Thầy Quách nguyện ý hỗ trợ, điểm ấy hoàn toàn ngoài dự kiến của Diệp Tuệ, cô đương nhiên là cảm kích cùng vui sướng.

Nhưng mà vui sướng qua đi, sầu lo lại xông vào lòng: Đưa Doãn Văn đến Bắc Kinh đi học, quyết định này tốt sao?
Doãn Văn đến Bắc Kinh đi học, cái này ý nghĩa cho Doãn Văn không ở trong phạm vi mình thấy được nữa, tất cả động thái của thằng bé cô đều hoàn toàn chẳng biết gì cả, không cách nào đưa ra chỉ điểm cùng dẫn đường chính xác, con đường kế tiếp, liền đều phải do Doãn Văn tự mình đi, thằng bé sẽ trở nên tốt hơn hay là đồi bại, Diệp Tuệ cũng không biết.

Bắc Kinh thì bầu không khí nghệ thuật tốt, cái này đối với sự nghiệp của thằng bé mà nói là chuyện tốt, nhưng mà dụ hoặc ở Bắc Kinh lại lớn hơn nữa, cái này là một loại lịch lãm cùng khảo nghiệm đối với sự trưởng thành của thằng bé.
Diệp Tuệ có một loại cảm giác sản phẩm mình bồi dưỡng phải đưa đi kiểm tra chất lượng, có thể đủ tư cách hay không, còn phải để cái lò luyện xã hội này đây kiểm nghiệm mới được.

Bắc Kinh là dưới chân thiên tử, tài nguyên của thiên hạ đều hội tụ ở trong này, ở trong này, người ta có thể bất thình lình trở nên tốt, cũng có khả năng xấu đến mi không tưởng tượng ra được, bởi vì đủ loại dụ hoặc thật sự là quá lớn, hơi phóng túng chút thôi, có thể chính là vực sâu vạn trượng.

Doãn Văn có thể thích ứng cuộc sống ở Bắc Kinh chứ? Hơn nữa làm học sinh ngoại lai xếp lớp vào, những vấn đề mà thằng bé phải đối mặt nhiều lắm, thằng bé sẽ bị bạn học bài xích chứ? Thằng bé có thể thuận lợi sinh tồn trong hoàn cảnh lạ lẫm sao?
Nhưng mà vào lúc Tiểu Tuyết biết được tin tức này thì đặc biệt cao hứng, cô bé hi vọng anh hai có thể đến Bắc Kinh học, như vậy thì cô bé liền có bạn nè.

Diệp Tuệ lý giải hưng phấn của Tiểu Tuyết, tuy dù cho không thể thường gặp mặt, nhưng mà nghĩ đến anh trai ở ngay bản địa, cô bé sẽ liền không cảm thấy cô độc, không có chỗ dựa như vậy.

Ngụy Nam nghe Diệp Tuệ nói tới nỗi lo khi Doãn Văn muốn đến Bắc Kinh học, liền chủ động gánh vác lấy trách nhiệm giám sát Doãn Văn: “Anh sẽ dạy thằng bé phân rõ thị phi cùng nguy hiểm.”
Diệp Tuệ biết Ngụy Nam càng rõ ràng các loại thủ đoạn tội ác cùng cạm bẫy nguy hiểm hơn cô, nói: “Anh nhất định phải nói rõ nặng nhẹ của mấy thứ nguy hại kia với nó, để nó biết bảo vệ chính mình.

Chủ yếu là giới nghệ thuật mà nó lăn lộn ấy các loại kỳ ba đều có, em sợ nó lây dính phải cái tật bất lương, càng sợ nó nhiễm thuốc phiện.”
“Yên tâm đi, anh cảm thấy tính tình Doãn Văn tuy tùy tiện, nhưng mà cách nhìn cùng đạo đức quan vẫn là rất mãnh liệt.” Ngụy Nam an ủi cô.
Diệp Tuệ nghĩ đến cậu em lớn cái gì cũng chẳng hề để ý kia của mình, không khỏi cười khổ: “Em chỉ sợ nó tùy tiện bị người ta hố còn đếm tiền cho người ta.”
Ngụy Nam cười: “Nó lại không ngốc, em cũng quá coi thường Doãn Văn.

Giờ nó còn đang học tập ở trường, hoàn cảnh tương đối đơn thuần, không có vấn đề gì.”
Diệp Tuệ biết mình lo lắng không thôi cũng vô dụng, dù sao cô không có khả năng trông giữ Doãn Văn cả đời, nó sớm hay muộn vẫn phải tự mình bay, chỉ là thời gian hiện tại hơi sớm hơn so với mong muốn chút, nhưng mà lại tốt hơn vốn dĩ nhiều lắm, Doãn Văn đã 17 tuổi, tam quan cơ bản của thằng bé đã dưỡng thành, cái mình có thể làm vì thằng bé cũng không nhiều, kế tiếp phải dựa vào chính nó.
Vì bồi Tiểu Tuyết, Diệp Tuệ ở Bắc Kinh chừng 10 ngày, dù cho Tiểu Tuyết không nỡ lắm, Diệp Tuệ cũng phải về, sắp khai giảng rồi, cô về cũng có không ít chuyện phải làm.
Thầy Quách nói vừa có tin tức liền đánh điện báo cho cô, Diệp Tuệ đáp ứng rồi, phải đi về trưng cầu ý kiến Doãn Văn một chút trước, nếu như thằng bé đồng ý thì còn phải đi trường học làm thủ tục chuyển trường.

Cô sâu sắc cảm thấy không có điện thoại thật không dễ dàng, giờ đây nhà bọn họ đã có mấy người sống ở nơi khác, trong nhà phi thường cần lắp đặt một bộ điện thoại, có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại là xong rồi.

Nhưng mà đầu năm nay lắp đặt điện thoại tư nhân rất không dễ dàng, nghe nói Bắc Kinh, Thượng Hải thì có thể lắp đặt điện thoại tư nhân, nhưng mà cần xin xét duyệt, không biết lắp đặt điện thoại tư nhân ở Nam Tinh là tình huống như nào, lần này trở về phải đi hỏi một chút.
Diệp Tuệ về nhà, cặp song sinh đã trở về từ Quảng Châu tới trường đi học thêm, dù sao cũng cao tam rồi, trường học vẫn là nắm khá chặt.

Doãn Văn với Doãn Võ đều đã đổi ghi-ta mới, đàn ghi-ta của Doãn Văn càng tốt hơn cây trước kia, Doãn Võ thì lại đổi thành cái loại cũ của Doãn Văn kia, anh cả cũng là bỏ được mà tiêu tiền cho mấy đứa nó.

Cho nên Doãn Văn, Doãn Võ mỗi ngày tan học về đều sướng rơn ôm lấy đàn ghi-ta ấu yếm đàn tấu một lát, hai anh em lại cùng viết một bài hát, Diệp Tuệ nghe xong, tuy không phải đặc biệt thành thục, nhưng mà giai điệu vẫn là khá duyên dáng.
Diệp Tuệ gọi tất cả người trong nhà tới thương lượng chuyện Doãn Văn đi Bắc Kinh học, Doãn Văn vừa nghe, quả thực nhảy dựng lên: “Thật vậy chăng? Chị, em có thể đi Bắc Kinh học?”
Diệp Tuệ gật đầu nói: “Thầy Quách nói nguyện ý hỗ trợ hỏi thăm xem có thể chuyển trường hay không, em đi cũng chỉ là đi dự thính, sang năm vẫn là phải trở về thi đại học.”
“Dự thính cũng được nha, em muốn đi.” Doãn Văn sốt ruột khó nén nói, cậu rất thích đi Bắc Kinh, có đủ các buổi biểu diễn âm nhạc, còn có người thú vị như thầy Quách và cô Trần.
“Trước hết đừng quá kích động, còn không nhất định đi được, thầy Quách chỉ là nói có loại khả năng này.” Diệp Tuệ nhìn cái vẻ hưng phấn kia của em trai, liền biết là cậu chàng muốn đi Bắc Kinh học.
Tâm tình Doãn Văn chẳng chịu ảnh hưởng tí nào, cậu chính là cái đứa lạc quan mù quáng như vậy.

Doãn Võ với Tiểu Vũ đều có chút hâm mộ, Diệp Tuệ nói: “Tiểu Võ với Tiểu Vũ mấy đứa cũng đừng hâm mộ, cũng không phải chị không muốn đưa bọn em tới Bắc Kinh đi học luôn, trường trung học phụ thuộc này là trường trung học phụ thuộc bên âm nhạc, tất cả đều là học sinh nghệ thuật, mấy đứa đi cũng chẳng có tác dụng mấy.


Hơn nữa dù cho chị đưa mấy đứa đến Bắc Kinh học, chị cũng không có năng lực đưa bọn em vào trường trung học trọng điểm Bắc Kinh để học, trường học bình thường thì chất lượng dạy học chưa hẳn là tốt hơn cao trung Nam Tinh.”
Doãn Võ với Tiểu Vũ gật gật: “Em không muốn đi.”
Diệp Tuệ quay đầu nói với Doãn Văn: “Tiểu Văn à, trong nhà vì bồi dưỡng em mà tiêu phí nhiều hơn cả Tiểu Võ với Tiểu Vũ, cho nên em phải quý trọng cơ hội này, về sau thật sự thành ngôi sao ca nhạc kiếm đồng tiền lớn rồi, nhất định đừng có quên giúp đỡ em trai em gái.”
Doãn Văn nhếch môi cười: “Cái đó còn cần nói sao? Chờ em thành ngôi sao ca nhạc nha! Hề hề.”
Diệp Thụy Niên dội nước lã cho con trai: “Mày cho là làm ngôi sao ca nhạc dễ như vậy à? Cơ hội đi Bắc Kinh học không dễ dàng, phải quý trọng cho tốt vào, đừng có đi gây chuyện thị phi khắp nơi như ở nhà vậy, mày cũng đừng chơi mấy cái thứ có có không không kia cho tao, chạy tới nhảy disco đánh bi da, học tập ca hát tốt vào cho tao, không thì mày liền về nhà đi, đừng có lãng phí số tiền kia.”
Doãn Văn nghiêm túc lên: “Dạ, ba.”
Diệp Tuệ biết Doãn Văn cách con đường ngôi sao ca nhạc còn xa, cô nói như vậy chủ yếu là vì thúc thằng bé tiến tới.

Cho nên lại trò chuyện kỹ càng một mình với Doãn Văn cả đêm, thảo luận hết thảy các vấn đề có thể sẽ gặp phải sau khi đi Bắc Kinh, để Doãn Văn chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng nóng nảy, cũng đừng có nóng vội đi đua đòi chi phí ăn mặc với người ta, ở trong trường, cái duy nhất cần so đấu cũng chỉ có học tập, thời gian rất ngắn, phải nắm chặt thời gian mà học tập cho giỏi.

Trong nhà đã tận hết khả năng mà cung cấp điều kiện tốt nhất cho cậu rồi, kế tiếp phải nhờ vào chính cậu nỗ lực.

Doãn Văn đều nhất nhất đáp ứng.
Diệp Tuệ lại thương lượng với ba một chút, tốt nhất là trang bị một bộ điện thoại ở nhà, có điện thoại, vừa có thể cung cấp sự tiện lợi cho những thân nhân ở chỗ khác của nhà mình, vừa có thể cung cấp một ít tiện lợi cho các hàng xóm láng giềng, thích hợp mà kiếm chút phí điện thoại.

Cô nói như vậy, chủ yếu là vì phí dụng lắp đặt điện thoại sẽ không rẻ, lo ba không đồng ý.

Không nghĩ tới Diệp Thụy Niên đầy miệng đáp ứng, trong nhà mình quả thật cần lắp đặt một cái điện thoại, mấy đứa nhỏ đều đi làm đi học ở nơi khác, ông với Lưu Hiền Anh đều vô cùng lo lắng, có điện thoại là có thể tùy thời nghe thấy tiếng, biết tình hình gần nhất liền tốt hơn nhiều.
Thừa dịp còn chưa khai giảng, Diệp Tuệ đã đi đến tổng đài điện thoại để hỏi thăm một chút, là điều kiện gì mới có thể tiến hành lắp điện thoại tư nhân.

Nhân viên công tác của tổng đài điện thoại nói hiện tại có thể lắp đặt điện thoại tư nhân, có điều phải điền đơn để xin, sau khi đủ tư cách xin rồi mới có thể lắp đặt cho, chi phí lắp đặt ban đầu là 2800 tệ.

Diệp Tuệ nhanh chóng điền đơn xin, cô cho rằng kiểu gì cũng phải bốn năm ngàn, nếu có thể lắp đặt điện thoại, vậy thì về sau liên hệ với Ngụy Nam, anh cả và Tiểu Tuyết liền tiện hơn nhiều, nếu Doãn Văn đi Bắc Kinh, thì cũng có thể tùy thời gọi điện về.

Đơn xin thì nộp rồi, nhưng mà cụ thể là khi nào xét duyệt thông qua rồi cũng đến lắp đặt, ấy chỉ có thể trở về chờ tin tức.
Lúc sắp khai giảng, Diệp Tuệ nhận được điện báo thầy Quách gửi đến, nói cho cô là chuyện đã làm thỏa đáng, Doãn Văn có thể nhập học.


Doãn Văn cao hứng phấn chấn mà đến trường làm thủ tục chuyển trường với chị, Diệp Tuệ phát hiện cậu chàng thế mà không nói chuyện muốn đi Bắc Kinh học các bạn bè, thẳng tới lúc làm thủ tục mới nói với mọi người, ôi làm cô ngoài ý muốn hỏng rồi, không nghĩ tới Doãn Văn trầm ổn được như vậy.

Đương nhiên, cũng có thể là biểu hiện của ham mặt mũi, sợ lỡ mà không đi được liền bị mọi người cười nhạo đi.

Nói tóm lại, biểu hiện này Diệp Tuệ vẫn là vừa lòng, chuyện chưa xác định liền không cần tuyên dương khắp nơi, đây là một loại tu dưỡng cơ bản.
Trước khi đi, Doãn Văn chạy đến chỗ cô Cù một chuyện, mua đủ hết than nắm cần dùng mùa đông năm nay cho bà, quét dọn hoàn toàn triệt để cả nhà một phen.

Cô Cù tuy không nỡ cậu học sinh này, nhưng biết cậu sẽ có tiền đồ rất tốt, đương nhiên cũng là chân thành chúc phúc, dặn dò cậu chàng đi Bắc Kinh học tập cho giỏi, đừng học xấu.
Doãn Văn trở về còn giao đãi Doãn Võ, lúc có rảnh thay mặt cậu đi thăm cô Cù, quét dọn vệ sinh giúp cô một chút, xem coi thuốc của bà có đủ hay không.

Doãn Võ đều nhất nhất đáp ứng.
Doãn Văn đi Bắc Kinh học, Diệp Tuệ cũng lập tức phải khai giảng, lần này cô không có cách nào đưa Doãn Văn đi Bắc Kinh.

Diệp Thụy Niên bỏ việc làm ăn xuống tự mình đưa Doãn Văn đi Bắc Kinh học, tuy Doãn Văn cảm thấy mình tự đi cũng được, nhưng Diệp Thụy Niên sợ cậu chàng ngoài miệng không lông thì làm việc không được, sẽ làm mất tiền, muốn đích thân đi mới yên tâm, học phí của trường trung học phụ thuộc nhiều hơn so với trung học bình thường nhiều, bởi vì còn bao gồm các loại phí dụng dạy học, hơn nữa Doãn Văn là dự thính, còn phải nộp một bút phí dự thính xa xỉ.

Diệp Thụy Niên còn muốn đi xem xem Tiểu Tuyết ở bên kia có thích ứng không, thuận tiện cũng nhân cơ hội này đi xem xem Bắc Kinh thần thánh vĩ đại nhất trong cảm nhận của tổ quốc nhân dân.
Doãn Văn không ở quê, Doãn Võ liền triệt để hồi tâm, tính cách bản thân cậu ưa tĩnh không ưa động, nếu như không phải anh em song sinh khuyến khích, bình thường cậu sẽ không chạy loạn, nhiều nhất cũng chỉ là chuyển động ở mấy chỗ như trường học, trong nhà, hiệu sách, giờ là cao tam rồi, tất cả mọi người dốc hết sức chuẩn bị thi đại học, Doãn Võ cũng muốn nỗ lực phấn đấu vì ước mơ đại học mình thiết tha.
Diệp Tuệ đã là đại học năm cuối, nhiệm vụ chủ yếu chính là thực tập cùng viết luận văn tốt nghiệp, cái cô cần lo lắng hiện tại chính là vấn đề công việc.

Sau khi khai giảng không lâu, Diệp Tuệ nhận được kế hoạch phân phối, cô được phân vào xưởng ô tô ở Nam Tinh, Diệp Tuệ nhìn thấy kết quả này, không khỏi không nhịn được mà cười, bình thường mà nói, đơn vị được an bài đi thực tập sẽ là nơi bọn họ đi làm sau khi tốt nghiệp.

Diệp Tuệ cảm thấy buồn cười, duyên phận của người nhà bọn họ với Nam Khí cũng thật là sâu..