Khách sạn Tân Thành 5 sao khu tiệc ngoài trời, số 501 Đường Lý Thường Kiệt.
“Anh Bành à anh đụng ai không đụng sao lại đi chọc giận vị tiên sinh đó chứ?” Một người cũng có chút lai lịch trong cấp chính quyền thành phố Q lên tiếng, ông ta đỡ Bành Trung đứng lên.
“Hắn ta là ai?” Bành Trung bị khiếp đảm bởi ánh mắt sắc bén của Vương Đông Quân, cảm giác như bị gai đâm vào da thịt vừa đau vừa lạnh.
“Đó là Vương chủ tịch người đứng thứ 5 trên bảng xếp hạng CEO đa tài của nước chúng ta đấy, người nắm quyền Vương Thị có gia tài tỷ đô.”
Bành Trung vuốt mặt căng thẳng đến nổi hai chân điều run rẩy, mẹ nó sao không ai nói với hắn chuyện này chứ? Vương Thị không phải là doanh nghiệp bình thường đâu.
Vương Đông Quân an ủi Lâm Kiều vừa dịu dàng chăm sóc vừa ôn hòa nhưng anh vẫn không thể nào tha cho kẻ đã gây tổn hại đến người phụ nữ của mình.
Hàn Duật ở bên cạnh Vương Đông Quân thấy tình thế sắp căng thẳng vội sai người đưa mấy vị khách xung quanh đi tránh ra phía ngoài, dù sao đây cũng là yến tiệc chỗ làm ăn buôn bán.

Nếu để bọn họ quá chú tâm đ ến câu chuyện bên lề này e là sẽ mất đi rất nhiều thứ không đáng lắm, Hàn Duật cúi đầu với Vương Đông Quân chào một cái rồi rời đi.

Bành Trung mắt nhìn thấy xung quanh không còn ai ở lại đối diện hắn chỉ còn mấy người của Vương Thị thì vội vàng nói.
“Thành thật xin lỗi vị tiên sinh này, là tôi có mắt như mù nên mới mạo phạm tiểu thư đây.


Xin anh rộng lượng bỏ qua cho.” Bành Trung vừa nói vừa xem ánh mắt của Vương Đông Quân, nhưng thứ hắn ta nhìn thấy chỉ là sự lạnh lùng đến tận xương thịt.
“Muốn khi dễ bất kỳ ai cũng được mặc kệ họ có muốn hay không, sau đó gặp người không thể nhai được thì quay qua xin lỗi.

Đây là bản chất của anh đúng chứ?” Vương Đông Quân sắc bén nói để Lâm Kiều ngồi trên ghế tựa còn mình đứng lên đi đến trước mặt Bành Trung.
“Tôi…”
“Làm người sống phải biết suy nghĩ có những thứ không nên chạm vào!” Đôi tay rắn chắc của anh bóp lấy cằm Bành Trung, lực tay mạnh đến nổi hai bên má hắn đỏ tím cả lên.

Bành Trung bị đau đến mắt cũng ngấn lệ, hắn không dám rên lên sợ anh lại nổi điên.
Lâm Kiều nhìn không nổi nửa, biểu hiện của Vương Đông Quân bây giờ quá kh ủng bố nếu như cô để anh tiếp tục nhỡ xảy ra án mạng thì làm thế nào đây?
“Lâm tiểu thư là tôi sai, xin cô hãy tha thứ cho tôi.” Biết cầu xin phải đúng người, Bành Trung liền hướng đến Lâm Kiều cầu tha thứ.
Lâm Kiều nhìn anh, rõ ràng anh biết cô không nỡ nhưng anh vẫn không hề thay đổi ý định muốn dạy dỗ hắn ta một bài học.

Minh Sơn nhìn thấy ánh mắt của Bành Trung muốn van xin cô thì anh ta nói nhỏ với Vương Đông Quân.

Anh là một người có thù tất báo, không báo thù không vui.

Nhất định phải dạy cho Bành Trung biết rằng sống ở đời phải biết cúi đầu, tự cao tự đại thì chết sớm.

Vương Đông Quân nói nhỏ với Minh Sơn vài câu rồi ôm Lâm Kiều định đứng lên.

Cô thì không chịu để anh ôm vội đứng lên, bây giờ cô có thể đi bình thường đâu cần thiết anh ôm chứ?
“Anh tự động cút ra khỏi đây ngay bây giờ, ngày mai anh đến trụ sở Vương Thị có việc giao cho anh.” Minh Sơn nhìn Bành Trung như nhìn tên ngốc.
“Vâng, cảm ơn Vương Tiên Sinh cùng Lâm tiểu thư đã tha thứ cho tôi.” Bành Trung cúi đầu với hai người thật sâu rồi vội vàng chạy mất nơi lối ra.
Lâm Kiều bị anh bế đi không thể chịu được bằng nói: “Sao anh hung dữ thế?”
“Tôi không làm thế thì em bị hắn ta ăn đến xương cũng không còn rồi.” Vương Đông Quân bình thản nói như chuyện thường.

Lời anh nói không sai, nhưng ý anh là gì mà nói ăn cô đến xương cũng không còn chứ? Quá đáng!

Lâm Kiều không thèm nói chuyện với anh, cô vùng khỏi tay Vương Đông Quân rồi cầm tà váy chạy ra khỏi cửa.

Anh nghĩ gì lại nói cô như thế? Nếu không phải anh mang cô đến nơi này sẽ có chuyện này xảy ra sao? Ngang tàng hết sức khiến người ta bực mình.

Trong lòng Lâm Kiều vừa giận vừa thẹn, lúc nảy được anh ôm trong lòng cảm giác thật ấm áp suýt chút quên mất bọn họ còn chưa có giấy đăng ký kết hôn đâu.

Thân thiết quá mức cho phép, còn có tuy miệng anh luôn nói cô là vợ anh, nhưng bọn họ chỉ đang hợp tác đúng không? Nếu như anh thật sự có lòng với cô thì cần gì thông qua trưởng bối đi đường vòng như thế?
Vương Đông Quân không gấp, anh và Minh Sơn chậm rãi đi ra nhìn Lâm Kiều như một con thỏ nhỏ chạy về hang của mình.

Anh tới đây mục đích là bàn công việc với Hàn Duật, công việc đã xong hiện tại có thể cùng cô trò chuyện nhân sinh cuộc đời.

Có điều cách anh bày tỏ làm cho Lâm Kiều không thể thích nghi nhanh được, cô còn là một sinh viên cơ mà.
Khách Sạn Tân Thành vốn có vô số phòng ăn, khu cà phê khép kín và ngoài trời, phòng nghỉ ngơi cùng khu vui chơi cao cấp.

Mỗi ngày điều có vô số lượt khách ghé thăm, Lâm Kiều lần đầu đến nơi này đã bị Vương Đông Quân đưa vào trong khu tiệc rượu, bây giờ mới có thời gian nhìn rõ xung quanh.

Cô không khỏi choáng ngợp với sự sang trọng và nhộn nhịp ở nơi này, đôi mắt đẹp sáng rực lên khi nhìn những chiếc đèn trang trí đủ màu sắc.
Cô giống như một nàng công chúa ngủ say trong rừng, khi thức dậy bị lạc vào mộng cảnh có tò mò cùng k1ch thích.

Vương Đông Quân đi theo phía sau cô nhìn thấy Lâm Kiều đứng lại giữa lối ra vườn hoa, đôi mắt ngây ngô nhìn mọi thứ thì anh bật cười.

Đúng là giống chú ếch ngồi dưới đáy giếng được khai thông, nhìn cô vừa đáng yêu vừa đáng đánh.

Đứng ngay lối đi như thế người khác nhìn tưởng cô ngốc thật.
Phan Vũ từ sớm đã bận nói chuyện cùng vài vị khách về việc cùng nhau hợp tác làm ăn, lúc này nhìn thấy Lâm Kiều đang đứng một mình không khỏi nổi lên ý đồ xấu xa.
“Vị tiểu thư này cô đi cùng ai thế? Cùng tôi uống chút rượu nhé?” Không để Lâm Kiều trả lời Phan Vũ đã lấy ly rượu từ khay của phục vụ đưa cho cô.

“Chúng ta gặp nhau nói chuyện làm quen cùng uống một ly nhé.” Phan Vũ cầm ly rượu uống xuống nhìn Lâm Kiều.
Lâm Kiều ngơ ngác, cô thật sự không quen cô ta cô cũng không thích uống rượu.

Người gì mà ngang ngược quá trời quá đất vậy?
“Chị này, cảm ơn chị mời rượu nhưng tôi không biết uống đâu.

Chúng ta xa lạ tôi cũng không có gì để nói với chị hết.” Nói xong Lâm Kiều đem ly rượu đưa cho phục vụ ở bên cạnh.
Phan Vũ thấy không lừa được Lâm Kiều nên tức giận, cô ta nhịn xuống sự xấu hổ.

Không ngờ Lâm Kiều có thể từ chối thẳng thắng như thế.
“Cô Lâm đúng là sống không biết điều.” Phan Vũ đi ngang qua hất vai Lâm Kiều thật mạnh làm cô đứng không vững suýt chút ngã.
Vương Đông Quân nhìn một màn này âm thầm chờ đợi, anh muốn xem không có anh Lâm Kiều sẽ đáp trả thế nào.

Đang lúc anh nghĩ cô vậy là bỏ qua cho Phan Vũ không ngờ Lâm Kiều cầm ly rượu ban đầu trên khay của phục vụ trực tiếp đổ lên đầu của Phan Vũ.
“Cô!” Phan Vũ bị rượu vang đỏ làm cho cả người ướt bết, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ giờ bị lem luốc.

Chiếc váy dạ hội bị thấm đẫm rượu vang vô cùng thảm hại.
“Lần sau mong chị chú ý hơn, có những thứ không thể chạm vào!” Lâm Kiều lạnh giọng nói với cô ta.
Đang lúc căng thẳng thì Vương Đông Quân ở phía sau cười một tiếng làm cô giật mình.

Lâm Kiều nhìn anh có chút xấu hổ, thì ra cô vừa dùng câu nói của anh để mắng người ta còn mặt không đỏ tim không đập quang minh chính đại mắng..