông di động lên giường ngủ sớm.

Nhưng mà Đỗ Hạ không biết chính là ——Vào lúc cô nhắm mắt lại nặng nề ngủ không được bao lâu, xung quanh giường gỗ chậm rãi bị một tầng sương trắng dày đặc hoàn toàn bao phủ.

Trong lúc ngủ mơ Đỗ Hạ chỉ cảm thấy thật lạnh, cô mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại sơ soạng bên cạnh—— cô nhớ rõ Cam Mạn Mai có đặt một cái chăn mỏng trên giường trước khi đi.


Tuy rằng hiện tại là giữa hè, nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch, hơn nữa ở quê non xanh nước biếc, lưng dựa núi lớn, nhiệt độ không khí thấp hơn trong thành phố mấy độ.

Cam Mạn Mai sợ con gái bị cảm lạnh, cố ý tìm một cái chăn mỏng sạch sẽ từ ngăn tủ đặt trên giường.

Nhưng mà Đỗ Hạ sờ không thấy chăn mỏng bằng cotton, mà lại sờ thấy vải mềm mại như váy ngủ tơ tằm.

Hai ngày này thể xác và tinh thần Đỗ Hạ đều mệt mỏi, nửa mơ nửa tỉnh, cô cũng không nghĩ nhiều, sờ được chăn liền muốn kéo lên người đắp.

Nhưng mà bên kia chăn như bị thứ gì đè nặng, cô kéo không nổi.

Thử hai lần cũng không thành công, Đỗ Hạ trực tiếp từ bỏ, lăn sang bên cạnh hai vòng, thành công bọc thân thể của mình vào trong chăn.

Cảm nhận được dộ ấm, thân thể trở nên thoải mái, lông mày vốn đnag nhíu chặt của Đỗ Hạ cũng dần dần thả lỏng xuống, trước khi ngủ say, cô mơ mơ màng màng mà cảm thấy như bên người được nhét mấy cái túi sưởi, cực kỳ ấm áp.

—— trong lúc ngủ mơ Tống Gia Ngôn không được hạnh phúc như Đỗ Hạ.

Mấy ngày trước đây hắn ngẫu nhiên bị phong hàn, đã uống nước thuốc mấy ngày, vẫn không thấy đỡ hơn.

Trong viện bởi vì quy định của hắn, ngay cả khi hắn ốm đau trên giường cũng không có nha hoàn hầu hạ, chỉ có hai gã sai vặt bên người cùng hai ma ma của mẫu thân gửi qua chăm sóc hắn.

Tống Gia Ngôn bị bệnh, cho nên gã sai vặt bên người cứ cách một canh giờ sẽ phải vào nhà dịch chăn cho hắn, bọn họ rất sợ chính mình vừa không chú ý, chủ tử trong lúc ngủ mơ đá rơi chăn.

Nếu bởi vì sơ sẩy của mình, để bệnh tình của chủ nặng hơn, vậy đám người hầu bọn họ khẳng định sẽ bị chủ mẫu nghiêm trị một phen.


Hai vị ma ma rốt cuộc đã lớn tuổi, không thức đêm được, cho nên buổi tối chỉ có hai gã sai vặt của Tống Gia Ngôn thay phiên hầu hạ.

Rốt cuộc là gã sai vặt đi theo hắn từ nhỏ, hầu hạ hắn cực kỳ tận tâm.

Bởi vì thời điểm hắn ngủ không thích có người khác trong phòng, cho nên tôi tớ hầu hạ đại đa số thời gian đều ở nhà kề cách vách đợi.

Bởi vì biết trong phòng trừ bỏ chính mình sẽ không có những người khác, cho nên khi Đỗ Hạ mang theo thân thể lạnh lẽo dựa vào, trong lúc ngủ mơ Tống Gia Ngôn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hơi hơi trốn sang bên cạnh.

Đỗ Hạ vừa mới thấy ấm áp lên, nhận thấy nguồn nhiệt bên cạnh đi xa, trong miệng lầu bầu hai câu, lại không chịu buông tha mà đuổi theo.

Lúc này đây tư thế của cô càng thêm bá đạo, trực tiếp vươn cánh tay chặt chẽ ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp.

Trong lúc ngủ mơ Tống Gia Ngôn bị người ôm chặt chẽ như gông cùm xiềng xích, trực tiếp bị doạ tỉnh.

Tỉnh lại, còn chưa đợi Tống Gia Ngôn nghĩ kỹ, khi hắn đang trố mắt, Đỗ Hạ nghiêng người, hơn phân nửa cơ thể đều nhào lên trên người hắn.

Khả năng động tác đã chạm vào miệng vết thương trên cánh tay, trong lúc ngủ mơ cô còn vì đau mà nặng nề kêu một tiếng.


Bởi vì còn đang bị cảm, cho nên đầu óc Tống Gia Ngôn xưa nay luôn luôn nhanh nhạy linh hoạt, phải mất một lát sau, hắn mới ý thức được tình huống hiện tại.

Nếu không phải hắn đang nằm mơ, vậy—— hiện tại hắn đang ôm một cô gái trong lòng ngực.

Biết rõ ràng tình cảnh hiện tại, Tống Gia Ngôn chỉ cảm thấy chỗ mềm mại của nữ tử đang tựa trên người hắn sắp bị thiêu cháy rồi.

Cảnh tượng này làm Tống Gia Ngôn nháy mắt liên tưởng tới chuyện cũ không tốt đẹp.

Hắn lập tức rút lại cánh tay đang bị đè nặng của mình, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.

“Thật to gan!”.