Editor: Didi
Trong loa truyền đến tiếng kêu gào của bác sĩ.
"Duyệt Vi? Lâm Duyệt Vi?"
Nhưng lại không có người trả lời, Lâm Duyệt Vi một tay đẩy vai Cố Nghiên Thu, miệng bị vững vàng bịt lại, dùng dư quang liếc nhìn di động dưới sô pha, đưa tay đủ để bắt lấy.
Nhưng nàng không thể tiếp tục phát sóng trực tiếp mọi hành động của Cố Nghiên Thu lúc này.
"Cố —— "
"Cố Nghiên —— "
". . ."
Lâm Duyệt Vi mấy lần phản kháng không có kết quả, nói tới dồn dập bị đè trở lại, từ bỏ giãy dụa. Môi Cố Nghiên Thu cũng chỉ dừng ngoài miệng nàng, cũng không có động tác khác, chính là chắn nàng không cho nói chuyện.
Lâm Duyệt Vi từ khiếp sợ vừa mới bắt đầu đến hiện tại không có chút rung động nào thậm chí còn có chút buồn cười.
Cố Nghiên Thu như một đứa trẻ dựa vào nàng, một lúc sờ sờ vai nàng, một lúc xoa bóp tay nàng. Trên mu bàn tay Lâm Duyệt Vi có chút thịt, sờ lên mềm mại vô cùng, Cố Nghiên Thu liền cầm lấy tay nàng không buông, trong miệng còn nói chút gì đó.
Lộn xộn, Lâm Duyệt Vi nghe không rõ lắm, chỉ nghe thấy một từ cuối cùng
"Mẹ. . ."
Lâm Duyệt Vi : ". . ."
Lâm Duyệt Vi bấm tay, ngừng trước trán cô, nghĩ đến lúc này cô đầu óc không tỉnh táo, không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bất đắc dĩ lắc đầu, nên thôi. Cũng may Cố Nghiên Thu không có nỗ lực cởi quần áo của cô, Cố Nghiên Thu chỉ mặc quần đùi, muốn cởi vẫn rất dễ dàng.
Cố Nghiên Thu lầm bầm một lúc, liền nằm nhoài trong lồng ngực Lâm Duyệt Vi ngủ.
Lâm Duyệt Vi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra tóc trên trán cô, phát hiện cặp mắt nửa mở kia đã triệt để khép lại, nỗi lòng lo lắng rốt cục cũng buông xuống.
Nàng dùng ánh mắt ôn nhu mà bản thân cũng không phát hiện lặng im không lên tiếng liếc nhìn Cố Nghiên Thu một lúc, cẩn thận từng li từng tí mà đẩy cô khỏi người mình, nằm thẳng đẩy ngã trên ghế salông.
Cố Nghiên Thu khi ngủ rất yên tĩnh, lông mi thật dài ôn thuần buông xuống, tại trên cặp mắt nhắm nghiền kia, khắp toàn thân đều tràn ngập hai chữ ngoan ngoãn.
Ngón tay Lâm Duyệt Vi chạm lên bờ môi no đủ của cô, vuốt nhẹ hai lần, đột nhiên khom lưng hạ lên đó một nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước.
"Hòa nhau rồi." Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng nói.
Rõ ràng Cố Nghiên Thu đã ngủ, nàng vẫn không thể tránh khỏi căng thẳng đến tim đập dần dần gia tốc.
Lâm Duyệt Vi đắp chăn cho Cố Nghiên Thu, liền ngồi trên ghế sa lông mà nhìn cô, chờ trái tim không nghe lời của mình bình phục trở lại. Nhìn điệu bộ này của cô là muốn ngủ đến ngày mai, Lâm Duyệt Vi suy nghĩ một chút, vén chăn của cô lên, một tay vòng dưới gối, một tay vòng qua vai, ôm Cố Nghiên Thu lên lầu, đặt lên giường.
Nút kết dây thừng buông lỏng hai bên đầu giường, Lâm Duyệt Vi khôi phục hiện trường, rón ra rón rén đi ra ngoài, cuối cùng cũng không quên lấy chìa khóa, tại cửa phòng khóa trái hai vòng.
Mộng du có nhẹ có nặng, mỗi một người biểu hiện cũng không giống nhau. Lâm Duyệt Vi không biết Cố Nghiên Thu tại sao muốn trói bản thân vào đầu giường, nàng nghĩ có lẽ có hai nguyên nhân, một trong số đó, Cố Nghiên Thu trong lúc mộng du có thể làm ra chuyện gì đó, cô không muốn chuyện như vậy phát sinh nữa, vì lẽ đó lựa chọn trói bản thân lại; thứ hai, cô không muốn để cho Lâm Duyệt Vi biết mình có tật xấu mộng du. Căn cứ biểu hiện của cô lúc nãy, Lâm Duyệt Vi lệch về suy nghĩ thứ hai, Cố Nghiên Thu không muốn để cho nàng biết.
Lâm Duyệt Vi không phải người yêu thích dò xét người khác, Cố Nghiên Thu nguyện ý nói, nàng liền nguyện ý nghe, nếu như đối phương không muốn nói, như vậy nàng sẽ coi như không biết chuyện này. Nhìn cô tình nguyện trói bản thân lại, phỏng chừng rất không muốn để cho nàng biết.
Ngày mai nàng sẽ tìm biện pháp thăm dò cô một hồi.
Cho tới hiện tại thì sao. . .
Lâm Duyệt Vi ngược lại ngủ không được, nàng vuốt màn hình di động, gọi điện thoại cho bác sĩ, bác sĩ mới vừa rồi bị nàng bất ngờ a a a làm sợ, Lâm Duyệt Vi đem Cố Nghiên Thu thu xếp tại sô pha sau đó lại gửi tin nhắn cho hắn, bảo hắn chờ nàng một lúc.
Lúc nghe được giọng nói của bác sĩ, Lâm Duyệt Vi lúng túng một hồi.
Bác sĩ cùng nàng không nói rõ trong WeChat, lúc này ôm thái độ khoa học nghiêm cẩn hỏi dò một lần: "Vừa đến rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cô đột nhiên cúp điện thoại?"
"Bị chị ấy cúp. Mộng du còn có thể cúp điện thoại, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy." Lâm Duyệt Vi nói hưu nói vượn, nàng đâu chỉ lần đầu tiên thấy mộng du cúp điện thoại, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người mộng du a.
Bác sĩ : ". . ."
Bác sĩ đoán được một chút, thế nhưng Lâm Duyệt Vi không nói hắn cũng không có cách nào: "Mộng du hơn một nửa phát với nhi đồng. . ." Bác sĩ phổ cập tri thức cho nàng về nguyên nhân người trưởng thành mắc chứng mộng du, hỏi người bạn này của nàng gần đây có xảy ra chuyện gì không?
Lâm Duyệt Vi nói : "Có, mẹ chị ấy mấy tháng trước đi về cõi tiên."
Bác sĩ : "Há, vậy quả thật có khả năng, cái kia. . ."
Hắn còn chưa nói xong, Lâm Duyệt Vi lại bổ sung: "Ba chị ấy lấy mẹ kế, còn có con riêng."
Bác sĩ: ". . ."
Lâm Duyệt Vi nói: "Sau đó con riêng dường như còn muốn cướp gia sản với chị ấy, trong nhà, rất loạn đi. Tôi đến nhà chị ấy một lần, một phòng toàn người âm khí âm u."
Bác sĩ: "A, vậy quá nửa là áp lực trong lòng dẫn đến. Chỉ là, trước đây cô ấy có từng mộng du không."
Lâm Duyệt Vi: "Tôi không biết, tôi mới quen chị ấy mấy tháng."
Bác sĩ: ". . ."
Cuối cùng bác sĩ bảo Lâm Duyệt Vi khuyên bạn nàng sớm ngày đi gặp bác sĩ.
Lâm Duyệt Vi khô cằn đáp ứng: "Được."
Lâm Duyệt Vi cũng không biết tại sao mình cùng bác sĩ hàn huyên lâu như thế đều không có gì hữu dụng, cúp điện thoại xong vẫn thất vọng mất mát. Nàng đã không nghe thấy sát vách tiếng ván giường kẽo kẹt, bác sĩ nói mộng du phần lớn xuất hiện sau khi ngủ hai, ba tiếng, sau nửa đêm sẽ không lại có thêm vấn đề gì cả, bảo nàng an tâm ngủ.
Lâm Duyệt Vi mở to mắt đến rạng sáng năm giờ, thực sự không chịu đựng được mới đi ngủ.
Cố Nghiên Thu mở mắt ra, đập vào mắt trần nhà quen thuộc, trái phải hai đầu, dây thừng vẫn trói chặt, xem ra nửa đêm không có xuống phòng khách dưới lầu ngủ. Cô tiêu tốn chút thời gian mới giải thoát được hai tay, xoa xoa cánh tay đau nhức, cố ý đổi một cái áo dài tay, có thể che khuất vết trói.
Cố Nghiên Thu không phải mỗi buổi tối sẽ mộng du, lúc cô ở nhà một mình sẽ không dùng dây thừng trói lại, chỉ khi qua đêm ở bên ngoài mới chọn trói tay lại, bình thường chỉ trói một tay, lần trước chính là tại Lâm gia.
Tối hôm qua Lâm Duyệt Vi đến, để cho an toàn, Cố Nghiên Thu đều trói chặt hai tay lại.
Cố Nghiên Thu làm bữa sáng, lên lầu gõ cửa phòng Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi mở cửa, trước mắt một mảnh thanh sắc, vừa nhìn chính là nhịn cả một đêm.
"Tối hôm qua ngủ không ngon?" Cố Nghiên Thu quan tâm hỏi một tiếng.
Lâm Duyệt Vi mềm yếu vô lực tựa trên ván cửa, trong cổ họng tựa như ngậm cát, khàn khàn đáp: "Ừm."
Cố Nghiên Thu đưa tay qua đỡ nàng, Lâm Duyệt Vi sợ hết hồn, dáng vẻ mãnh hổ chụp mồi tối hôm qua của cô vẫn khắc sâu trong đầu Lâm Duyệt Vi, thoáng cái dán vào ván cửa đứng thẳng, tựa như đứng phạt.
Cố Nghiên Thu: "? ? ?"
Lâm Duyệt Vi: "Tự em tới là được."
Cố Nghiên Thu ngượng ngùng thu tay về: "Chị nấu cháo, em muốn ăn sáng không?"
"Ăn." Tối hôm qua Lâm Duyệt Vi cũng coi như tiêu tốn khá nhiều sức lực, sáng sớm ngủ cái bụng đói liền kêu ùng ục, dù cho hiện tại vẫn rất mệt mỏi, thế nhưng tiếng nổ rền vang trong bụng đã chiến thắng cơn buồn ngủ của nàng.
Thời điểm Cố Nghiên Thu giơ tay lên, ống tay áo trượt xuống một chút, nàng da dẻ trắng nõn, trên tay bị dây thắng siết lấy lộ ra vết máu ứ đọng, càng nhìn càng giật mình.
Lâm Duyệt Vi giả vờ giật mình bật thốt lên: "Tay của chị. . ."
Cố Nghiên Thu rất nhanh thu tay vào trong tay áo: "Vừa rồi không cẩn thận va phải."
Vẻ mặt cô nhàn nhạt, nói cái gì đều tự như nói thật. Nếu như Lâm Duyệt Vi tối hôm qua chưa từng nhìn thấy cô nằm ngửa trên giường liên tiếp ngồi dậy bị dây thừng kéo lại, nói không chắc sẽ tin.
Lâm Duyệt Vi liền vội vàng hỏi: "Trong nhà có thuốc không?"
Cố Nghiên Thu không nghĩ tới Lâm Duyệt Vi sẽ truy hỏi, sửng sốt một chút, rất mau che giấu sự kinh ngạc, nói: "Đã bôi thuốc rồi, không có chuyện gì."
Lâm Duyệt Vi gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, em đi rửa mặt trước đã."
Cố Nghiên Thu gật đầu, xuống lầu trước.
Quần áo của Lâm Duyệt Vi lưu lại đây rất nhiều, lúc xuống lầu đem áo ba lỗ đổi thành T-Shirt trắng đen vẽ ngệch ngoạc, bên dưới mặc vào quần soóc bản hình kinh điển, đơn giản thời thượng, rất xứng với khí chất của nàng.
Cố Nghiên Thu cho rằng việc cô bị va đập tay đã qua, nào ngờ lúc Lâm Duyệt Vi đi ngang qua bàn ăn, đột nhiên hỏi Cố Nghiên Thu đang múc cháo: "Vừa chị đập vào cái gì?"
Cố Nghiên Thu tiện tay chỉ tay cạnh bàn.
Liền thấy Lâm Duyệt Vi đưa tay đánh cái bàn một cái, nói : "Cái bàn xấu."
Cố Nghiên Thu trừng mắt nhìn, không nhịn được cười, cong khóe miệng lên.
Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu hai người mặt đối mặt húp cháo, cổ tay phải Cố Nghiên Thu bị Phật châu ngăn trở, cổ tay trái đỡ bát, ống tay áo chặt chẽ vững vàng che đậy thương tích trên tay.
Tinh thần Lâm Duyệt Vi xem ra vẫn còn rất uể oải, giống như vô ý nhắc tới: "Cố Nghiên Thu, em tối hôm qua đang ngủ, nửa đêm nghe thấy một trận âm thanh kỳ quái, chị có nghe thấy không?"
"Âm thanh gì?" Cố Nghiên Thu động tác dừng lại, nhấc mắt nhìn nàng.
"Cọt kẹt cọt kẹt, không biết là tiếng gì, khiến người ta cảm thấy sợ hãi."
Cố Nghiên Thu rơi vào trầm tư, đồng thời không dấu vết đưa mắt dừng lại trên mặt Lâm Duyệt Vi trong nháy mắt, như muốn từ trên đó thăm dò chút gì đó. Lâm Duyệt Vi thần thái tự nhiên uống cháo, thỉnh thoảng gắp hai miếng dưa cải, nàng tự tin vẫn không có dễ dàng để Cố Nghiên Thu nhìn thấu như vậy.
Ngay lúc Cố Nghiên Thu hoài nghi Lâm Duyệt Vi có phải phát hiện chút gì đó không, Lâm Duyệt Vi tự mình đưa ra một suy đoán: "Chị nói xem có phải tối qua em gặp ác mộng hay không?"
"Có thể." Cố Nghiên Thu nói, "Em xem vành mắt em đều đen kìa."
"Cũng không biết tại sao lại gặp ác mộng." Lâm Duyệt Vi oán giận một câu, "Ngày mai em còn phải đến công ty, nếu hôm nay không thể tan. . ."
"Sẽ không, chờ lát nữa em đi ngủ bù là được."
"Được rồi." Lâm Duyệt Vi cầm chén cháo đã nguội hai ba ngụm uống sạch, bước chân phù phiếm vịn thang lầu đi lên, bóng lưng xem ra vẫn là dáng vẻ phờ phạc ngủ không đủ giấc kia.
Quay lưng lại với Cố Nghiên Thu, trên mặt lại là hai mắt thanh minh, nên nói nàng đều đã nói, lấy sự cẩn thận của Cố Nghiên Thu, nên phát hiện mình đã biết một ít manh mối, có nói hay không là chuyện của cô, Lâm Duyệt Vi không bắt buộc.
Lâm Duyệt Vi vừa dính vào gối liền ngủ.
Cố Nghiên Thu mất tập trung từng muỗng từng muỗng đem cháo đưa vào trong miệng, thu dọn nhà bếp xong, đi tới phòng khách ngồi xuống ghế sô pha đối diện TV kia, lôi kéo ngăn kéo tại bàn trà trước mặt.
Cố Nghiên Thu bởi vì trước kia phát hiện chính mình sáng sớm thức dậy sẽ nằm trên ghế sa lông, nhưng không phải mỗi ngày cô đều ngủ sô pha, có lúc quanh quẩn tại phòng khách một vòng còn thể quay lại phòng ngủ. Vì lẽ đó Cố Nghiên Thu trên căn bản mỗi ngày trước khi ngủ đều sẽ hết sức chú ý bày trí tại phòng khách, đặc biệt là món đồ chơi mỗi lần mộng du đều sẽ thao túng—— khối rubik kia là lúc nhỏ mẹ cô dạy cô xoay, cho tới một món đồ chơi nhỏ khác là do cô mua vào hồi đại học, tiện tay liền vẫn mang theo, cái kia ngược lại không quá quan trọng, có lúc cũng sẽ chơi những thứ khác.
Cố Nghiên Thu lấy khối rubik ra, so sánh với bức ảnh chụp hôm qua, ánh mắt nghiêm túc, phát hiện đã bị người chuyển động qua.
Còn có chăn trên sô pha, hoa văn cũng không giống. Tối ngày hôm qua cô cùng Lâm Duyệt Vi đi lên lầu, cô trước khi ngủ không nghe thấy tiếng mở cửa phòng Lâm Duyệt Vi cách vách, chỉ có hai khả năng, tối hôm qua Lâm Duyệt Vi sau khi cô ngủ, cố ý đi xuống lầu, xoay chuyển khối rubik của cô, còn động chăn, khả năng này hầu như là số không, như vậy cũng chỉ còn sót lại một khả năng khác: Cô tối hôm qua lại mộng du, không biết giữa lúc đó cụ thể phát sinh cái gì, nhưng Lâm Duyệt Vi khẳng định đã biết rồi, bằng không lúc nãy nàng sẽ không vô tình hay cố ý nói tới, Cố Nghiên Thu cẩn thận nhớ lại cách thức cột dậy thừng lúc sáng, dường như cũng không giống ngày hôm qua.
Cố Nghiên Thu đem ngăn kéo khôi phục nguyên dạng, cả người như bị rút hết khí lực, rơi vào trong sô pha, thở dài.
Cô lần Phật chậu trong tay, nhắm mắt đọc thầm kinh văn.
Một lúc lâu, hai mắt cô mở ra, nhíu mày, phản ứng quá độ của Lâm Duyệt Vi sáng nay, sẽ không phải là tối hôm qua cô đã làm cái gì chứ?
Cố Nghiên Thu tâm tư hỗn loạn, nhất thời liền quên mất kinh văn đã niệm quen rồi.
***
Lâm Duyệt Vi không biết Cố Nghiên Thu đang xoắn xuýt, vừa cảm giác ngủ quá buổi trưa, nếu không phải mẹ nàng gọi điện thoại tới, nàng có thể ngủ thẳng tới buổi chiều.
Lâm Duyệt Vi híp mắt nhìn rõ biểu hiện cuộc gọi đến, xoa mặt, nhận, "Mẹ."
Lâm mẹ hừm một tiếng: "Tỉnh rồi à?"
"Chưa dậy, " Lâm Duyệt Vi đầu óc mù mịt, mặt còn dính trên gối, hàm hàm hồ hồ nói, "Con mệt, mẹ có chuyện gì?"
"Kịch liệt như vậy à."
". . ." Lúc này Lâm Duyệt Vi thật sự tỉnh rồi, "Mẹ, mẹ lại nói lung tung, hôm nay con liền không về nhà."
"Không về nhà vừa vặn a, con ở chỗ con gái Cố gia, một năm nửa năm, không, ba, năm tháng không trở về nhà vẫn có thể a."
"Con tắt đó."
"Đừng tắt, thật sự có chuyện." Lâm mẹ một giây khôi phục chính kinh.
"Nói." Lâm Duyệt Vi trở mình, bị mẹ nàng hai câu trêu chọc đến cũng không muốn ngủ, đơn giản ngồi dậy, một bên gọi điện thoại một bên đi ra ngoài cửa.
Cố Nghiên Thu đang ngồi thiền trên ghế sô pha, cũng không biết cô ngồi bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng nói trên lầu thì chuyển động cái cổ, nhìn sang. Lâm Duyệt Vi hướng cô gật gật đầu, xem như là chào hỏi, "Ăn trưa không?"
"Ăn rồi."
"Không ăn."
Lâm mẹ trong điện thoại cùng Cố Nghiên Thu ở ngoài điện thoại đồng thời trả lời.
Lâm Duyệt Vi : ". . ."
Lâm Duyệt Vi đè tay lại, nhỏ giọng nói với Cố Nghiên Thu: "Em đang nói chuyện điện thoại với mẹ em."
"Biết rồi, bye bye." Lâm Duyệt Vi kết thúc cuộc nói chuyện, nhìn Cố Nghiên Thu ở nơi đó, tự giác báo cáo một câu, "Mẹ em nói điện thoại của mẹ gặp vài vấn đề, bảo em về xem giúp mẹ một chút."
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn Lâm Duyệt Vi muốn nói lại thôi.
Lâm Duyệt Vi tại nàng bên tay trái ngồi xuống sô pha, "Sao vậy?"
Cố Nghiên Thu vuốt nhẹ Phật châu, buông mắt.
Lâm Duyệt Vi cảm giác mình khoảng chừng đã đoán được, thế nhưng nàng đoán được, cùng suy nghĩ thật sự của Cố Nghiên Thu, sự cố giữa lúc đó, Lâm Duyệt Vi mang theo giọng điệu cổ vũ nói: "Chị muốn nói cái gì liền nói đi, không cần kiêng kỵ, em khẳng định không nói cho người khác biết."
Lời này vừa nói ra, Cố Nghiên Thu khẳng định nàng thật sự nhìn thấy.
Thế nhưng cô không có chủ động thẳng thắn tất cả, mà tiên phát chế nhân [1], đem vấn đề vứt cho Lâm Duyệt Vi : "Tối qua em nhìn thấy cái gì?"
[1] Đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương.
"Tối qua em ngủ không sâu, nghe được trong phòng chị có tiếng động. . ." Lâm Duyệt Vi không nghĩ nhiều như vậy, đem sự tình đêm qua nói thẳng ra, đang nói đến đoạn cuối cùng kia, nàng bỗng chốc hồi xác, Cố Nghiên Thu tái xanh nhìn vào mắt nàng.
Lâm Duyệt Vi trong lòng hoảng hốt, rất nhanh trấn định lại, nói: "Sau đó chị nhào tới, đánh em hai phát, một hồi vai một hồi mặt, ra tay rất nặng."
Cố Nghiên Thu lập tức nói: "Xin lỗi."
Lâm Duyệt Vi khoát tay nói: "Không sao." Sau đó, nàng bày ra tư thế rửa tai lắng nghe, lòng bàn tay hướng lên, hướng về trước làm một cái thủ hiệu mời, "Nên chị, chị đây là làm sao? Trước đây có tật xấu này sao?"
Cố Nghiên Thu lắc lắc đầu.
"Lúc chị ở nước ngoài là ở chung với bạn cùng phòng, cô ấy không có phát hiện chị có tật xấu mộng du. . ."
Cố Nghiên Thu mới vừa bắt đầu nói, liền bị Lâm Duyệt Vi ngắt lời, đào bói tìm tòi hỏi : "Bạn cùng phòng? Loại thuê chung sao? Là cùng một cái giường, hay phân phòng thuê?"
Cố Nghiên Thu không nói gì.
Lâm Duyệt Vi biết mình kích động, thế nhưng nàng phản ứng cấp tốc, phân tích cặn kẽ nói: "Nếu như ngủ chung giường còn tốt, buổi tối chị đứng dậy dễ phát hiện, chỉ là cũng không thể loại trừ khả năng đối phương ngủ tựa heo chết được, nếu như phân phòng ở, vậy thì càng không thể phát hiện. Hơn nữa em nghe bác sĩ nói, có người mộng du không chỉ giống hệt lúc tỉnh táo, còn có thể cùng người làm cuộc trò chuyện ngắn ngủi, giống tình huống của chị tối qua, nếu như em không nhìn vào mắt chị, nói không chừng liền cho rằng chị đang tỉnh táo ngồi đó."
Khóe miệng Cố Nghiên Thu nâng lên một chút, rất nhanh đè xuống, tựa như đang nhịn cười, cô cúi đầu ho nhẹ một tiếng, mân đi ý cười bên môi, nghiêm mặt nói : "Trước đây bọn chị vì lý do an toàn, tại cửa cùng các nơi trong phòng khách xếp máy ghi hình, chị chưa từng phát hiện tình huống mình vô ý thức từ phòng ngủ đi ra ngoài."
"Ha ha là như vậy." Lâm Duyệt Vi vô vị cười hai tiếng, "Vậy thì tốt vậy thì tốt."
Vì cứu vãn tôn nghiêm của chính mình, Lâm Duyệt Vi nghiêm túc thay cô tổng kết lại: "Cho nên nói tật xấu này của chị là sau khi về nước mắc phải?"
Cố Nghiên Thu gật gật đầu.
"Xem qua bác sĩ chưa?"
"Xem qua, nói là tinh thần áp lực quá lớn."
"Có kê thuốc không?"
Cố Nghiên Thu tiếp tục gật đầu.
Lâm Duyệt Vi liền biết là uống rồi không có tác dụng.
Cố Nghiên Thu nói: "Chị không phải mỗi ngày đều sẽ mộng du, tần suất đại khái là một tuần bốn, năm lần đi, cũng rất nhiều lần, lần vừa kê thuốc, hữu hiệu hai ngày, sau khi liền. . . Hơn nữa loại thuốc an thần, tóm lại có chút tác dụng phụ, sau khi chị liền ngừng thuốc."
"Bác sĩ tâm lý thì sao?"
"Đến xem qua một hai lần, sau đó quá bận, liền không có đi nữa."
"Sao có thể không đi chứ?" Lâm Duyệt Vi vội la lên.
"Lúc chị ở nước ngoài có học qua tâm lý học, biết nguyên nhân mình sinh bệnh ở đâu, tình huống trong nhà chị em cũng biết, chị một ngày không giải quyết, liền một ngày không có cách nào triệt mầm bệnh."
"Nhà của chị không phải là hai mẹ con tiện nghi kia sao? Nào có cái gì quan trọng bằng thân thể của bản thân chứ." Lâm Duyệt Vi không biết vấn đề Cố gia, còn tưởng rằng cô là vì chuyện tranh cướp gia sản.
Cố Nghiên Thu lắc đầu, không có ý nói nhiều.
Lâm Duyệt Vi thấy cô khó chơi, trong lòng gấp đến độ tựa như con kiến bò trên chảo nóng, nàng chưa từng thấy người mộng du, Cố Nghiên Thu là người thứ nhất, dáng vẻ tối qua khiến nàng sợ hãi, ở trong mắt nàng không có cái gì quan trọng bằng sức khỏe, tiền không có, còn có thể kiếm, gia sản có thể lại cướp, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Vì đoạt gia sản mà làm cho tinh thần chính mình tan vỡ buổi tối mộng du, cái được không đủ bù đắp cái mất.
"Buổi chiều chị có chuyện gì không?"
Cố Nghiên Thu chớp dưới mắt, lông mi nhấp nháy, nghi hoặc vì sao nàng lại hỏi cái này.
Lâm Duyệt Vi cả giận nói: "Đang hỏi chị đó, bán manh cái gì? !"
Cố Nghiên Thu: ". . ."
Cô không có bán manh.
Cố Nghiên Thu trả lời: "Không có chuyện gì."
Lâm Duyệt Vi dùng ngữ khí cường thế ra lệnh cho cô: "Thay quần áo, em mang chị đi gặp bác sĩ."
Cố Nghiên Thu theo bản năng muốn chớp mắt để biểu đạt nghi vấn của mình, nghĩ đến lúc nãy Lâm Duyệt Vi tức giận, trước khi chớp dừng lại, yên lặng lên lầu thay quần áo.
Cô phát hiện mình lại rất yêu thích Lâm Duyệt Vi ra lệnh cho cô, có một loại cảm giác huyết dịch kích động run rẩy.
Cố Nghiên Thu thả tay trước người, nhịn xuống kích động bước nhanh lên lầu.
Lâm Duyệt Vi nhìn bóng lưng rầu rĩ của cô, không khỏi nghĩ đến: Có phải vừa rồi mình quá hung dữ không?
Lâm Duyệt Vi cũng đổi quần áo, trước khi ra cửa nàng mới nhớ tới mình không giống với Cố Nghiên Thu, nàng là nhân vật công chúng, vạn nhất bị chộp được coi như có mười cái miệng cũng không nói được.
Lâm Duyệt Vi đơn giản đem bác sĩ gọi tới nhà.
Bác sĩ bốn mươi, năm mươi tuổi, tướng mạo hiền lành hòa ái, là Lâm Duyệt Vi mấy năm trước ngẫu nhiên quen biết, hai người là bạn vong niên, nếu không phải như thế, Lâm Duyệt Vi cũng sẽ không nửa đêm gọi điện thoại liên tục nhiều lần như thế. Bác sĩ vừa nhìn thấy Cố Nghiên Thu, liền nói với Lâm Duyệt Vi: "Đây chính là bạn của cô?"
"Đúng."
"Liền tối hôm qua trên cái kia. . ."
"Mau mau xem bệnh đi." Lâm Duyệt Vi chỉ lo hắn nói ra cái gì không ăn khớp với những gì nàng nói với Cố Nghiên Thu, liên thanh thúc giục.
Bác sĩ thức thời buông tay, nói : "Cơ mà tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý."
Lâm Duyệt Vi : ". . . Không phải bác sĩ tâm lý ông tới làm gì?"
Bác sĩ này một tiếng, nói : "Cái kia không phải cô vô cùng lo lắng gọi tôi đến sao? Vốn là hôm nay tôi không cần đi làm."
Lâm Duyệt Vi sững sờ nháy mắt, mặc kệ, nói rằng : "Này, mặc kệ bác sĩ gì, ông liền xem cho người ta đi chứ."
Bác sĩ : ". . ."
Hắn vén tay áo lên nói : "Được thôi, ngược lại nghề phụ của tôi cũng là làm bác sĩ tâm lý, tôi có giấy chứng nhận tư cách, thời đại sinh hoạt hỗn tạp, ai mà không đa tài đa nghệ."
Lâm Duyệt Vi : ". . ."
Cố Nghiên Thu ở một bên nhìn, cười cười, rất khổ cực mới có thể duy trì vẻ bình tĩnh.
Lâm Duyệt Vi chần chờ nhìn người bạn này: "Ông không phải giấy chứng nhận tư cách thú y chứ?"
Bác sĩ làm dáng muốn chạy : "Tôi thật sự có giấy chứng nhận tư cách, tâm lý chính kinh bát kinh, không tin tôi bảo con gái tôi chụp cho cô xem. Cô lại dáng vẻ này, tôi không trị nữa, tôi thật sự không trị."
Lâm Duyệt Vi đem người dỗ dành trở về, nói : "Trị trị trị, tôi chỉ đùa một chút thôi."
Lâm Duyệt Vi quay đầu nhìn Cố Nghiên Thu, chỉ thấy cô đưa lưng về phía mình, một tay đỡ sô pha, một tay đỡ eo, vai nhỏ run run, nghi ngờ nói: "Chị sao vậy?"
Cố Nghiên Thu ho khan vài tiếng, xoay qua, nói : "Eo không quá thoải mái."
Đây xem như là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, vội vã, nói : "Ai nha mau tới để tôi nhìn một chút, tuổi còn trẻ eo liền không tốt, có phải là túng dục quá độ không? Phải biết tiết chế chứ." Nói xong ánh mắt ám muội đánh giá Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu.
"! ! !"
Cố Nghiên Thu lúc này thật sự kinh thiên động địa ho khan.
Bác sĩ rung đùi đắc ý, cười hì hì, vui vẻ hài lòng nói : "Kỳ thực tối hôm qua tôi đều nghe thấy. . ."
Lâm Duyệt Vi khuôn mặt dữ tợn nhào tới : "Ông mau câm miệng cho tôi!"
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Duyệt Vi (sinh vô khả luyến - sống không còn gì luyến tiếc): Mời tên bác sĩ này tới là quyết định sai lầm nhất hai mười hai năm qua của tôi.
Cố Nghiên Thu (ho khan đến dừng không được): Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì【khiếp sợ】
Bác sĩ: Tôi không có tên tuổi, vậy cũng không thể ngăn cản tâm trợ công của tôi.