Lâm Mộc không lựa chọn thôi động Lưu Quang Quyết lần thứ 2, mà anh dứt khoát xông lên để cận chiến.
Bởi vì với cảnh giới tu vi của Lâm Mộc hiện giờ, thôi động Lưu Quang Quyết lần nữa sẽ tiêu hao rất nhiều nội lực, lần thôi động ban nãy đã lấy đi quá nửa nội lực của anh rồi.
Lâm Mộc bắt buộc phải tranh thủ cơ hội Vũ đạo trưởng đang bị thương để đánh bại ông ta một cách triệt để.
Nếu cho ông ta thời gian nghỉ xả hơi, để ông ta điều chỉnh lại trạng thái chiến đấu của mình, thì Lâm Mộc khó lòng phát huy ưu thế ban nãy.
“Dừng tay!”
Trông thấy nắm đấm từ trên trời giáng xuống, mặt Vũ đạo trưởng bỗng biến sắc, ánh mắt nhuốm vẻ kinh hãi.
Bốp!
Lâm Mộc không dừng tay mà giáng một quyền mạnh lên lồng ngực Vũ đạo trưởng, sức mạnh to lớn được giải phóng ra khỏi cơ thể anh.
“Phụt.” Vũ đạo trưởng phun ra một ngụm máu tươi.
Cú đấm này đã đặt cơ sở cho chiến thắng của Lâm Mộc.
Lâm Mộc tiếp tục giáng tiếp mấy quyền khiến cho Vũ đạo trưởng phun máu ồ ạt.
Chúng đệ tử đều trơ ra như phỗng.
Chủ nhân của Kim Trì Quan – Vị sư phụ mạnh mẽ trong lòng bọn họ cứ vậy mà bị đánh bại sao?
“Đạo hữu đừng đánh nữa!”
Khi Lâm Mộc vung tay lên lần nữa, Vũ đạo trưởng cuống quýt cầu xin tha mạng.
“Ông nhận thua không?” Lâm Mộc giơ nắm đấm nhắm chuẩn vào Vũ đạo trưởng, nghiêm giọng chất vấn.
“Tôi...tôi nhận thua! Tôi nhận thua!” Vũ đạo trưởng chỉ đành cúi đầu nhận thất bại trước thực lực lớn mạnh của Lâm Mộc.


Giờ ông ta bị thương không nhẹ, nếu còn xơi thêm vài quyền của Lâm Mộc, e rằng chỉ còn đường chết.
“Ông có làm được theo yêu cầu tôi đề nghị lúc trước không?” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi làm theo, tôi sẽ đóng cửa đạo quán ngay trong hôm nay, không bao giờ hỏi tới chuyện của nhà họ Tôn nữa!” Vũ đạo trưởng nói liền một mạch.
“Nếu ông đã nhận thua và chịu làm theo yêu cầu của tôi, hôm nay tôi sẽ tha cho ông một mạng!” Lâm Mộc nói xong liền đứng dậy.
“Đa tạ ơn tha mạng của đạo hữu.” Vũ đạo trưởng nói cảm ơn, vầng trán đã rịn mồ hôi.
Lâm Mộc thôi động Lưu Quang Quyết đã đánh đòn tâm lý phủ đầu lên Vũ đạo trưởng.

Chiêu thức đó khiến ông ta cực kỳ kiêng dè anh.
Mấy đệ tử trong sân vội lao lên, đỡ Vũ đạo trưởng bị trọng thương đứng dậy.
Lâm Mộc nhìn ông ta nói: “Vũ đạo trưởng, nhớ ký những gì ông vừa nói, nếu ông vi phạm lời hứa của mình, tôi sẽ tìm tới tận cửa, nếu như có ngày ấy, tôi quyết lấy mạng ông không chút nương tay.”
“Được được.” Vũ đạo trưởng gật đầu như giã tỏi.
“Còn nữa, cũng nên xóa bỏ cái danh cao thủ đầu bảng ở Giang Nam của ông đi, đừng để người trong giới tu luyện cười đến rớt hàm.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.
“Được được.” Vũ đạo trưởng nói phụ họa.
Khi Lâm Mộc ra khỏi đạo quán, Vũ đạo trưởng bỗng loạng choạng, nếu không có đám đệ tử đỡ lấy thì ông ta đã ngã nhào xuống đất lần nữa rồi.
“Cậu ta...Rốt cuộc cậu ta chui từ xó xỉnh nào ra thế? Tuổi trẻ tài cao đến dường ấy....” Vũ đạo trưởng mặt mày trắng bệch, sống lưng cũng lạnh toát.
Sau cú sốc này, Vũ đạo trưởng vốn có thần sắc mọi ngày như đã già đi không ít.

Nhớ lại chiêu thức Lưu Quang Quyết ban nãy của Lâm Mộc, ông ta lại thấy rùng mình.
“Lẽ nào cậu ta xuất thân từ môn phái nào đó đang ẩn dật ư? Không phải chứ, cậu ta cũng đâu phải người của Tuyết Sơn Phái, còn có môn phái ở ẩn khác sao? Không thể nào!” Vũ đạo trưởng thấy lai lịch của Lâm Mộc quá thần bí.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chỉ dựa vào chiêu thức đòi hỏi nội lực mạnh mẽ kia, Vũ đạo trưởng cũng có thể khẳng định chắc chắn rằng Lâm Mộc có gốc gác không tầm thường! Điều này khiến ông ta càng thêm kiêng dè Lâm Mộc!
“Sư phụ, giờ phải làm sao? Chúng ta phải báo thù như thế nào?” Một đệ tử hỏi.
“Báo thù thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết chứ!” Vũ đạo trưởng nhắm nghiền hai mắt, bất lực lắc đầu.
“Từ hôm nay trở đi, Kim Trì Quan đóng cửa, tất cả mọi người giải tán đi, thời đại huy hoàng của Kim Trì Quan trước đây sẽ trở thành lịch sử...”
...
Bước ra khỏi Kim Trì Quan, Lâm Mộc thở hắt ra một hơi.

Trận quyết đấu hôm nay nào có dễ dàng với anh.


Nếu không điều động tới Chí Tôn Tích, anh chỉ đành thôi động Lưu Quang Quyết lần 2, bằng không sẽ cầm chắc thất bại.
Đây là lần đầu tiên anh đương đầu với một trận quyết đấu khó nhằn đến vậy.
“Bây giờ ta đã giải quyết xong hai thế lực chống lưng hùng hậu của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn chỉ là chú chim không còn đôi cánh để tung hoành bay lượn trên bầu trời Giang Nam.

” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.
“Tiếp theo đã đến lúc tính món nợ với nhà họ Tôn rồi!”
Theo lời Tôn Thượng Minh nói, thế lực chống lưng lớn mạnh nhất của nhà họ Tôn nằm bên Châu u.

Nhưng Lâm Mộc chẳng hề lo lắng, chỗ dựa có hùng hậu cỡ nào thì vẫn ở tận Châu u, đây là Châu Á, là mảnh đất Trung Quốc.
Cách xa muôn trùng là thế, anh chẳng tin cánh tay bọn chúng có thể vươn dài tới tận nơi này!
Nước xa không cứu được lửa gần.
Ít nhất hiện tại, nếu Lâm Mộc muốn xử lý nhà họ Tôn, bọn chúng chỉ có thể trông cậy vào Lão Từ và Vũ đạo trưởng.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc ngồi vào xe.
Lâm Mộc không đến trang viên của nhà họ Tôn ngay, mà quay lại nhà kho bỏ hoang.
Khi Lâm Mộc đơn phương độc mã xông vào Kim Trì Quan, Ninh Đô cũng phát sinh thay đổi.
Người dân ở Ninh Đô còn đang đoán già đoán non, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà mảnh đất này bỗng nhiên náo động đến vậy.
Nhưng người dân còn chưa suy đoán được bao lâu, Ninh Đô đã dừng kiểm tra các lối ra, các đợt lùng sục trong khắp thành phố cũng dừng lại, ngoài mặt, Ninh Đô lúc này chẳng khác nào sóng yên biển lặng.
Dân thường ở Ninh Đô chẳng hề thấy bất ngờ trước sự thay đổi này.
Nhưng giới nhà giàu Ninh Đô lại vô cùng chấn động.
Dù sao chuyện đại thiếu gia của nhà họ Tôn bị bắt cóc đã lan truyền ồn ào xôn xao trong giới nhà giàu Ninh Đô, ai ai chẳng biết nhà họ Tôn và Lão Từ có mối quan hệ đặc biệt.
Bây giờ cuộc lùng bắt đã chấm dứt, chẳng phải quá kỳ lạ sao?
Lẽ nào kẻ bắt cóc đã tạo ra thay đổi này? Vậy thì cậu ta phải có bản lĩnh rất lớn mới có thể khiến Lão Từ dừng bảo hộ cho nhà họ Tôn.
Sóng to gió lớn nổi lên trong giới nhà giàu Ninh Đô, các suy đoán được đưa ra nhiều không kể xiết.

Trong nhà kho bỏ hoang.
Tôn Thượng Minh bị trói đã chảy cạn máu trong người, nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt Tôn Thượng Minh, có thể nhìn ra nỗi kinh hoàng trước khi chết của anh ta.
“Tôn Thượng Minh, mày ám sát tao 3 lần, cuối cùng vẫn chết trong tay tao!” Lâm Mộc nhìn đăm đăm vào Tôn Thượng Minh.
5 năm trước, Lâm Mộc chỉ có thể ngước mắt nhìn nhân vật lớn như nhà họ Tôn.

Càng không dám hi vọng đạt tới vị trí như Tôn Thượng Minh.
Ngay cả khi nhà họ Lâm huy hoàng, nếu gặp Tôn Thượng Minh, Lâm Mộc cũng chỉ biết nhìn cung kính, thậm chí không có tư cách xu nịnh người ta.
Còn giờ đây, chỉ cần anh ta dám chọc giận tới Lâm Mộc, anh sẽ giết chết anh ta.
Thực lực chính là con át chủ bài của Lâm Mộc.
Ngay lúc này, điện thoại của Lâm Mộc đổ chuông.

Anh lấy di động ra xem, là Lão Trần gọi tới.
Sao đột nhiên Lão Trần lại liên lạc với mình?
“Lão Trần.” Lâm Mộc vội bắt máy.
“Lâm Mộc, ông nghe nói Lão Từ đã thu quân khỏi cuộc truy lùng, xem ra thằng nhóc cháu có bản lĩnh không nhỏ nhỉ, đến Lão Từ cũng giải quyết được.” Lão Trần cảm khái.

.