Trong phòng.

Vưu Tình Văn và Trịnh Minh Nhạc tập trung một chỗ, thấp giọng nói chuyện với nhau.

Sau đó, ba thành viên vội vã vào nhà.

Một người nói: “Đội trưởng, tộ đã xem xét thị trường và tìm thấy hàng trăm tờ treo tường, nhưng không có bán đạo cụ hồi phục nào cả. Việc này không bình thường, trước kia ít thì ít, sẽ luôn có người đặt hàng để bán.”

Một người khác bày tỏ: “Tôi đi dạo một vòng thành phố Lăng Vân, phát hiện đạo cụ hồi phục nói chung đã tăng giá 40%-50%, hơn nữa cung không đủ cầu. Chỉ cần đạo cụ vừa được trưng bày sẽ bị người khác quét sạch. Mua đi.”

“Ngoài ra còn có băng vải đơn giản, băng vải chất lượng cao bán ra rất chạy, hàng tồn kho đều hết sạch.”

“Người ta nói rằng bây giờ thuê thợ may để làm băng vải mang nguyên liệu đến cửa, hơn nữa lịch hẹn đã được sắp xếp đến tận năm ngày sau.”

Khi đến phiên người thứ ba, trên mặt anh ta lộ vẻ ngưng trọng: “Hướng gió không đúng lắm. Có vài người tích trữ hàng hóa như điên, quyết tâm muốn đổi toàn bộ tiền thành đạo cụ, cho dù giá cả có một chút cũng không sao cả.”

“Mấy ngày nay không chỉ băng gạc do người chơi sinh hoạt làm ra bị cướp điên cuồng, ngay cả băng vải ở tiệm may ngày nào cũng bán hết.”

“Nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống như nếu phản ứng hơi chậm một chút thì đồng xu sẽ không tiêu được nữa.”

“Trong thời kỳ chiến tranh, vật tư chiến lược đương nhiên tốt hơn tiền.” Trịnh Minh Nhạc suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm: “Chúng ta cũng nhanh chóng lấy tiền mua, gia nhập đại quân tích trữ hàng hóa!”

“Tôi đồng ý.” Vưu Tình Văn phụ họa: “Sau khi mua tư cách cư dân chính thức, về cơ bản không có gì để tiêu tiền. Nhiều nhất là ngẫu nhiên gặp được trang bị cực phẩm thì mua thêm một hai kiện.”

Cô ấy “Hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt”, có thể cùng lãnh thổ hợp tác làm ăn, mấy ngày nay quả thật kiếm được một khoảng.

Đổi đồng xu thành trang bị cao cấp, đạo cụ hồi phục và lương thực, tiếp theo mặc kệ phát sinh cái gì, bọn họ đều có thể thong dong ứng phó.

“Mọi chuyện cứ quyết định như thế. Gọi những người khác trong đội cùng nhau ra ngoài, có thể mua bao nhiêu tùy thích.” Trịnh Minh Nhạc tuyên bố.

**

Vào đầu mùa xuân, khối lượng hoàn thành nhiệm vụ thu thập hằng ngày, trong hội trường nhiệm vụ ngày càng giảm

Vào đầu mùa xuân, khối lượng hoàn thành nhiệm vụ thu thập hằng ngày trong hội trường ngày càng giảm. Đến mấy ngày gần đây, một ngày chỉ có hơn hai mươi nhiệm vụ được hoàn thành, số lượng ít đến đáng thương.

Trong lòng Vân Lăng biết, người chơi dần dần dưỡng thành thói quen tích trữ nguyên liệu trò chơi, lấy vật đổi vật. Qua một đoạn thời gian nữa, đại sảnh nhiệm vụ có lẽ sẽ trở nên vô dụng.

Suy nghĩ một chút, cô thuận tay thay đổi nội dung nhiệm vụ.

[ Nộp vải lanh *10, sợi tơ *2, có thể đổi băng vải đơn giản *1.]

[ Nộp vải lanh *40, sợi tơ *10, có thể đột lấy ba lô vải lanh *1.]

[ Nộp bột ngô *2, bột mì *2, có thể đổi bánh bao ngũ cốc *1.]

Để làm băng vải đơn giản, cần 5 cây gai dầu, 1 sợi tơ. Để làm ba lô vải lanh, cần 20 cây gai dầu, 5 sợi tơ. Để làm cháo trắng, cần 1 gạo. Để làm bánh bao ngũ cốc, cần 1 bột ngô, 1 bột mì.

Vân Lăng nhận 2 phần nguyên liệu, cho 1 phần thành phẩm, hoàn toàn là một việc làm ăn lợi nhuận.

Dù là như thế, khi người chơi nhìn thấy nhiệm vụ mới, vẫn không khỏi ngạc nhiên thích thú: “Hiện tại đồng xu cũng không nhất định có thể mua được đạo cụ hồi phục, có thể dùng nguyên liệu trò chơi đổi trực tiếp, thật sự là quá tốt!”

Nói xong “bùm bùm bùm” thao tác một trận, đổi hết tất cả nguyên liệu đã tích trữ mấy ngày nay.

Nhìn những gợi ý như “gạo *2, bột ngô *6, bột mì *6”, Vân Lăng mim cười: “Người chơi được đạo cụ, tôi nhận được nguyên liệu, tất cả mọi người đều vui vẻ.”

Nghĩ như vậy, cô mở bảng điều khiển lãnh thổ ra.

[ Nhà hàng được nâng cấp lên cấp 3. ]

[ Diện tích tăng lên, nơi làm việc mở rộng, có thể thuê tối đa 10 nhân viên. ]

“Ngoài ra còn có xưởng gỗ, hai tòa nhà dân cấp 2.” Vân Lăng mỉm cười, đóng bảng điều khiển lại.

Đối với các chỗ kiến trúc còn lại, bởi vì trong danh sách mở khóa có quá nhiều loại để lựa chọn nên cô chọn đến hoa mắt, không biết nên chọn cái nào.

Hơn nữa, phải giữ lại một vị trí kiến trúc, chẳng may phát hiện có chiếu sót gì cũng có thể kịp thời bù đắp.

Nghĩ như vậy, Vân Lăng liền không vội mở khóa.

**

Trong ngôi nhà đá.

20 thùng gỗ được đặt ở phía đông, chứa đầy gạo, bột mì và bột ngô.

Có một cái tủ ở phía tây. Mở tủ ra, có thể lập tức thấy được bên trong có ánh tím, ánh cam đan xen nhau rực rỡ, bên cạnh còn có hơn 10 khối phụ ma thạch đang chờ sử dụng.

Bên trong mấy chục cái sọt cỏ ở phía bắc, hoặc là bày thịt sống, hoặc là bày những miếng thịt nướng, nếu không thì là các loại thực phẩm phục hồi đang bị tranh nhau cướp khắp nơi.

6 sọt cỏ ở phía bắc được đặc biệt sử dụng để chứa nước đá.

“Có nhiều như vậy, hẳn là đủ dùng?” Lục Xuyên nghĩ.

Không đợi anh nghĩ ra nguyên nhân, hệ thống nhắc nhở vang lên, [ Người chơi “Vân Lăng” yêu cầu vào nhà, có cho phép hay không? ]

Thật hiếm, khách quý.

Lục Xuyên nhấn đồng ý.

Cửa phòng mở ra, Vân Lăng vừa gặp mặt đã hỏi: “Cách nơi này không xa có một hang động, bên trong có 10 con BOSS. Anh có muốn gia nhập đội cùng nhau qua đó không?”

“Sao lại nhớ đến mời tôi?” Lục Xuyên hỏi.

Vân Lăng: “… Không phải anh nó hy vọng lãnh chủ bố trí nhiệm vụ nhiều hơn sao?”

Cô suy nghĩ nửa ngày mới cân nhắc ra được một nhiệm vụ tương đối đáng tin cậy.

Pháo Lục Xuyên giao nguyên liệu cho cửa hàng hệ thống cũng xem như là nhiệm vụ, nhưng tương đối vụn vặt, giá cả cũng không cao, chạy tới chạy lui hoàn toàn là lãng phí thời gian.

Vân Lăng cảm thấy, nhiệm vụ như vậy không phải là phần thưởng, mà là trừng phạt, bởi vậy lựa chọn kỹ càng mới mở miệng.

Lục Xuyên: “…”

Trọng tâm là kiếm độ hảo cảm!

Cùng nhau đánh quái cái gì?

Quên đi, Lục Xuyên thầm nghĩ, lãnh chủ nguyện ý chủ động bố trí nhiệm vụ đã là đột phá lịch sử, cái khác không thể cưỡng cầu.

“Chờ một chút.” Anh nói: “Tôi dọn dẹp rồi bắt đầu.”

“Được.”

Vân Lăng vào nhà chờ đợi.

Thấy trong phòng chất đầy vật tư chiến lược, cô cảm khái: “Có một số người phản ứng chậm chạp, còn chưa ý thức được, anh đã hoàn thành công tác chuẩn bị.”

Lục Xuyên trả lời: “Có chuẩn bị sẽ không có nguy cơ.”

Trong khi sắp xếp chiếc ba lô da nâu, sửa sang lại túi mũi tên màu tím, anh nói chuyện phiếm nhắc tới: “Gần đây đạo cụ hồi phục khan hiếm, có phải vải lanh không đủ dùng hay không?”

Bạn biết đấy, vải lanh là một vật liệu quan trọng để làm băng vải. Vải lanh không đủ, hiển nhiên không thể sản xuất băng vải.

Ai ngờ Vân Lăng không chút suy nghĩ đã nói: “Không, đất nông nghiệp trồng một lượng lớn cây lanh, hàng tồn kho có thể dùng được một thời gian dài.”

Lục Xuyên khẽ kinh ngạc: “Nhưng băng vải đơn giản và băng vải chất lượng cao trong tiệm may rõ ràng…”

Lời còn chưa dứt, anh đã nhận ra.

Vân Lăng híp mắt cười nói: “Cho dù giá cả rất cao, cũng thiết lập chính sách hạn chế mua hàng, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn mua băng vải. Dù sao cung không đủ cầu, cho nên tôi dứt khoát phân phó NPC mỗi ngày bán ra một số lượng cố định theo thời gian.”

Vì vậy “bán theo thời gian” là 24 giờ một ngày, mỗi phút có thể được làm mới. Đôi khi hai, đôi khi ba, có khi là năm.

Nếu người chợ nhanh tay lẹ mắt hốt sạch sớm, trên kệ chính là trạng thái hết hàng. Những người khác muốn mua phải chờ đến lần làm mới tiếp theo.

Dù sao cũng vẫn có người không mua được, chi bằng công bằng mà thử một chút vận may, ý tưởng chính là đơn giản và không phô trương như thế.

Lục Xuyên trầm mặt, thật lâu sau không nói gì.

“Có điều nếu như anh cần, tôi có thể tặng anh một lô.” Vân Lăng quang minh chính đại mở cửa sau: “Trừ 100 băng vải bán hàng ngày ra, các thành phẩm khác mà NPC làm ra đều được tích trữ trong kho. Đề phòng trong tương lai xảy ra đoàn chiến hoặc quái vật vây công một lần nữa, đạo cụ hồi phục nhất định có thể phát huy tác dụng.”

Lại nữa, rốt cuộc cô có biết mình đang làm cái gì không?

Lục Xuyên nhìn Vân Lăng thật sâu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, bất kể bản thân ở trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào, cô đều sẽ nghĩ đến anh, chuẩn bị cho anh một phần vật tư cần thiết nhất.

…. Dịu dàng săn sóc, lúc nào cũng nhớ kỹ, thiên vị một cách hợp tình hợp lý. Một người như vậy luôn ở bên cạnh lắc lư, không có cách nào để không bị phân tâm.

Nhưng vì sao độ thiện cảm của anh đã đầy, nhưng Vân Lăng lại không có? Là do anh chưa tặng đủ nguyên liệu trò chơi sao?

Lục Xuyên suy nghĩ rất nhiều, lúc bình tĩnh lại mới nói: “Thủ hạ của cô nhiều NPC như vậy, nhớ tích lũy thêm lương thực.”

Nhắc tới chuyện này Vân Lăng nhịn không được chua xót ngay lập tức: “Trước mắt toàn bộ NPC trong lãnh địa có ba bốn trăm người, khẩu phần lương thực mỗi ngày tiêu hao một con số rất lớn, nuôi gia đình vô cùng gian nan.”

“May mắn săn bắn lấp đầy một phần chỗ trống, trồng trọt đất nông nghiệp, đóng thuyền gỗ, câu cá và săn bắn có thể kiếm được lương thực một cách ổn định, cuối cùng cũng có thể ứng phó được.”

“Thật ra không chỉ có băng vải của tiệm may, thực phẩm do nhà hàng cung cấp, trang bị do xưởng mộc và tiệm rèn cung cấp cũng là số lượng cố định, thu nhiều hơn chi. Mấy ngày nay, vật phẩm trong kho càng ngày càng nhiều, đủ để đại quân NPC sử dụng. ”

Lục Xuyên: “…”

Mặc kệ nói cái gì cô cũng đã có chuẩn bị từ sớm, muốn kiếm độ hảo cảm sao lại khó khăn đến vậy?

**

Người già thành tinh, lời này không sai một chút nào.

Ngay từ đầu mùa xuân, ông Trương đã ngửi được manh mối, sai cháu trai đi ra ngoài mua gạo và lương thực, trong tay chỉ để lại một chút tiền mặt.

“Ông ơi, không cần phải vậy chứ?” Trương Hoành Bác chần chờ: “Con thấy thành phố Lăng Vân rất an toàn, nhất thời cũng không đến mức mua hết lương thực.”

“Bảo con đi thì đi liền đi!” Ông Trương thổi râu trừng mắt: “Thành phố Lăng Vân không ngừng cung cấp lương thực, đồ mua về đặt ở trong nhà chậm rãi ăn cũng không lãng phí. Nếu cắt giảm lương thực thì sao? Đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ? Có phải con muốn hai ông cháu chúng ta phải chết đói cùng nhau sao?”

“Nhìn ông kìa, nói đi đâu thế…”

Trương Hoành Bác trầm tư một lát, cảm thấy lời ông nội có vài phần đạo lý, vì thế đứng lên: “Được, con đi ra ngoài mua lương thực. Ông yên tâm ở nhà đi, bện giày cỏ thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút.”

“Còn có ba lô vải lanh, ba lô bông, cái cũ đã không còn nhìn ra hình dạng. Tương lai chẳng may có biến cố gì, ba lô chứa đầy vật tư, vác trên lưng là có thể rời đi.” Ông Trương nhắc nhở: “Ngoài ra chọn thêm mấy món trang bị tăng thể lực và nhanh nhẹn, thời khắc mấu chốt dựa vào nó để cứu mạng!”

“Con hiểu rồi.” Trương Hoành Bác vừa nói vừa đeo ba lô ra ngoài.

Trong nhà gỗ chỉ còn lại một mình ông Trương.

Ông nặng nề thở dài, lẩm bẩm: “Cái xương già này của ta chắc chắn không đi được đến đâu.

Hoành Bác, con còn trẻ, về sau nếu thành phố Lăng Vân bị công phá, nhất định phải chạy trốn.”

***

Thật trùng hợp.

Bà Tiền cũng nói với Xảo Xảo: “Bà thấy gần đây không khí trong lãnh địa không đúng lắm, chúng ta vẫn nên mua thêm chút lương thực tích trữ đi.”

Hai người ở nông thôn quen rồi, vốn đã có thói quen tích trữ lương thực.

Nghe vậy, Xảo Xảo không nói hai lời gật đầu đáp lại: “Chờ làm xong công việc trên tay con lập tức đi mua.” Bà Tiền suy nghĩ một chút lại nói: “Bình thường làm balo đựng đồ, băng vải đơn giản, băng gạc chất lượng cao đừng bày ra sạp bán, bọn Tiểu Phàm cũng thiếu, nếu có thì để lại hết cho bọn họ.” “Được.” Xảo Xảo không có ý kiến gì.

“Còn nữa, nếu khách hàng yêu cầu đặt mua trang bị, đạo cụ, chỉ cần thu nguyên liệu, lương thực làm thù lao, không thu đồng xu.” Bà Tiền bổ sung.

Không đợi Xảo Xảo trả lời, bà lập tức thở dài nặng nề: “Không biết chuyện gì xảy ra, từ hôm qua đến nay, trái tim của bà đều lên xuống bất thường, không có chỗ rơi xuống.”

Nó giống như… Một dự cảm trước rằng sẽ có một điều gì đó tồi tệ xảy ra.

“Bà ngoại, đừng lo lắng quá.”

Xảo Xảo nhẹ giọng an ủi: “Chúng ta ở lại thành Lăng Vân, nhất định sẽ không có việc gì.