Lúc trước khi ăn cơm, Lâm Mộc đã hỏi Bằng Gia địa chỉ nhà Hội trưởng Lưu.

Đúng như Bằng Gia đã nói, đây là một mắt xích vô cùng quan trọng.

Khu biệt thự nơi núi rừng Kim Châu.

Trong khu biệt thự này có không ít ông chủ của giới kinh doanh sống, Hội trưởng Lưu cũng ở nơi đây.

Trước cổng lớn biệt thự của Hội trưởng Lưu.

“Đứng lại! Anh làm gì thế?”
Lâm Mộc vừa bước tới cổng thì bị bảo vệ canh gác ngăn lại.

“Tôi đến xin gặp Hội trưởng Lưu.

” Lâm Mộc nói.

“Anh có hẹn trước không?” Bảo vệ hỏi.

“Không hẹn trước, nhưng tôi có chuyện muốn tìm Hội trưởng Lưu bàn bạc.

” Lâm Mộc đáp.

Bảo vệ hừ lạnh một tiếng: “Hừ, kẻ muốn tìm Hội trưởng Lưu nhiều vô số kể, anh là cọng rơm nào thế, không hẹn trước thì lập tức đi ngay!”
Dứt lời, một chiếc Mercedes-Benz S từ xa chạy tới.

“Chào Trương Tổng!” Bảo vệ hành lễ với ông chủ ngồi trong xe.

Cửa kính xe ở hàng ghế sau được hạ xuống, ông chủ trong xe lên tiếng: “Tôi đã hẹn với Hội trưởng Lưu uống trà! ”
“Vâng!” Bảo vệ lập tức mở cửa cho đi.

Tên bảo vệ này quả nhiên trông mặt mà bắt hình dong.

Sau khi chiếc Mercedes-Benz S tiến vào, bảo vệ lại nhìn Lâm Mộc.


“Còn không mau đi đi! Mấy người trẻ tuổi muốn tìm Hội trưởng Lưu lôi kéo đầu tư, tôi thấy nhiều lắm rồi!” Bảo vệ trưng ra bản mặt không kiên nhẫn.

Lâm Mộc không hề có ý định động tay động chân, dù sao anh cũng muốn tìm Hội trưởng Lưu bàn chuyện hợp tác.

Cho nên Lâm Mộc chọn quay người rời đi.

Lâm Mộc không đi thật, mà chuyển hướng tới phía khác của biệt thự.

Xung quanh biệt thự đều có camera.

Lâm Mộc đi quanh hai vòng rồi đến một góc.

Bụp!
Lâm Mộc búng ngón tay một cái, camera lập tức nổ tung.

Sau đó Lâm Mộc nhảy vào trong.

Chẳng mấy chốc, Lâm Mộc đã tới lầu dưới của biệt thự, cánh cửa biệt thự chỉ để trang trí, anh dứt khoát đẩy cửa vào trong.

Trong phòng khách của biệt thự.

Hai người đàn ông độ 50 tuổi với mái tóc hoa râm đang uống trà nói chuyện với vị Trương Tổng ban nãy.

Vừa liếc mắt, Lâm Mộc đã nhận ra Hội trưởng Lưu, ông ta là hội trưởng thương hội Kim Châu, trước đây Lâm Mộc theo ba anh tới tham gia các bữa tiệc của giới thương nhân Kim Châu, đã từng gặp ông ta vài lần.

“”Hội trưởng Lưu, không mời tự đến, xin được lượng thứ!
Lâm Mộc vừa nói vừa tiến vào phòng khách.

“Ai?” Hội trưởng Lưu và vị Trương Tổng nghe vậy đều quay người nhìn về phía cửa.

“Cậu là ai, sao vào được đây?” Hội trưởng Lưu dựa vào sofa, sa sầm mặt.

“Hội trưởng Lưu, tôi nhận ra cậu ta rồi, hình như, cậu ta là con trai của Lâm Đại Sơn, tên.

.

tên là Lâm gì đó?” Vị Trương Tổng kia lên tiếng.

“Lâm Mộc!”
Lâm Mộc bình tĩnh bước đến trước mặt họ, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

“Đúng, hình như tên cậu ta là Lâm Mộc!” Trương Tổng vỗ đùi.

“Có chút ấn tượng.

” Hội trưởng Lưu vừa nói vừa cầm tách trà.

“Lão Gia, có cần gọi bảo vệ tới đuổi người không?” Vị quản gia trong phòng kính cẩn hỏi.

“Không vội.

” Hội trưởng Lưu khoát tay, sau đó liếc nhìn Lâm Mộc một cái.

“Lâm Mộc, tôi đâu có mời cậu đến, sao cậu vào được đây?” Đây mới là điều Hội trưởng Lưu tò mò, bảo vệ của biệt thự nhà ông ta vốn canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

“Với tôi mà nói, đám bảo vệ của biệt thự này chỉ như cái vỏ rỗng, tôi muốn vào cực thì có gì khó!” Lâm Mộc tự tin nói.

“Đúng là người trẻ tuổi không có kiến thức, cậu như này là tự ý xông vào nhà người dân, chỉ cần tôi gọi điện thoại, cậu liền bị nhốt lại 10 ngày nửa tháng.



“Hội trưởng Lưu không hỏi xem tôi đến làm gì à?” Lâm Mộc vẫn điềm nhiên như không.

Hội trưởng Lưu nhấp ngụm trà, không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Điều này không quan trọng với tôi, tôi cũng không có hứng muốn biết, nể mặt ba cậu từng làm người quản lý ở thương hội, cậu tự rời đi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm.


“Hội trưởng Lưu, tôi đến để bàn chuyện hợp tác với ông, tôi nghĩ ông nên nghe tôi nói trước.

” Lâm Mộc nói.

Hội trưởng Lưu cười khinh miệt: “Lâm Mộc, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là một tên công tử bột nhỉ? Thật tình không có gì đáng để hợp tác với loại người như cậu, cậu cũng không có tư cách đến bàn chuyện hợp tác với tôi, mau đi đi.


Trước giờ Hội trưởng Lưu luôn cao ngạo, ông ta cực kỳ xem thường đám thiếu gia nhà giàu, nhất là loại công tử bột vô tích sự, còn Lâm Mộc lại là thiếu gia vô tích sự có gia cảnh sa sút.

Vị Trương Tổng ngồi bên cạnh thì nghiêm mặt giáo huấn: “Thằng nhóc cậu sao lắm lời thế, nói cậu cút đi thì mau cút đi, đừng có trơ trẽn như vậy, nhất định muốn bảo vệ đuổi đi hả?”
“A Phú, gọi bảo vệ tới đây!” Hội trưởng Lưu đặt tách trà xuống, phân phó quản gia bên cạnh.

“Gọi mấy bảo vệ vào đây ngay!” Quản gia nói qua bộ đàm.

“Hội trưởng Lưu, tôi dám đảm bảo với ông, nếu bây giờ ông đuổi tôi đi, đó là một quyết định không sáng suốt.

” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.

Hội trưởng Lưu không khỏi bật cười: “Thú vị thật, cậu nói tôi sẽ hối hận hả? Thằng nhóc, ngay cả lúc ba cậu huy hoàng cũng chẳng dám ăn nói như vậy với tôi đâu, cậu dựa vào đâu mà tự tin vậy?”
Ngay lúc này, đội trưởng đội bảo vệ dẫn 4 nhân viên vội vàng đi vào phòng khách.

“Đội trưởng đội bảo vệ, các ăn làm cái gì để kiếm cơm thế hả, sao lại để người khác vào nhà mà chưa được sự cho phép của Hội trưởng Lưu?”
Quản gia trách mắng 4 tên bảo vệ.

“Dạ, là do chúng tôi sơ suất.

” Tên đội trưởng cuống quýt nhận lỗi.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi tên nhóc này ra ngoài!” Quản gia ra lệnh.

Đám bảo vệ nào dám chậm trễ, lập tức xông về phía Lâm Mộc.

“Dừng tay! Tôi tự đi!” Lâm Mộc nói to.

Đối với Lâm Mộc, muốn đánh bại đám bảo vệ này hoàn toàn không tốn chút sức lực.

Nhưng anh không làm như vậy.


Lý do rất đơn giản, nếu anh dùng vũ lực để uy hiếp ép uổng Hội trưởng Lưu, nhất định không có hiệu quả tốt đẹp gì.

Một khi anh rời đi, Hội trưởng Lưu gọi báo cảnh sát thì cực kỳ phiền phức.

Điều anh muốn là hợp tác.

Hội trưởng Lưu không phải loại người như Bằng Gia, đối phó với Bằng Gia chỉ cần vũ lực, bởi bản thân ông ta không sạch sẽ gì, cho nên sẽ không lựa chọn cách thức báo cảnh sát để giải quyết vấn đề.

Còn Hội trưởng Lưu thì hoàn toàn khác.

“Hội trưởng Lưu, bây giờ tôi chủ động đến tận nhà tìm ông, nếu ông đã không nguyện ý hợp tác cùng tôi, vậy tôi chờ ông đến tận cửa tìm tôi.

” Lâm Mộc vứt lại một câu rồi dứt khoát rời đi.

“Ha ha, muốn tôi chủ động đến cửa tìm cậu? Thú vị thật, nhóc con này thật biết nói chuyện!” Hội trưởng Lưu không khỏi bật cười.

“Hội trưởng Lưu, tôi đoán thằng nhóc này chịu cú sốc vì gia cảnh sa sút rồi sinh bệnh.

” Vị Trương Tổng kia vừa chỉ tay lên đầu vưa cười.

Lời vừa nãy của Lâm Mộc lọt vào tai họ quả nhiên rất nực cười!
Lâm Mộc đang bước ra ngoài đương nhiên nghe được mấy lời này.

Nhưng anh không làm gì cũng không dừng bước, dứt khoát rời khỏi biệt thự, 5 tên bảo vệ cũng theo sát phía sau anh.

Lúc anh đi tới cổng biệt thự.

“Mẹ nó, thằng nhóc thối tha này dám lén lẻn vào biệt thự, hại chúng ta bị mắng, các anh em, đánh nó!”
Tên đội trưởng chửi mắng.

Hồi nãy anh ta bị giáo huấn 1 trận, phải dằn cơn tức trong lòng, chỉ chờ ra ngoài xử lý Lâm Mộc mà thôi.

.