Qua Thanh cố ý giấu diếm thân phận của mình, vừa ra tới ngoài hang động, y đã đứng né người và hạ thấp giọng quát hỏi :

- Cổ Thất Đình, ngươi có biết ta là ai không?

Sự thực trong đầu óc của Cổ Thất Đình lúc nào cũng in sâu hình bóng của Lôi Vân, vả lại thân hình của Qua Thanh lại hao hao giống Lôi Vân, nên thoạt tiên y cũng tưởng người bịt mặt đó là chàng thực. Y sợ Lôi Vân phát giác cuốn bí kíp da người hiện ở trong tay y, thể nào cũng liên tưởng tới Trung Nhạc Chi Chủ đả thương chàng lần trước là mình giả dạng, nhưng y có ngờ đâu Qua Thanh lại không hay biết một tý gì về chuyện đó cả.

Sáu người đứng cạnh Cổ Thất Đình, đều chưa được gặp Lôi Vân bao giờ, cho nên chúng đều tưởng Qua Thanh là Lôi Vân thực.

Qua Thanh không đếm xỉa đến lời nói của Cổ Thất Đình, chỉ múa tít cây Trường Địch lệnh lên, liền có tiếng rú quái dị rất chọc tai vọng ra luôn.

Nghe thấy tiếng rú kêu quái dị của cây Trường Địch lệnh, mấy tên ma đầu của lục lâm đều đứng yên im thin thít, không dám nói nữa lời.

Quý vị nên rõ, điạ vị của Xích Mi Ma Quân ở trong lục lâm rất cao, tuy y đã mất tích giang hồ từ lâu, nhưng hôm nọ Cổ Thất Đình giả dạng Xích Mi Ma Quân xuất hiện, bọn ma đầu của lục lâm này đã thấy nghe người ta nói tới rồi, nên bọn chúng trông thấy cây Trường Địch lệnh này mới càng sợ hãi thêm.

Qua Thanh thấy mình đoán không sai, những tên ma đầu xưa nay rất hung ác vừa trông thấy Trường Địch lệnh đã sợ hãi liền.

- Các ngươi tơí đây định kiếm ta phải không?

Qua Thanh vừa nói xong câu đó đã thấy Cổ Thất Đình cứ trố mắt lên nhìn mình, hình như y đã nghi ngờ, nên Qua Thanh mới không dám nói tiếp nữa.

- Ngươi là ai?

Cổ Thất Đình không sao nhịn được, liền lên tiếng hỏi như vậy.

Sáu người kia thấy Cổ Thất Đình hỏi như thế đều biến sắc mặt và ngơ ngác nhìn y.

Qua Thanh biết tình thế đã bất lợi, liền múa cây Trường Địch lệnh, phi thân tới trước mặt một đại hán mặc áo xám mà lớn tiếng hỏi :

- Quý danh của các hạ là chi bỉ nhân vẫn chưa được biết?

Đại hán dong dõng cao mặc áo xám ấy vì hoảng sợ cây Trường Địch lệnh, nên rất cung kính vái một lạy rồi đáp :

- Tệ danh là Triệu Vân Lạc!

Qua Thanh cười ha hả nói tiếp :

- Ngưỡng mộ đã lâu... ra là Hà Bắc Nhất Hào Triệu lão đại...

Tuy mặt y đã dùng khăn bị kín, nhưng đôi mắt rất sáng, cũng đủ cho mọi người kinh hoàng rồi, y lại nói tiếp :

- Cổ Thất Đình, tuy mỗ chỉ biết tên của Triệu lão đại, còn lai lịch y ra sao mỗ vẫn chưa được rõ, bạn hãy nói cho mỗ nghe qua một chút!

Cổ Thất Đình nghe nói càng thắc mắc thêm vội la lớn :

- Triệu lão đại, đừng có nghe y nói bậy... y không phải là Lôi Vân đâu...

Qua Thanh cười khẩy, giơ Trường Địch lệnh lên và đỡ lời :

- Trường Địch lệnh đang ở trong tay ta, chả lẽ ngươi không dám nhận ta là Minh chủ hay sao? Hà hà...

Nói tới đó, y lại nói với Triệu Vân Lạc :

- Triệu lão đại, hãy nói cho bổn Minh chủ hay lai lịch của Cổ Thất Đình như thế nào?

Tuy trong lòng rất hoài nghi, nhưng Triệu Vân Lạc thấy Trường Địch lệnh đang ở trong tay của đối phương, thì tất nhiên phải là Lôi Vân chứ không ai. Hơn nữa, Trường Địch lệnh xưa nay vẫn là hiệu lệnh của Xích Mi môn. Nên suy nghĩ giây lát, y nhận thấy mình nghe lệnh của người có Trường Địch lệnh vẫn chắc chắn hơn, y vội đáp :

- Hàn Thiên Cô Tú Cổ Thất Đình xưa nay vẫn ở ngoài quan ngoại, được giang hồ ban cho một biệt hiệu là Quan Ngoại Nhất Tú...

- Đủ rồi!

Qua Thanh gượng trấn tĩnh bảo Triệu Vân Lạc như vậy, rồi nói tiếp :

- Y chỉ có thể xưng hùng ở ngoài quan ngoại thì được, chứ lục lâm ở Trung Nguyên này thì đâu đến lượt y...

Y vừa nói tới đó đã múa Trường Địch lệnh nhằm yếu huyệt ở Đơn Điền của Cổ Thất Đình tấn công luôn.

Thế công rất nhanh như điện chớp, lại kèm theo tiếng rú kêu rất quái dị của Trường Địch lệnh lại càng tăng thêm oai thế.

Vì Qua Thanh ra tay một cách quá đột ngột, Cổ Thất Đình không kịp đề phòng, nên không sao tránh né được. Nhưng y có phải là tay tầm thường đâu, dù sao y cũng quay người lại được để yếu huyệt ở Đơn Điền khỏi bị điểm trúng, hông bên phải của y liền bị mũi Trường Địch lệnh quét trúng. Y thấy đau nhức khôn tả, vội phi thân ngay về phía sau.

Qua Thanh cũng rất ngạc nhiên, nhưng khi y nhìn kỹ, lại mừng rỡ khôn tả. Vì y đã thấy có một ông già gầy gò bé nhỏ đứng ở trước mặt mình cười hì hì hỏi :

- Nếu đại ca có ý muốn diệt trừ y, thì chả cần đại ca phải đích thân ra tay. Hì hì, bỉ nhân ở Sơn Đông, hì hì...

Qua Thanh là người rất thông minh, không đợi chờ ông già ấy nói xong, đã vội đỡ lời :

-Tưởng là ai, ra là Khấu lão đại mà người ta vẫn gọi là Hổ Đầu Song Đao...

Y vừa nói vừa cười ha hả, người đã lướt tới cạnh Cổ Thất Đình ngay.

Cổ Thất Đình thấy thế mặt liền biến sắc, lo âu vô cùng, miệng vội quát lớn :

- Triệu lão đại, y không phải...

Nói tới đó, y không biết đối phương là ai nên y đã lộ vẻ ngơ ngác ngay.

Lúc ấy, Qua Thanh đã quay người hướng lưng về phía sáu người kia và tay cầm chắc một vật, miệng thì khẽ quát bảo Cổ Thất Đình rằng :

- Phải! Ta không phải là Lôi Vân... nhưng nếu ngươi có cách gì đuổi được sáu người này đi, ta sẽ trả lại ngươi vật này...

Thì ra, vừa rồi Qua Thanh ra tay một cái đã đánh trúng được người Cổ Thất Đình một thế, y mới biết võ công của Cổ Thất Đình hãy còn kém mình. Đồng thời, y nghĩ đến sáu người kia đều là thủ lãnh của lục lâm sáu nơi tới đây, lúc này chúng tưởng mình là Lôi Vân thực, nên chúng mới không dám làm gì mình. Còn Cổ Thất Đình đã biết mình không phải là Lôi Vân, nếu lúc này mình ra tay giết chết Cổ Thất Đình ngay thì sáu người kia thể nào cũng nghi ngờ, như vậy hà tất mình phải dùng hạ sách này...

Cho nên khi vừa phi thân tới cạnh Cổ Thất Đình, y đã ngấm ngầm tỏ rõ thân phận của mình cho Cổ Thất Đình biết, rồi liên tay với Cổ Thất Đình đuổi bọn sáu người kia đi.

Cổ Thất Đình có phải là kẻ tầm thường đâu, y không những rất thông minh mà lại còn rất giảo hoạt. Nên y chỉ xem qua tình thế ở trước mặt một chút, liền biết ngay nếu mình không hợp tác với Qua Thanh thì thể nào Qua Thanh cũng nổi giận, chưa biết chừng Qua Thanh có thể lợi dụng cây Trường Địch lệnh mà sai sáu người nọ liên thủ giết chết mình. Nếu mình với Qua Thanh liên tay đối phó với sáu người kia cũng chưa chắc thắng nổi. Y liền cau mày lại suy nghĩ. Chỉ trong nháy mắt, y đã nghĩ ra được một kế độc, nên y liền cất tiếng cười the thé, mà trả lời Qua Thanh rằng :

- Lão phu quả thực có mắt không biết núi Thái Sơn... Minh chủ của lục lâm Trung Nguyên thì cũng như là Minh chủ của Quan Ngoại vậy. Hề hề, xin Lôi đại ca bỏ qua đi cho, lão phu... nguyện trung thành với đại ca.

Thấy Cổ Thất Đình nói như vậy, bọn Triệu Vân Lạc với Khấu Tứ Hải đều ngạc nhiên hết sức.

Qua Thanh đã lớn tiếng cười ha hả nói :

- Tất nhiên bỉ nhân rất hoan nghênh...

Thế rồi hai người đi sát cánh nhau tới trước mặt sáu người nọ. Cổ Thất Đình đảo người đôi ngươi một vòng, rồi nghĩ bụng :

- “Trong sáu người này chỉ có Triệu Vân Lạc là võ công cao siên hơn hết, ta phải hạ y trước mới được!”

Y vừa nghĩ vừa ung dung đi tới gần Triệu Vân Lạc, tay phải thì thò vào trong túi.

Tuy Qua Thanh không biết ý định của Cổ Thất Đình, nhưng cũng đoán ra được phần nào. Lúc này, chính y cũng hãi sợ nhất là Hà Bắc Nhất Hào Triệu Vân Lạc, vì tên tuổi của tên đó quá lừng lẫy, y chỉ sợ địch không nổi thôi!

Qua Thanh bỗng giơ cây Trường Địch lệnh lên cao, trong cây sáo ấy lại bỗng có tiếng kêu rú rất khủng khiếp vọng ra. Y làm như thế là có ý muốn các người nọ chú ý vào cây sáo của mình.

Quả nhiên y đoán không sai, cây sáo ở trong tay y vừa rú kêu một cái, thì mười hai con mắt của sáu người nọ đã đều tập trung cả vào người y, ai nấy đều lộ vẻ rất thắc mắc, ngẩn người ra nhìn Qua Thanh đang múa tít cây sáo dài ấy.

Cổ Thất Đình đột nhiên rút tay ra khỏi túi, thuận tay đưa lên một cái, liền có một đám mây đỏ nhằm đầu Hà Bắc Nhất Hào Triệu Vân Lạc úp chụp xuống.

Cổ Thất Đình ra tay vừa nhanh vừa ác độc. Đồng thời, tay trái của y lại nhắm ngực của Khấu Tứ Hải đang đứng ở cạnh Triệu Vân Lạc mà tấn công luôn.

Qua Thanh thấy thế cả mừng, vội sử dụng cây Trường Địch lệnh thành kiếm, nhanh như điện chớp đâm luôn vào xương sống của Khấu Tứ Hải vừa bị chưởng lực của Cổ Thất Đình đẩy tới.

Qua Thanh vừa tấn công Khấu Tứ Hải vừa nghĩ bụng :

- “Việc này các ngươi không thể trách ta được, vì bảo tồn thân thế của ta và không muốn để cho các ngươi biết thân phận của ta là ai, bắt buộc ta phải liên thủ với Cổ Thất Đình để đối phó các ngươi. Bây giờ, võ công của ta không bằng Lôi Vân, ta đành miệt lương tâm, ra tay một phen thế này. Vả lại, các ngươi đều là những ma đầu giết người không gớm tay thì dù ta có giết chết các ngươi bằng thủ đoạn hơi bỉ ổi một chút cũng không sao mà. Đồng thời, ta muốn giữ được cuốn bí kíp da người rồi thể nào cũng phải giết nốt Cổ Thất Đình...”

Y vừa nghĩ tới đó liền đưa mắt nhìn bốn chung quanh, bỗng không thấy tung tích của Cổ Thất Đình đâu hết. Y lại nhìn về phía đằng trước thấy có bóng đen, y biết ngay bóng người ấy thể nào cũng là Hàn Thiên Cô Tú Cổ Thất Đình chứ không sai. Y vội đuổi theo ngay, khi tới gần bóng người đó, y đã trông thấy rõ đúng là Cổ Thất Đình rồi, nhưng y rất ngạc nhiên là không hiểu tại sao Cổ Thất Đình lại không cử động gì mà cứ đứng yên ở đó?

Thấy y tới, Cổ Thất Đình liền cười khẩy và tay vẫn cầm một miếng lụa đỏ và nói :

- Hà! Lão phu đã hợp tác với ngươi để giết người, nhưng mưu mô của ngươi như thế nào thì không qua mắt lão phu đâu! Hừ, ngươi muốn giết chết lão phu để diệt khẩu phải không, làm gì có chuyện dễ như thế? Ngươi thử nghĩ xem liệu ngươi có địch nổi cái lưới Hồng Ly Nhiếp Hồn Phù Cốt này không? Nếu ngươi nhận thấy đủ tài thắng nổi cái lưới rất lợi hại này của lão phu, thì ngươi cứ việc ra tay tấn công đi!

Nói xong, Cổ Thất Đình liền từ từ tiến tới gần Qua Thanh.

Qua Thanh nghe thấy Cổ Thất Đình nói Hồng Ly Nhiếp Hồn Phù Cốt Võng đã giật mình kinh hãi ngay. Vì hồi nhỏ y đã nghe sư phụ của y là Thiên Mục Kỳ Tăng nói cái lưới ấy lợi hại như thế nào rồi. Chính Thiên Mục Kỳ Tăng đã bị lưới ác độc làm hay tay một què một tàn phế, nhưng Thiên Mục Kỳ Tăng không nói cho y biết rõ là bị như thế nào. Vì Thiên Mục Kỳ Tăng nhận thấy Xích Mi Ma Quân đã chết rồi, có nói cho đồ đệ mình nghe cũng vô ích thôi, nên ông ta mới không kể rõ câu chuyện ấy cho Qua Thanh hay là thế.

Qua Thanh nghĩ tới vừa rồi bọn Hà Bắc Nhất Hào bị cái lưới ác độc này giết chết thảm khốc ra sao, y lại rùng mình đến thót một cái và sờn lòng rợn tóc gáy ngay.

Cổ Thất Đình lại quát hỏi tiếp :

- Ngươi mau cở cái khăn ra, để cho lão phu xem ngươi là ai, sao lại có thủ đoạn ác độc như thế?

Qua Thanh cười khẩy đỡ lời :

- Thủ đoạn của ngươi có kém gì ta đâu, như vậy hà tất ngươi phải muốn biết mặt thực của ta làm chi?

Cổ Thất Đình nghe thấy Qua Thanh nói như vậy cũng phải kinh hãi thầm và nghĩ bụng :

- “Với thủ đoạn và võ công hơn người như y, ta muốn cướp lại cuốn bí kíp da người ở trong tay y quả thực không phải là chuyện dễ...”

Nghĩ tới đó, y bỗng tủm tỉm cười và nghĩ tiếp :

- “Bây giờ, ta hãy tạm không đòi lại cuốn bí kíp ấy vội, hừ dù ngươi có giảo hoạt đến đâu cũng khó mà thoát được tay ta!”

Nghĩ như vậy, y liền gượng cười nói tiếp :

- Ngươi không muốn cho ta biết rõ bộ mặt thực, ta cũng không bắt buộc ngươi. Nhưng ta phải đòi lại cuốn sách da người... Thôi được, ngươi không trả ta cũng không sao, nhưng ngươi phải trả cho ta cây Trường Địch lệnh.

Hình như Cổ Thất Đình đã biết tâm sự của Qua Thanh, chắc đối phương thể nào cũng không chịu trả lại mình cuốn bí kíp ấy đâu.

Qua Thanh thấy Cổ Thất Đình nói như thế, cau mày lại suy nghĩ, đồng thời thấy tay của đối phương đang cầm cái lưới Hồng Ly Nhiếp Hồn Phù Cốt trong lòng lại sợ hãi ngay, nhưng y chưa kịp trả lời, thì Cổ Thất Đình lại nói tiếp :

- Nếu ngươi không trao hai vật đó ra, thể nào lão phu cũng liều chết bắt ngươi phải trao ra mới được.

Nói tới đó, y lại cười the thé và nói tiếp :

- Đồng thời, lão phu còn muốn xem bộ mặt thực của ngươi xem là nhân vật nào?

Qua Thanh liền lui về phía sau một bước, trong lòng sợ hãi vô cùng. Y đã biết cái lưới Hồng Ly Nhiếp Hồn Phù Cốt rất lợi hại, nên y liền nghĩ thầm :

- “Trường Địch lệnh ở trong tay không những vô dụng, mà chưa biết chừng...”

Vừa nghĩ tới đó, y thấy Cổ Thất Đình vẻ mặt lạnh lùng cười khẩy, tiến lên một bước.

Qua Thanh vội giơ cánh tay phải lên múa tít cây sáo dài hơn trượng và nhằm ngực Cổ Thất Đình điểm tới một cách chớp nhoáng.

Cổ Thất Đình đột nhiên cười khẩy một tiếng, giơ tay trái lên khua một cái, đã nắm được cây Trường Địch lệnh của đối phương, miệng y cười ha hả nói tiếp :

- Hà hà... cứ thế này vậy... lão phu hãy tạm gửi ngươi cuốn bí kíp da người ở chỗ ngươi trước. Hà hà...

Y vừa cười vừa quay người một vòng, lưng hướng về phía Qua Thanh từ từ đi thẳng.

Trong khi đi, mắt y lộ vẻ ác độc, vừa đi vừa dùng tai thay mắt, chú trọng đến động tĩnh của Qua Thanh.

Qua Thanh thấy thái độ của Cổ Thất Đình như vậy ngạc nhiên vô cùng, liền nghĩ bụng :

- “Chẳng lẽ y lại có âm mưu gì chăng? Sao y lại bỏ cuốn bí kíp da người một cách sảng khoái như thế?”

Y đang suy nghĩ, thì đã thấy Cổ Thất Đình đi mất dạng rồi. Tuy trong lòng rất hoài nghi, nhưng y vẫn từ từ quay người lại xa lánh nơi đó ngay.

Qua Thanh vừa đi khỏi, đã có một cái bóng người màu xám như u hồn và nhanh như điện chớp phi tới chỗ y vừa đứng hồi nãy.

Thì ra người đó là Cổ Thất Đình đã đi rồi lại quay trở lại. Cổ Thất Đình cười giọng gian giảo đểu cáng một hồi, đưa mắt nhìn theo bóng của Qua Thanh và lẩm bẩm nói :

- Ta cần phải biết mặt mũi của ngươi trước. Hừ... cuốn bí kíp da người nằm ở trong túi của ngươi không khác gì là một lá bùa thôi mệnh, đưa ngươi vào cỏi chết...

Nói tới đó, y từ từ đi theo Qua Thanh, một tay của y phải bịt lấy một đầu cây Trường Địch lệnh để lúc chạy khỏi có tiếng kêu “vo vo” đinh tai nổi lên.

Không bao lâu, y đã biết kẻ bị mặt đó là Qua Thanh, đồ đệ của Thiên Mục Kỳ Tăng. Tới khi Qua Thanh gặp Lôi Vân với Triệu Thiếu Vân, y vẫn núp ở trên một thân cây cổ thụ ở cách chỗ ba người khá xa. Y thấy Qua Thanh rút cuốn bí kíp da người ra thoạt tiên y giật mình kinh hãi, nhưng sau lại mừng rỡ và rất đắc trí nghĩ bụng :

- “Ta cứ ở đây xem chúng tranh cướp. Hà hà, lưỡng hổ tương tranh tất hữu nhất thương. Lúc ấy ta có thể ngồi yên mà hưởng lợi...”

Cổ Thất Đình ẩn núp quá xa, nên y không sao nghe thấy rõ Qua Thanh với Lôi Vân nói những gì với nhau. Bằng không, y đã sớm hoảng sợ và đào tẩu từ lâu rồi. Nhưng y vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, là tại sao không thấy Lôi Vân ra tay tấn công. Y vừa chú ý nhìn vừa nghĩ bụng :

- “Ta dại thực, tới gần chút nữa xem có hơn không?”

Y chưa nghĩ xong, thì đã nghe thấy Lôi Vân quát lớn :

- Họ Qua kia, ngươi có chịu nói hay không?

Thì ra Qua Thanh đã lâu không nói năng gì, nên Lôi Vân mới cả giận quát hỏi như vậy. Nhưng Qua Thanh rất ung dung nghĩ bụng :

- “Việc gì ta phải nói cho ngươi biết chuyện này!”

Lôi Vân có vẻ nóng lòng sốt ruột hỏi tiếp :

- Hừ, ngươi không nói cho ta biết cũng được, nhưng ngươi phải trả lại cuốn bí kíp da người ấy, vì nó là vật của ta.

Triệu Thiếu Vân đã nghe Lôi Vân nói qua chuyện cuốn bí kíp da người rồi, bây giờ nàng lại mới vỡ nhẽ tại sao vừa rồi Lôi Vân lại có cử chỉ điên khùng như thế, nên nàng buột miệng lớn tiếng hỏi :

- Ồ! Thế ra cuốn sách đó là cuốn võ công bí kíp năm trang...

Qua Thanh nghe nói rùng mình đến thót một cái, nghĩ bụng :

- “Không ngờ cả Thiếu Vân cũng biết chuyện cuốn bí kíp da người này. Như vậy, cuốn bí kíp có ghi võ công của Tam tuyệt Nhị quân này đã đồn khắp giang hồ rồi...”

Nghĩ tới đó, lòng tham liền nổi lên, y bụng bảo dạ rằng :

- “Như vậy khi nào ta lại chịu trả lại y cuốn bí kíp da người này nữa!”

Nghĩ đoạn, y liền cười ha hả đáp :

- Phải, hiện giờ cuốn bí kíp da người đang ở trong người của ta thực. Hừ, vật của Tam tuyệt Nhị quân để lại, ngươi thị cái gì mà đòi ta phải trả lại?

Y vừa nói vừa để ý tìm lối đào tẩu. Y nhận thấy chỉ có chạy về phía trước là mới dễ tẩu thoát thôi, nên y lại nghĩ tiếp :

- “Nếu ta làm thế nào mà đến gần được y, rồi xuất kỳ bất ý xông thẳng ngay về phía trước, như vậy y muốn đuổi theo còn phải quay người lại mới đuổi được, chỉ trong nháy mắt đó...”

Thấy y cứ cau mày lại suy nghĩ, Lôi Vân đã không sao nhịn nổi, liền từ từ tiến tới trước mặt y luôn.

Qua Thanh thấy vẻ mặt của Lôi Vân khác thường, đã hoảng sợ vô cùng, đồng thời y lại thấy Lôi Vân vừa tiến tới vừa lẩm bẩm nói như người nói mớ :

- Ta thị cái gì ư... hừ, ông ta vì cuốn sách da người này mà chết, chỉ vì điểm ấy mà Lôi Vân ta mới nhận cuốn sách da người...

Qua Thanh nghe thấy Lôi Vân nói như vậy càng kinh hãi thêm, và đầu óc cũng bối rối khôn tả, rồi đột nhiên y xoay chân một cái, miệng thì quát lớn :

- Tại hạ có việc cần, xin thứ lỗi không thể nào tiếp chuyện ngươi lâu được...

Y vừa nói vừa vượt qua cạnh người Lôi Vân đến “soẹt” một tiếng, y đã giở toàn lực ra chạy, nên tốc độ nhanh như điện chớp. Ngờ đâu, bỗng nghe thấy có tiếng cười khỉnh và bỗng thấy mắt hoa một cái, y vội ngửng đầu lên nhìn, đã thấy Triệu Thiếu Vân ngăn cản lối đi của mình. Nàng giận dữ và lạnh lùng quát hỏi :

- Qua đại ca, tại sao lại phải đào tẩu như vậy? Cuốn sách da người này quả thực là vật của Vân đại ca... tại sao đại ca lại không chịu trả lại cho Vân đại ca?

Qua Thanh nghe nói cả giận, nghĩ bụng :

- “Chính y cũng không ngăn cản ta mà ngươi lại cản trở ta để làm chi? Hừ, ngươi đã yêu y rồi phải không, chả lẽ...?”

Nghĩ tới đó, y cảm thấy mình không nên nghĩ thêm nữa, tuy vậy trong lúc tức giận mặt vẫn nổi cả ghen tương nữa... Y không thèm đếm xỉa đến Triệu Thiếu Vân liền quay người lại nhìn Lôi Vân. Y thấy chàng cũng đã quay người lại, hai mắt lộ hung quang, miệng mấp máy như muốn kêu gào, nhưng sự thục tiếng nói của chàng thốt ra lại rất khẽ như tiếng nói thầm vậy :

- Qua Thanh ngươi muốn chạy phải không? Cuốn sách da người là vật của ta, ngươi phải trả lại ta... ngươi phải trả lại ta...

Thấy thế, Qua Thanh càng hãi sợ thêm và y lại nghe thấy Lôi Vân với giọng van lơn nói tiếp :

- Qua Thanh, ta khuyên ngươi nên trả lại ta cuốn sách ấy đi... Ta vốn dĩ là người lương thiên, ngươi đừng có chọc tức ta. Những ngày trước đây ta đã làm những việc trái lương tâm rồi, bây giờ ta không muốn làm những việc ấy nữa. Bằng không, ta sẽ có lỗi với ân sư và Lục lão tiền bối...

Chàng vừa nói vừa từ từ tiến tới gần Qua Thanh, nhưng sự thực tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được.

Qua Thanh hoảng sợ đến sờn lòng rợn tóc gáy, nên y lại càng muốn đào tẩu thêm. Y vội nhún chân, như một con chim ưng tung mình nhảy lên trên cao.

Ngờ đâu, Triệu Thiếu Vân cũng uốn lưng một cái, đã nhảy lên ngăn cản luôn, mặt nàng lộ vẻ rầu rỉ và u uất, thở dài nói :

- Qua đại ca trả cuốn sách ấy lại cho Vân đại ca đi. Vân đại ca vừa mới hướng thiện, tâm tình vừa được thảnh thơi chút ít, đại ca không nên khiêu khích anh ấy...

Lời nói của nàng tuy rất khẽ, nhưng vì lúc này nàng ở cách Qua Thanh rất gần, Qua Thanh chỉ cảm thấy mặt nàng đẹp như hoa nở, hơi thở ra như hoa lan.

Chỉ trong nháy mắt, lửa ghen đã nổi lên đùng đùng :

- Một thiếu nữ xinh đẹp như thế này, tại sao ta lại để cho tiểu tử được hưởng thụ?

Nghĩ tới đó, Qua Thanh đã lộ vẻ lạnh lùng cười khẩy hỏi Triệu Thiếu Vân rằng :

- Vân muội định cản trở ngu huynh phải không?

Nói xong, y giơ cánh tay phải lên định thúc mạnh vào ngực Triệu Thiếu Vân.

- Không được cử động!

Lôi Vân đột nhiên quát lớn một tiếng và đã ra tay nhanh như điện chớp nhảy xổ lại tấn công Qua Thanh ngay.

Qua Thanh rùng mình kinh hãi vội thâu chưởng lại và nhảy lui về phía sau ngay.

Lôi Vân cười ha hả, chìa năm ngón tay ra phẩy chéo một thế. Qua Thanh đã thấy cổ tay phải tê và cả cánh tay không sao cử động được nữa. Y hơi định thần lại, đã thấy mặt Lôi Vân lộ sát khí, và tay của chàng ta đã nắm chặc lấy mạch môn ở cổ tay phải của mình, như vậy y không hoảng sợ đến mất hết hồn vía sao được? Nên y vội kêu la :

- Lôi thiếu hiệp buông tay, mau buông tay tôi ra...

Lôi Vân cười khẩy một tiếng, lại nhấn thêm ba thành kình lực, khẽ bóp một cái, miệng thì quát hỏi tiếp :

- Ngươi có chịu trả lại ta cuốn sách ấy không?

Qua Thanh cả kinh, nhưng cổ tay đau nhức vô cùng, vừa kêu “ối chà” vừa la lớn :

- Thiếu hiệp hãy buông tay ra, buông tay ra trước, tôi sẽ trả lại thiếu hiệp ngay.

Lôi Vân cười khì buông tay ra, nhưng bỗng chàng tự oán than và thở dài nói :

- Qua thiếu hiệp, nói thực ra thì tại hạ không muốn đả thương thiếu hiệp đâu.

Sư phụ của thiếu hiệp đã giúp tại hạ rất nhiều, ông ta đã cho biết nguyên nhân về cái chết của tổ phụ tại hạ. Hà... Nếu không có lệnh sư, đến giờ tại hạ vẫn không sao tìm thấy được kẻ thù... Hà, thiếu hiệp không biết đấy thôi, cuốn bí kíp da người này có liên can rất mật thiết với tại hạ, vì nó mà tại hạ đã bị sư phụ hiểu lầm, đồng thời cũng được ngôi Minh chủ của võ lâm...

Nghe thấy đối phương nói như vậy, Qua Thanh mắt bỗng sáng ngời bụng bảo dạ rằng :

- “Theo y nói nếu có cuốn sách da người này là có thể làm được Lục Lâm Minh Chủ của thiên hạ hay sao?”

Triệu Thiếu Vân thấy vậy mới khoan tâm cười vẻ rất tự nhiên, thủng thẳng đi tới cạnh Lôi Vân và hớn hở đỡ lời :

- Vân đại ca, tiểu muội biết Qua đại ca là đồ đệ của Thiên Mục Kỳ Tăng.

Anh ấy là người tốt, anh ấy đã bằng lòng trả cho đại ca rồi, thì đại ca đừng làm khó dễ anh ấy nữa.

Lôi Vân thấy Triệu Thiếu Vân nói như vậy rất cảm động, đưa mắt liếc nhìn nàng một cái.

Qua Thanh thấy hai người âu yếm với nhau như thế, trong lòng đang sợ hãi bỗng nổi khùng lên ngay, lửa ghen che lấm cả hai mắt, mặt liền lộ sát khí, hậm hực liếc nhìn Lôi Vân với Triệu Thiếu Vân một cái. Y liền lui về phía sau hai bước, trong lòng không muốn trao trả lại cuốn bí kíp da người chút nào. Nhưng tình thế không cho phép y, nên nhất thời y không sao nghĩ ra được cách kìm chế Lôi Vân với Triệu Thiếu Vân. Y lại tiếp tục lùi về phía sau hai bước nữa.

Lôi Vân cũng thủng thẳng tiến lên vừa cười vừa nói :

- Qua thiếu hiệp, mau đưa cuốn sách da người ra đây...

Chàng đã phát giác thái độ và vẻ mặt của Qua Thanh khác thường. Đồng thời, chàng cũng biết rõ tâm sự của Qua Thanh rồi, nhưng chàng không muốn dùng võ lực bắt buộc y phải trao trả cuốn sách, nên chàng mới tươi cười nói như thế.

Triệu Thiếu Vân cũng tủm tỉm cười và xen lời nói :

- Vân đại ca, không nên nóng lòng như thế, thể nào Qua đại ca cũng trả lại cuốn sách ấy.

Lôi Vân rất cảm động, đền đáp lại nàng bằng một nụ cười, nhưng mặt chàng bỗng nghiêm nghị hẳn và người đã nhanh như điện chớp tiến lên hai bước. Thì ra, chàng đã thấy Qua Thanh bỗng lui về phía sau rất nhanh.

Qua Thanh bỗng cất tiếng cười thực lớn và ngừng chân lại nói :

- Lôi Vân, bạn đa tâm thực, chả lẽ lời nói của Qua Thanh này lại là dối trá hay sao? Mỗ đã bảo trả thì thể nào cũng trả cho bạn.

Vừa nói y vừa đua mắt liếc nhìn bốn chung quanh, thấy mình đang đứng ở dưới một cây cổ thụ và y lại phát giác trên cây có một cái bóng đen thực lớn, nhưng y vẫn không nói năng gì hết, chỉ cất tiếng cười rất kỳ lạ thôi.

Lôi Vân không hiểu tại sao Qua Thanh lại cất tiếng cười kỳ lạ như vậy, liền nổi giận hỏi :

- Bạn cười gì thế?

- Người ta cười việc gì đến bạn mà bạn hỏi? Hà hà, mỗ cảm thấy có việc khiến mỗ tức cười, thì mỗ cười đấy thôi...

Qua Thanh lộ vẻ khinh miệt, máy môi nói tiếp :

- Họ Lôi kia, ta nói thực cho ngươi biết, có việc đáng để cho ta cười thì ta cười đấy. Ngươi biết chưa?

Lôi Vân càng tức giận thêm, nhưng chàng là người rất thông minh, biết ngay Qua Thanh nói đi nói lại như vậy thể nào cũng có nguyên nhân và mục đích gì?

Quý vị nên rõ, Qua Thanh là người vừa thông minh vừa giảo hoạt. Khi y phát hiện trên cây có người, y đã nghĩ ngay ra được một kế, vì y đoán chắc người ẩn núp trên cây ắt không phải là kẻ vô danh. Bằng không tại sao mình với Triệu Thiếu Vân và đến cả Lôi Vân lại không biết? Hơn nữa, tình hình hiện thời, đối phương ở trong bóng tối mà mình thì ở ngoài sáng, nên y tính lợi dụng người ở trên cây để thoát thân.

Kế của y là làm thế nào để cho người trên cây không biết được mình đã phát giác y cho nên y mới cất tiếng cười kỳ lạ như vậy. Y nhận thấy cười như thế, người trên cây thể nào cũng yên trí là mình chưa phát giác y.

Qua Thanh đoán không sai chút nào. Cổ Thất Đình núp ở trên cây thoạt tiên thấy y đưa mắt nhìn lên trên thì đoán chắc y đã phát giác mình ẩn núp ở trên cây rồi, nên Cổ Thất Đình rất kinh hoảng chưa nghĩ ra được cách đối phó thì lại thấy Qua Thanh nói sang chuyện khác, y mới yên tâm.