Chương 622:


Lúc Kế Duyên xuất hiện, một vài nha hoàn hạ nhân đứng ở bên ngoài phòng khách, thậm chí cả hai thị nữ bên cạnh trưởng công chúa Sở Như Yên đều nhẹ nhàng té xuống đất, dĩ nhiên là đã hôn mê bất tỉnh.

Môi của Liễu Sinh Yên khẽ run rẩy vài cái, rất muốn mở miệng nói gì đó.

Nhưng Kế Duyên ở trước mặt người khác có bao nhiêu bình thản thân thiện thì ở trước mặt ả lại có cảm giác kinh khủng gấp mười lần, trăm lần.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt đến mức hít thở không thông.

Liễu Sinh Yên chỉ dám đứng yên bất động, đối diện với một đôi mắt xám trắng phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả.

Trong lòng ả ta căn bản không hề có bất kỳ tâm lý cầu may nào, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái, ả đã xác định chắc chắn người trước mắt chính là bản thể của Kế Duyên.

Nhìn phản ứng của Liễu Sinh Yên, Kế Duyên cảm thấy khá hài lòng.

“Xem ra, ngươi quả nhiên nhận ra ta.”
Tuy hiện giờ Kế Duyên được xem là tương đối nổi danh, nhưng thực ra số người biết về hắn cũng không quá nhiều.

Trong tiên đạo, ngoại trừ những người hắn từng tiếp xúc, những người khác biết tới tên tuổi của Kế Duyên không nhiều lắm.

Mà những người có giao hảo với hắn thì sẽ không tùy tiện đi tuyên truyền lung tung.

Thần đạo của Đại Trinh chẳng qua cũng chỉ là thần đạo của một quốc gia mà thôi.

Nếu bỏ qua mối quan hệ không cần nhắc tới với một mạch của lão Long, đám yêu quái có thể nhận ra Kế Duyên và cực kỳ sợ hãi hắn như vậy cũng chỉ có thể là lưu phái của Thiên Khải Minh.

“Là Kế tiên sinh!” “Kế tiên sinh!”
Sau khi Sở Như Yên, Lục Thiên Ngôn và Tuệ Đồng cảm thấy kinh ngạc một lúc, thanh âm của cả ba người đều có chút kinh hỉ.

Kế Duyên nhìn về phía bọn họ, khẽ gật đầu, rồi tầm mắt lại quay lại trên người Liễu Sinh Yên.

“Chỉ không cho ngươi động, lời vẫn có thể nói.

Hồ ly kia có phải đang ở trong cung hay không?”
Kế Duyên tin rằng Liễu Sinh Yên chắc chắn biết hắn đang hỏi cái gì.


“Hồi, hồi bẩm Kế tiên sinh, thiếp thân, không biết ngài đang nói cái gì.

Thiếp thân ngưỡng mộ đại danh của tiên sinh, biết được tiên sinh là tiên đạo cao nhân có đức hiếu sinh, cũng không có bao nhiêu thành kiến với yêu tộc chúng ta...”
“Huyễn pháp của ngươi quả thật cũng khá đấy, nhưng ở trong mắt Kế mỗ, ngươi vẫn không thể che dấu được lệ sát khí.

Nếu ngươi đã biết về Kế Duyên ta, khi gặp phải loại yêu quái như ngươi, Kế mỗ không thể buông tha được.

Nhưng nếu ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta, Kế mỗ cũng có thể thả ngươi một con đường sống.


Ánh mắt Liễu Sinh Yên chợt lóe, theo bản năng siết chặt làn váy.

Kế Duyên cũng mặc kệ trong lòng ả ta đang đấu tranh cái gì, hắn trực tiếp giả bộ như chưa từng thấy qua trạng thái của Thi Cửu, hỏi.

“Lần này Kế mỗ đi ngang qua Thiên Bảo quốc, vốn là trùng hợp đến tìm rượu ngon, không nghĩ tới có thể nhìn thấy yêu khí mờ mịt trong Huệ phủ.

Ngoại trừ yêu khí của ngươi ra, còn có một cỗ yêu khí nhàn nhạt có chút quen thuộc, hẳn là của con hồ ly nào đó mà ta từng gặp qua.

Lúc trước, ta rất ít khi đi lại trên thế gian, hồ ly kia lại liếc mắt một cái nhận ra ta, nghĩ đến cùng thì chắc là có chút quan hệ với Đồ Tư Yên.”
Kế Duyên mang theo hồi ức tự nói vài câu, sau đó bỗng nhiên lần thứ hai nhìn về phía Liễu Sinh Yên, ngữ khí ba phần thật ba phần giả lại có bốn phần lừa gạt hỏi.

“Hồ ly các ngươi rốt cuộc đang làm trò gì? Chỉ có một mình Đồ Tư Yên đến từ Ngọc Hồ Động Thiên, hay là tất cả đều đến từ nơi đó?”
Liễu Sinh Yên thầm run rẩy, nhưng trên mặt lại hơi sửng sốt.

“Đồ Tư Yên? Thiếp thân cũng không quen biết.

Về phần Ngọc Hồ Động Thiên, nơi đó là thánh địa hồ tộc ta, xa xôi ở Tây Vực Lam Châu, càng mờ mịt vô tung.

Thiếp thân nào có tư cách đi đến nơi đó.

Nếu có thể đi Ngọc Hồ động thiên tu hành, tội gì ta phải ủy thân gả cho phàm nhân cầu sinh...! Tiên sinh, ta...”
“Cũng biết giả bộ đấy.

Nếu ngươi đã nói Kế mỗ có đức hiếu sinh, vậy Kế mỗ sẽ tước đi đạo hạnh của ngươi, biến ngươi một lần nữa trở thành một con hồ ly ngây thơ, thả về núi rừng thì sao?”
Cho tới bây giờ chỉ nghe qua tru sát yêu vật, hoặc là làm trọng thương yêu vật, chưa từng nghe tới có thể tước đi đạo hạnh của yêu quái, biến trở về một con dã thú.

Nhưng lời này nói ra từ trong miệng Kế Duyên nên có một cảm giác tin phục một cách khó hiểu.

Giờ phút này, nỗi sợ hãi của Liễu Sinh Yên đã lớn hơn gấp trăm lần.

Lời nói của Kế Duyên nghe như đang “mở một mặt lưới”, nhưng khi lọt vào tai Liễu Sinh Yên, chuyện này còn đáng sợ hơn so với cái gọi là tru sát tại chỗ, thậm chí là rút hồn luyện phách.

Mà khi lời nói vừa dứt, tay trái Kế Duyên hơi nâng lên, ngón cái giữ lấy ngón áp út uốn cong, ba ngón tay duỗi thẳng về phía Liễu Sinh Yên.

Khí tức thiên đạo đáng sợ hiện ra, hắn chỉ một ngón tay về phía ả ta.

Động tác Kế Duyên nhìn rất nhẹ nhàng thong thả, kì thực chỉ trong chớp mắt, có loại cảm giác thời gian trật khớp.

Liễu Sinh Yên còn chưa kịp phản ứng đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“A~~”
Nữ tử vừa rồi mặc váy gấm xinh đẹp động lòng người, giờ phút này ôm đầu thống khổ cuộn mình trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.

“Không, không muốn, không muốn~~~~~~ Ta không muốn biến lại làm hồ ly, không muốn~~~~”
Liễu Sinh Yên cảm nhận được bản thân thật sự biến trở lại thành một con hồ ly hoang dã, đứng trên ngọn núi không hề che chắn mà đối mặt với lôi vân vô tận.

Nguyên thần và ý thức tựa như tách ra.

Người trước ở một bên bàng quan, người sau ngây thơ ngây ngốc, ngoại trừ nghĩ tới việc phải ăn rắn, côn trùng, chuột, kiến, ả còn phải đối mặt với thiên lôi đáng sợ trên bầu trời.

Nỗi sợ hãi này ập đến, giống như bóng tối vô tri vô cùng vô tận.

“Ầm ầm...”
Bầu trời sấm sét nổ tung, hồ ly trên ngọn núi thét “ô ô~~~” chói tai.

Giờ khắc này, tựa như bị thiên lôi này ảnh hưởng, nguyên thần thanh tỉnh đang dần dần tản đi, ý thức vô cùng rõ ràng.

Đây là cảm giác còn đáng sợ hơn tử vong vô số lần...!
Sau một khắc, Liễu Sinh Yên run lên, tỉnh táo lại.

Thân thể của ả còn đang run rẩy, ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi mờ mịt cùng chưa giảm; tất cả đều hiển lộ rõ ràng giữa khách đường.

Một lúc lâu sau, Liễu Sinh Yên rốt cục hoàn hồn.

Sau đó ả đứng dậy rồi quỳ trên mặt đất.

Trên mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không quan tâm có thể động đậy hay không.

“Kế tiên sinh, thiếp, thiếp thân quả thật thất thủ làm một ít chuyện sai lầm.

Nhưng, nhưng là thật tâm hướng thiện thành kính tu hành.

Cầu ngài đừng giáng ta trở về hồ ly, cho dù giết ta cũng được! Cầu tiên sinh phát từ bi.

Còn có Tuệ Đồng đại sư, đại sư, thiếp thân đã thất lễ với các ngài.

Cầu đại sư cầu xin giúp thiếp thân! Thiếp thân không muốn biến trở về dã hồ, thiếp thân không muốn biến trở về dã hồ! “
Liễu Sinh Yên rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất cầu xin Kế Duyên, cũng cầu xin Tuệ Đồng hòa thượng.

Ả ta khóc đến lê hoa đái vũ, nói chuyện cũng có chút lộn xộn, cảm giác vừa rồi quá chân thật, cũng quá đáng sợ.

“Thiện tai Đại Quang Minh Phật, Liễu thí chủ vẫn nên trả lời câu hỏi của Kế tiên sinh đi.


Tuệ Đồng niệm một tiếng phật hiệu rồi lui về phía sau một bước.

Y không biết hồ ly tinh vừa rồi bị làm sao, nhưng tuyệt đối là bị dọa sợ.

Mà giờ phút này, thanh âm Kế Duyên lại truyền đến.

“Trước tiên, nói về câu hỏi ban đầu của Kế mỗ đi; hồ ly kia có phải ở hoàng cung hay không?”
Hai tay Liễu Sinh Yên gắt gao bấu xuống mặt đất, cắn răng ngẩng đầu nhìn về phía Kế Duyên.

“Đồ Vận ở trong hoàng cung, đổi tên thành Huệ Tiểu Nhu, trên danh nghĩa là nữ nhi của ta.

Hiện giờ, đang là Huệ phi được Hoàng đế Thiên Bảo cực kỳ sủng ái...”
“Thì ra hồ ly này tên là Đồ Vận, xem ra quả nhiên cùng một con đường với Đồ Tư Yên.


Kế Duyên cố ý nói trước mặt Liễu Sinh Yên như thế, giống như hắn mới biết về cái tên Đồ Vận này, chứ thực ra hắn đã sớm biết được từ Thi Cửu rồi.

.

Truyện Hệ Thống
......!
Ước chừng lại qua một khắc đồng hồ, Huệ Viễn Kiều từ phủ nha trở về, mới vào cửa đã gặp mặt quản sự trong phủ.

“Lão gia, ngài đã trở lại? “
Quản sự hành lễ xong, Huệ lão gia vội vàng hỏi tình huống.

“Thế nào rồi? “
“Bẩm lão gia, phu nhân tự mình tiếp đãi trưởng công chúa Đình Lương quốc cùng Tuệ Đồng cao tăng, ở chung vô cùng hòa hợp.

Ngoài ra còn có danh hiệp giang hồ Cam Thanh Nhạc cũng đến bái phỏng.


“Ừm, ta đi gặp trưởng công chúa và Tuệ Đồng cao tăng.


Huệ Viễn Kiều tuy rằng cũng mơ hồ nghe qua danh hào Cam Thanh Nhạc, nhưng dù sao cũng chỉ là một võ phu giang hồ, lão cũng không để ý nhiều lắm.

Nếu là bình thường thì có lẽ lão sẽ gặp mặt, nhưng hôm nay lão sẽ đi thẳng tới chỗ vị Sở Như Yên bên kia.

Đi tới bên ngoài phòng khách, Huệ Viễn Kiều sửa sang lại quần áo rồi mới bước vào trong, biểu hiện ra tư thái bước đi vội vã.


Lão vừa bước vào đã thấy được hòa thượng Tuệ Đồng tuấn tú phi phàm, ngay sau đó nhìn thấy Sở Như Yên hào quang động lòng người, không khỏi trước mắt sáng ngời, tiếp đó lão mới chú ý tới phu nhân của mình và Lục Thiên Ngôn.

“Huệ Viễn Kiều ra mắt trưởng công chúa Đình Lương quốc điện hạ, ra mắt Tuệ Đồng đại sư! Hai vị thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, thấy gặp rồi mới biết là kinh thiên!”
“Ra mắt Huệ tri phủ!” “Lão gia!”
Mấy người đều đứng dậy hành lễ.

Huệ Viễn Kiều không dám chậm trễ, sau khi đáp lễ qua lại thì lão cho sắp xếp bữa ăn.

Lão còn tự mình nói rõ hành trình vào kinh.

Tuệ Đồng đại sư là do thái hậu của Thiên Bảo quốc bảo Hoàng đế mời tới, cũng không thể chậm trễ.

Cùng lúc đó, ở một phòng khách tương đối nhỏ khác, Cam Thanh Nhạc và Kế Duyên mới trở về không bao lâu đang ngồi ở chỗ này.

Tuy rằng cả hai nơi đều có người hầu hạ trà nước, nhưng đãi ngộ cũng kém xa.

“Cam đại hiệp, danh hào của ngươi hình như cũng không có bao nhiêu mặt mũi.

Huệ lão gia đã trở về lâu như vậy, cũng không dành thời gian gặp mặt?”
Tuy Cam Thanh Nhạc biết Kế Duyên phi phàm, dù cung kính rất nhiều nhưng đồng thời cũng không câu nệ quá mức.

Lúc này, gã cũng cười mà trả lời.

“Người ta là quan lớn, một võ phu như ta vốn không lọt vào mắt, huống chi hôm nay còn có khách quý.”
Lúc nói lời này, lại có quản sự Huệ phủ tiến vào, người mới vào tỏ ra áy náy nói.

“Cam đại hiệp, thật sự xin lỗi ngài.

Trong phủ còn có khách quý, lão gia rất muốn đến gặp đại hiệp, nhưng không thoát thân ra được.

Chỉ là người đã lệnh cho ta chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn.

Nếu đại hiệp không ghét bỏ, mời ngài ở lại trong phủ dùng bữa ạ! “
Cam Thanh Nhạc vừa muốn nói chuyện, Kế Duyên trực tiếp mở miệng.

“Được rồi, như thế thì đa tạ hảo ý của Huệ lão gia.” “Ách, đúng vậy, đa tạ hảo ý của Huệ lão gia!”
“Cam đại hiệp không ghét bỏ là tốt rồi, mời đi tới thiện đường, mời!”
Quản sự dẫn đường phía trước, phía sau Cam Thanh Nhạc thấp giọng hỏi Kế Duyên.

“Tiên sinh, ngài rốt cuộc có tính toán gì?”
“Khà khà, trước tiên lấp đầy bụng, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.

Sau đó chúng ta cùng nhau vào kinh.

Kế mỗ dẫn ngươi đi xem trò hay.”
“Trò hay?”
Cam Thanh Nhạc nhịn không được tò mò tiếp tục hỏi.

Hiện tại gã có cảm giác cực kỳ hưng phấn như vừa bước chân vào câu chuyện xưa kỳ dị.

Vào lúc này, râu mép của gã ở trong pháp nhãn của Kế Duyên hiện ra màu đỏ yếu ớt, nhưng Kế Duyên cũng không nhắc tới, chỉ mỉm cười trả lời.

“Ha ha, hôm nay khách quý của Huệ phủ là trưởng công chúa Đình Lương quốc, cùng với cao tăng Tuệ Đồng đại sư của Đại Lương tự đấy.

Chúng ta cùng nhau lên kinh, xem Tuệ Đồng đại sư xua đuổi tà ma và yêu vật trong hoàng cung.”.

Chương 623: Yết kiến


Cam Thanh Nhạc cũng không hỏi Kế Duyên dựa vào cái gì nhân gia trên kinh thành có thể mang theo bọn hắn, dù sao cái này Kế tiên sinh trong lòng hắn đã là cái biết pháp thuật cao nhân, nhất định là có thể làm được rất nhiều thường nhân làm không được sự tình.


Mặc dù Huệ Viễn cầu không gặp Cam Thanh Nhạc, nhưng cái này tiếp đãi bọn hắn quản sự làm việc rất đúng chỗ, hiển nhiên minh bạch như Cam Thanh Nhạc loại này trên giang hồ có danh vọng đại hiệp vẫn là lãnh đạm không được, cho nên hai người được đưa tới một cái một gian có thể bày xuống ba cái cái bàn thiện đường, nhưng trong đầu chỉ có một cái bàn lớn, phía trên bày đầy thức ăn, có cá có thịt mười phần phong phú.


"Hai vị mời ở chỗ này dùng bữa, nhưng hôm nay phủ thượng có chuyện quan trọng, không tiện ngủ lại, thiện sau sẽ có người chuyên kéo xe ngựa hai vị đi khách sạn mở hai gian phòng trên."


"Ha ha ha, lý quản sự khách khí, trong phủ có khách quý, chúng ta quấy rầy đã không tốt, sắc trời còn sớm, ăn xong chính chúng ta rời đi chính là, không cần đến làm phiền."


Lý quản sự chắp tay.


"Tạ cam đại hiệp không trách tội, cũng mời Kế tiên sinh rộng lòng tha thứ, mời dùng bữa, có việc một mực gọi đến hạ nhân chính là, Lý mỗ xin cáo từ trước."


Cam Thanh Nhạc cùng Kế Duyên cùng một chỗ đáp lễ, đưa mắt nhìn cái này quản sự rời đi, sau đó Kế Duyên trực tiếp đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía trên bàn lớn thức ăn thịnh soạn.


"Thật sự là đại hộ nhân gia a, như thế cả bàn đồ ăn nói lên liền lên, vậy chúng ta còn khách khí cái gì, cam đại hiệp, ngồi xuống ăn đi."


"Ha ha, xác thực phong phú, tiên sinh mời!"


Hai người ăn như gió cuốn, Cam Thanh Nhạc cho dù tại Kế Duyên trước mặt ăn cơm cũng không có nhiều bao phục, há miệng một lần có thể tắc hạ thật nhiều đồ ăn, có chút thức ăn dùng đũa không tiện liền trực tiếp vào tay, mà Kế Duyên mặc dù từ đầu đến cuối dùng đũa, nhưng nhìn xem nhã nhặn bắt đầu ăn không chút nào mập mờ, thịt heo cùng thức ăn tại Kế Duyên trong chén cùng cơm cùng một chỗ đưa vào miệng bên trong, tựa như là đang ăn mì đồng dạng, nương theo lấy rất nhỏ "Tư trượt" âm thanh nhanh chóng biến mất, thấy Cam Thanh Nhạc đều nghẹn họng nhìn trân trối.


"Ách nấc ~~~~ ách, không ăn được. . . Tiên sinh, ngài quá tham ăn, không sánh bằng, không sánh bằng. . ."


Cam Thanh Nhạc xoa bụng ngồi phịch ở trên ghế, hắn là lần đầu nhìn thấy một người có thể ăn so với hắn còn nhiều, như thế cả bàn đồ ăn tối thiểu đủ mười mấy người ăn, sửng sốt hơn phân nửa đều để Kế Duyên giải quyết, chỉ từ cơm này lượng bên trên nhìn đây cũng không phải là cái phàm nhân.


"Kế tiên sinh, ngài vừa mới nói đương kim hoàng thượng bên người có thật hồ ly tinh?"


Cam Thanh Nhạc võ công không tầm thường, biết xung quanh không ai nghe lén, mà lại cái này Kế tiên sinh trước đó cũng đã nói trong phòng nói chuyện phiếm tùy tiện trò chuyện đều vô sự, cho nên này lại vẫn là lần nữa tiếp tục ăn giờ cơm đợi chủ đề trò chuyện.


Kế Duyên dùng chính mình Thiên Đấu Hồ ngã uống rượu, trên bàn nguyên bản rượu cũng liền Cam Thanh Nhạc bên kia còn có nửa bình, nghe được vấn đề của đối phương, nhấp miệng rượu gật đầu nói.


"Không sai, là hóa hình thiên diện hồ ly, tên là Đồ Vận, đạo hạnh tính không được cạn."


"Yêu quái kia yếu hại Hoàng Thượng?"


Có chút say rượu Cam Thanh Nhạc cũng lại rót cho mình chút rượu, uống một ngụm.


"Thiên Bảo Quốc Hoàng đế có Tử Vi chi khí tại, dù cho là yêu vật cũng không dám tuỳ tiện hại hắn, nếu không ắt gặp không lường được phản phệ, nhưng nàng muốn làm kỳ thật cũng không riêng gì muốn hại Thiên Bảo hoàng thất tính mệnh, mà là muốn lên mục nát Tử Vi chi khí, bên trong quấy sĩ rừng quân tham gia, hạ loạn cày khói bay hỏa, lấy ăn mòn Thiên Bảo Quốc khí số. . ."


Kế Duyên nhìn xem Cam Thanh Nhạc một mặt nghe không hiểu biểu lộ, tựa hồ trên mặt viết đầy "Nói tiếng người!", suy nghĩ một chút nói bổ sung.


"Dùng thường nhân lại nói, chính là muốn để Thiên Bảo Quốc đại tai đại loạn, lâm vào nước mất nhà tan dân chúng lầm than lại yêu ma quỷ quái mọc thành bụi thế đạo."


"Cái gì? Cái này còn chịu nổi sao?" "Phanh. . ."


Cam Thanh Nhạc một chút tỉnh táo lại, thân thể theo tiếng quát đứng lên, bụng đều thọt tới bàn tròn, lệnh cái bàn một hồi lâu lắc lư.


"Này hồ yêu gả vào hoàng cung đã nhiều năm, Thiên Bảo Quốc trong hoàng cung cũng hẳn là có người đã nhận ra cái gì không đúng địa phương, cho nên có người mời Đình Lương Quốc Đại Lương Tự Tuệ Đồng Đại Sư đến đây, đi hướng cung trong khu trừ tà ma."


Cam Thanh Nhạc trên thân gân xanh một trống, chân khí toàn thân chạy trốn, thể nội mùi rượu bị đuổi tản ra không ít, cả người càng thêm thanh tỉnh, nhíu mày ngồi trở lại trên ghế.


"Cái này Tuệ Đồng Đại Sư rất lợi hại?"


"Xem như Phật pháp cao thâm, Đại Lương Tự có một gốc cây bồ đề, năm đó có phật môn Minh Vương cùng tiên tu dưới tàng cây luận đạo, Tuệ Đồng Đại Sư nhiều năm tại dưới cây bồ đề tu hành, được ích lợi vô cùng."


"Kia Tuệ Đồng Đại Sư khứ trừ yêu, nhất định là vạn vô nhất thất lạc?"


Kế Duyên cười.


"Tuệ Đồng Đại Sư Phật pháp là cao, nhưng đây là phật môn trên tâm cảnh tạo nghệ, hắn mới nhiều ít tuổi a, một thân Phật pháp hạn mức cao nhất tuy cao, nhưng pháp lực lại chỉ có thể chậm rãi tu luyện, tuyệt đối không kịp nổi Đồ Vận này hồ yêu."


"A? Vậy như thế nào là tốt!"


Cam Thanh Nhạc khẩn trương, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Kế Duyên, trên mặt lộ ra nét mừng, chính mình thật sự là dưới đĩa đèn thì tối, trước mắt không thì có cao nhân sao, mà lại Kế tiên sinh hời hợt thái độ, thấy thế nào đều không có đem kia hồ yêu để vào mắt, chỉ là không đợi Cam Thanh Nhạc nói chuyện, Kế Duyên liền trước tiên nói ra.


"Tuệ Đồng Đại Sư lực có chưa thoả mãn, đương nhiên cần người trợ giúp, cam đại hiệp võ nghệ cao cường nghĩa khí trùng thiên, chính là kia tương trợ người."


"Ta?"


Cam Thanh Nhạc sửng sốt.


"Kế tiên sinh, ngài là không phải tính sai rồi?"


"Không có tính sai, Kế mỗ nhìn người hay là rất chuẩn, cam đại hiệp máu hết sức đặc thù, khả năng giúp đỡ được bận bịu, nếu không cũng có Kế mỗ ở đây."


Kế Duyên nói như vậy, Cam Thanh Nhạc mới thoáng yên tâm một phần, sau đó Cam Thanh Nhạc chợt nhớ tới một thì nghe nói, nghe nói Đại Lương Tự Tuệ Đồng Đại Sư mặc dù nhìn xem tuổi trẻ, nhưng kỳ thật đã già bảy tám mươi tuổi, cái này còn gọi số tuổi tiểu?


. . .


Sở Như Yên cùng Tuệ Đồng bọn người chỉ ở Huệ Phủ ở một ngày hai đêm, sau đó lúc đến đội xe liền một lần nữa lên đường, bất quá lần này Huệ Viễn cầu cùng nhau tùy hành lên đường, còn mang tới một phần chuẩn bị hiến cho hoàng thất đồ vật, đội xe quy mô cũng lớn hơn một chút.


Tại cái này đại đội nhân mã một đường đi hướng Thiên Bảo Quốc kinh thành thời điểm, lui vò rượu tại rời đi Kế Duyên thì cùng Cam Thanh Nhạc thì tại đằng sau đi theo, Kế Duyên trên đường cùng Cam Thanh Nhạc hiểu rõ Thiên Bảo Quốc tình huống, càng ven đường xem khí, xem như ở trong lòng đối Thiên Bảo Quốc lưu một cái ấn tượng.


Một đường lên núi Huệ Viễn cầu cũng không dám nhiều trì hoãn thời gian, tăng thêm Sở Như Yên cùng Tuệ Đồng hòa thượng cũng hi vọng nhanh chóng vào kinh thành chưa từng phàn nàn, bọn hắn cơ hồ là đem hết thảy có thể thời gian đi đường đều đã vận dụng, vẻn vẹn nửa tháng liền từ liền nguyệt phủ chạy tới bên ngoài kinh thành, sau đó nửa ngày cũng không trì hoãn, tại cùng một ngày buổi chiều liền vào ở khoảng cách hoàng cung không xa dịch trạm.


Kế Duyên cùng Cam Thanh Nhạc tự nhiên không có đồng dạng đãi ngộ, nhưng hai người liền khách sạn đều không có ở, liền trực tiếp tại ngoài hoàng cung trên gác chuông chấp nhận, nơi này đã có thể nhìn thấy hoàng cung cũng có thể nhìn thấy dịch trạm, xem như cái không tệ vị trí.


Màn đêm buông xuống, dịch trạm bên kia có rượu ngon thức ăn ngon tiếp đãi , chờ lấy đòn dông sứ đoàn sáng sớm mai lên triều yết kiến, mà Kế Duyên cùng Cam Thanh Nhạc thì tại trên gác chuông gặm làm bánh bột ngô.


Cam Thanh Nhạc giờ phút này liền nhìn qua hoàng cung phương hướng, xa xa có thể nhìn thấy hoàng cung trên tường thành tuần tra cấm quân, quay đầu thời điểm phát hiện Kế Duyên lại nhìn qua trong thành một vị trí khác.


"Kế tiên sinh, ngài nhìn cái gì đấy?"


"Ta nhìn trong thành Miếu Ty Phường phương hướng, quả nhiên thần quang bất ổn, xem ra truyền ngôn không phải hư."


"Cái gì truyền ngôn?"


Cam Thanh Nhạc những ngày này đều cùng với Kế Duyên, không nhớ rõ có cái gì đặc biệt truyền ngôn a, Kế Duyên xem hắn, thở dài nói.


"Vào thành thời điểm ta xa xa nghe được có cái khác người bên ngoài sĩ vào kinh thành đang trò chuyện, nói xong mấy năm trước Thiên Bảo Quốc Hoàng đế đã sắc phong mới Thành Hoàng."


"Hoàng đế có thể thật có thể sắc phong Thành Hoàng?"


Cam Thanh Nhạc mấy ngày nay cũng nghe Kế Duyên nói không ít thần tiên ma quái sự tình, biết Thành Hoàng đúng vậy chỉ là tượng bùn.


"Hoàng đế tự nhiên không có kia sắc phong quỷ thần năng lực, nhưng có thể phái người phá huỷ cựu thần tượng thần, mệnh bách tính cung phụng tân thần, Âm Ti pháp độ nghiêm ngặt nhất, quỷ thần không liên quan người chính, nếu không nghĩ bốc lên rung chuyển nhân đạo nguy hiểm tìm Hoàng đế tính sổ sách, Thành Hoàng tại mấy lần báo mộng Hoàng đế về sau, cũng phải ăn cái này ngậm bồ hòn, hoặc là trong vòng mấy chục năm độ để Thần vị, như vậy dùng danh không chính ngôn không thuận phương pháp tiếp tục cầm giữ Âm Ti, tân thần chưa thành, thì rút nó hương hỏa nguyện lực, khiến cho thần khu không sinh, hoặc là liên tiếp báo mộng xung quanh bách tính, lệnh nhiều kính sợ, để dân gian thỉnh nguyện."


Kế Duyên nói đến đây liền thở dài.


"Ai, Thành Hoàng đại thần phần lớn là hiền đức đang thần, mặc dù đối yêu ma quỷ quái tà ma chi lưu tuyệt không câu nệ với thủ đoạn, nhưng như thế Thần vị giao thế sự tình, trừ phi xác nhận có yêu tà quấy phá ảnh hưởng, nếu không khinh thường dùng xuống nhà văn pháp kéo dài hơi tàn, phần lớn tình nguyện chuyển thành Âm Ti chủ quan, hay là Kim Thân pháp thể chặt đứt thần đài bỏ chạy bên ngoài thay con đường."


"Kia, Thành Hoàng không nhìn ra?"


Cam Thanh Nhạc mang theo lo lắng hỏi thăm một câu, Kế Duyên bất đắc dĩ nói.


"Như đã nhìn ra, cũng không phải là như bây giờ, Đồ Vận chính là đến Ngọc Hồ Động Thiên chân truyền hồ yêu, nếu là tại đang Đạo Tràng hợp, vốn là có thể chính chính đương đương được tôn xưng một tiếng Hồ Tiên. . . Việc này không nghĩ nhiều nữa, Kế mỗ lúc đến liền ngờ tới bọn hắn sẽ không không hợp nhau kinh sư Thành Hoàng đại thần cái này cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, tốt, ngủ đi, ngày mai đình lương sứ đoàn liền vào cung."


Buổi sáng canh năm ngày tầm đó, Đình Lương Quốc sứ đoàn liền đã đi ngang qua gác chuông vào hoàng cung, mà một phần Thiên Bảo Quốc kinh thành quan viên cũng lục tục ngo ngoe tiến cung chuẩn bị tảo triều.


Tại Cam Thanh Nhạc còn đang ngủ, sắc trời còn không tính sáng ngời thời điểm, nằm nghiêng tại gác chuông bên trong Kế Duyên đã chậm rãi mở mắt, trong tai mơ hồ nghe được cung đình thái giám to rõ tuyên tiếng quát.


"Truyền, Đình Lương Quốc sứ đoàn, nhập điện yết kiến ~~~~~ "


Tiếng vang truyền ra Kim điện, bên ngoài cấm quân cũng thuật lại truyền lại lời nói tương tự, sau một lát, cẩn thận cách ăn mặc qua Sở Như Yên cùng thay đổi bảo bối cà sa Tuệ Đồng hòa thượng liền cùng một chỗ bước vào Kim điện, từng bước một đi hướng điện thính trung tâm, Thiên Bảo Quốc văn võ bá quan tất cả đều nhìn xem cái này một nam nữ, không thiếu có chút tiếng than thở, Đình Lương Quốc trưởng công chúa hào quang động lòng người, mà Đại Lương Tự cao tăng càng là tuấn tú lại trang nghiêm.


"Thiếp thân Đình Lương Quốc Sở Như Yên, bái kiến Thiên Bảo thượng quốc Hoàng đế bệ hạ!"


"Bần tăng Đại Lương Tự Tuệ Đồng, bái kiến bệ hạ!"


Hai người một trước một sau hành lễ, phía trên trên long ỷ chính vào trung niên Hoàng đế cũng là trong lòng hơi cảm thấy kinh diễm.


"Hai vị không cần đa lễ, đưa tay đứng dậy nói chuyện."