Ngụy Nam đưa Diệp Tuệ về nhà, cũng không xuống xe, mà chỉ chống chân dài xuống, ngừng ổn xe lại.
Diệp Tuệ xuống xe, nói lời cảm ơn với anh ấy, cũng giữ anh ấy ở lại nhà ăn cơm chiều.
Ngụy Nam cười nói: “Không được, hôm nay là sinh nhật ba anh, thật vất vả mới không cần tăng ca, anh phải về.
Hình như Chí Phi còn chưa có về, anh đành không đợi cậu ta vậy.”
“Vậy được rồi, thay bọn em chúc chú sinh nhật vui vẻ nhé!” Diệp Tuệ nói.
Lúc này Doãn Võ ra khỏi phòng chạy đến: “Chị, xe đâu, bài tập của em để quên ở trường rồi, phải đi lấy cái đã, cho em mượn xe dùng một chút đi.”
Diệp Tuệ hơi lúng túng, vẫn là trấn định nói: “Hôm nay chị không cưỡi xe đi đến trường nha.”
Doãn Võ gãi gãi đầu: “Nhưng mà rõ ràng là sáng nay em có thấy chị cưỡi xe đi đến trường mà, chị còn chở Tiểu Vũ một đoạn đường đó, chị quên rồi?”
“Phải không? Vậy thì chị thật quên mất rồi.” Diệp Tuệ lúng túng vô cùng, mặt đỏ y như quả táo vậy, ngại ngùng liếc Ngụy Nam một cái.
Giờ phút này Ngụy Nam đang nghẹn cười nhìn cô: “Vậy anh đi về trước.” Chân dùng sức đạp một cái trên bàn đạp, rời đi, tươi cười rốt cuộc đã không ức chế được mà phiếm trên khóe môi.
Diệp Tuệ nhìn Ngụy Nam đã đi xa một cái, nói với Doãn Võ: “Xe chị không cưỡi về, em nhanh chóng đi bộ đến trường đi, kẻo lát nữa trường học đóng cửa mất.”
“Ồ, được.” Doãn Võ gật đầu, nhanh chóng cất bước chạy về phía trường học.
Đây cũng chính là Doãn Võ đó, nếu mà là Doãn Văn, bài tập không đem về thì chắc chắn liền bỏ qua, sáng hôm sau mượn ai đó tùy tiện chép là xong.
Diệp Tuệ nhìn bóng lưng em trai, nghĩ rằng: Thằng nhóc này cũng bắt đầu quên trước quên sau, trở về phải dạy dỗ nó cho tốt mới được.
Cậu nhỏ Trịnh Bảo Long đi ra khỏi nhà, nói: “Tiểu Tuệ, cậu cảnh sát vừa nãy kia là ai vậy? Còn đưa con về nữa.”
“Cậu nhỏ.” Diệp Tuệ chào hỏi cậu, “Đó là bạn của anh con, anh ấy tới trường học bọn con có chút chuyện, thuận tiện đưa con về.”
“Anh con còn có bạn làm cảnh sát à, như vậy liền không sợ bị người bắt nạt rồi.” Trịnh Bảo Long nhìn bóng lưng đã đi xa của Ngụy Nam nói, cái nhìn của ông cậu này phỏng chừng là tiếng lòng của đại bộ phận người trong nước.
Diệp Tuệ đi vào phòng, trông thấy Lưu Hiền Anh không ở sau quầy, mà là mợ mang theo con mình ngồi đằng kia, cô ngoài ý muốn nói: “Mợ, sao lại là mợ coi tiệm, dì Lưu đâu?”
“Chị ấy về rồi.” Mợ nói.
Trịnh Bảo Long đi vào nhà, nói với Diệp Tuệ: “Là cậu bảo chị ta đi về, mấy đứa con mời chị ta đến coi tiệm còn phải tiêu tiền, mợ con ở nhà nhàn rỗi cũng chả có chuyện gì, giúp đỡ coi nhà cửa, có thể bớt chút tiền công.” Nói xong rồi người này còn dương dương tự đắc mà cười.
Diệp Tuệ câm nín mà nhìn cậu: “Cậu, cậu thế này không phải bậy bạ sao? Bọn con mời người ta lại coi tiệm là có thỏa thuận rồi, không phải bảo đến thì đến, bảo đi thì đi, nếu mà làm như vậy, dì ấy muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cái tiệm này của bọn con còn mở không hả.
Cậu với mợ tới nhà con làm khách, chuyện trong tiệm không cần các cậu mợ hỗ trợ đâu, các cậu mợ nghỉ ngơi cho tốt là được.
Nếu cảm thấy nhàm chàn thì có thể ra phố đi dạo, dạo bộ công viên gì gì đó mà giết thời gian.” Tuy biết xuất phát điểm của cậu là tốt, nhưng mà cái loại hành vi tự chủ trương này làm Diệp Tuệ rất mất hứng.
Trịnh Bảo Long nghe cháu ngoại gái nói chuyện xong, liền biết là con bé chính là trách anh làm không đúng, không khỏi cảm thấy rất oan, liền hỏi: “Chỗ con thật cần người coi tiệm.”
Diệp Tuệ nói: “Đương nhiên.”
“Vậy thì về sau liền để mợ con hỗ trợ coi tiệm là xong, dù sao nhà con cần mời người, mời người ngoài không bằng mời người một nhà chúng ta đi, quay đầu lại để cậu nói với ba con.” Trịnh Bảo Long nói.
Lúc này Diệp Tuệ mới ý thức được ý tưởng chân thật của Trịnh Bảo Long, cô không khỏi xụ mặt xuống, xoay người lên lầu.
Té ra cả nhà bọn họ còn tính toán ở lâu trong nhà này mà, bọn họ đến rồi, sau này bà ngoại chắc chắn cũng phải đến, chả khác nào nhà các cô phải nuôi sống cả nhà cậu, nhà cửa vốn đã chẳng rộng rồi, còn phải dành chỗ ra cho bọn họ ở.
Diệp Tuệ càng nghĩ lại càng khó chịu, giữa thân thích tốt nhất là bảo trì khoảng cách, có khó khăn thì giúp đỡ nhau chút là được, nhưng mà tham gia vào cuộc sống của nhau, còn nhấc lên quan hệ với tiền tài nữa, vậy sẽ rối thành một cục.
Huống chi còn cái tính cách không tốt đẹp kia của bà ngoại, ai thích ở cùng với bà ấy chứ*.
*: nói một chút để chị không bị ném đá quá – như đã từng nói sơ qua, ông cậu với bà ngoại chị Tuệ đều trọng nam khinh nữ, trốn tránh như đánh du kích để cố mà sinh thằng con trai, nên có thể nghĩ được thái độ của bà ngoại này với chị Tuệ là thế nào rồi.
Lúc Diệp Tuệ lên lầu dọn dẹp đệm chăn của mình thì lại ngừng lại, cô cảm thấy rất buồn bực, dựa vào cái gì hả, đây là nhà cô phòng của cô, dựa vào cái gì phải để mấy người họ tu hú chiếm tổ chim khách.
Tới đây làm khách ở vài ngày còn được đi, đem nơi này làm nhà rồi ở lâu thì lại không được! Cô tuyệt đối không thể để ba đáp ứng cho cả nhà cậu lưu lại coi tiệm.
Diệp Tuệ nghĩ nghĩ, chạy đến cách vách tìm Lưu Hiền Anh: “Dì Lưu, sao dì lại đi chứ, không phải đã nói xong là giúp bọn con coi tiệm sao?”
Lưu Hiền Anh đang xấu hổ đây, nhà chủ còn chưa lên tiếng, bảo thân thích đuổi trở về, nghĩ thôi đã cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, nhưng lại không chỗ tố khổ, đành cười khổ mà nói: “Trước kia dì giúp nhà bọn con coi tiệm là vì nhà con không có người, giờ cậu con tới rồi, có bọn họ coi tiệm, liền không cần dì hỗ trợ nữa.”
“Bọn họ chỉ là tới đây thăm người thân, qua một hồi là đi.
Ngày mai dì cứ đi lại đi, bọn con cũng không tính cho bọn họ hỗ trợ coi tiệm.” Diệp Tuệ nói.
Lưu Hiền Anh hỏi: “Ý ba con cũng là vậy?”
“Ba còn chưa có về, nhưng chắc chắn ý ba cũng là vậy.” Diệp Tuệ nói.
Lưu Hiền Anh dịu dàng cười: “Vậy chờ ba con về rồi lại nói sau, xem ba con sắp xếp thế nào.
Tối con vẫn tới ngủ chứ, dì đã trải giường sẵn cho con rồi.”
Diệp Tuệ mất hứng nói: “Dì, con không muốn chuyển.
Đó là phòng con, con chuyển đến nhà dì ở, bọn họ liền cho rằng con nhường phòng ra để bọn họ ở lâu đó, lại càng không muốn đi nữa.
Dựa vào cái gì chứ, con không muốn để họ cứ ở lại nhà con hoài.”
Lưu Hiền Anh sửng sốt, sau đó khẽ cười, tâm tình thoải mái chút, thì ra Diệp Tuệ cũng không hy vọng thân thích nhà con bé ở đây lâu, bà nói: “Con vẫn là chuyển tới đi, buổi tối nghỉ ngơi tốt mới có sức học tập, nhà dì thanh tĩnh hơn nhiều.”
“Con xem kỹ rồi hẵng nói, đêm nay nhất định phải nói rõ vụ này với ba con.” Diệp Tuệ biết việc này phải giải quyết mau chóng, cô tin tưởng ba cũng sẽ không hoan nghênh cả nhà cậu trọ hoài ở nhà mình.
Sau khi Diệp Chí Phi trở về từ đơn vị, Diệp Tuệ đi tìm anh cả thông khí một chút.
Diệp Chí Phi nói: “Cậu nói bảo mợ đến coi tiệm giúp chúng ta?”
Diệp Tuệ gật gật đầu: “Ừ.”
Diệp Chí Phi cau mày nói: “Thật ra thì để mợ đến coi tiệm cũng không có gì không tốt, dù sao thì mời dì Lưu cũng phải trả tiền.
Chỉ là nếu bọn họ cứ ở lại nhà chúng ta hoài, cái này lại không tốt.”
“Chuyện đúng là như vậy đó.
Vốn đã chưa từng suy xét đi mời thân thích rồi, nếu mà vốn định mời thân thích, chẳng lẽ còn không mời được sao? Còn có cái nữa, đây chính là trực tiếp đụng đến tiền tài, vạn nhất bọn họ giấu nhẹm đi chút tiền từ giữa, anh nói hay là không nói đây hả? Nói thì tuyệt đối phải xé rách mặt, không nói thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.” Diệp Tuệ rõ ràng vấn đề tồn tại khi mời thân thích hỗ trợ nhất, phàm là trong xí nghiệp gia đình, không có thân thích nào không đánh lấy tính toán, huống hồ nhà bọn họ cũng chả phải làm mua bán lớn gì, chỉ mở cái quầy bán quà thôi hà, còn chưa tới nông nỗi ban ơn cho thân tộc đâu.
Diệp Chí Phi gật đầu: “Nói cũng có đạo lý, nhưng mà nếu mời dì Lưu coi tiệm, về lâu dài cũng không phải chuyện hay, dù sao thì dì ấy là người ngoài.”
“Đó có gì liên quan, tương đương với ông chủ cùng tiểu nhị thôi.
Hơn nữa nhân phẩm của dì Lưu cũng tin được, em với ba đều rất tin dì ấy.” Nếu như dì Lưu thành người trong nhà, vậy thì rất dễ làm, Diệp Tuệ sốt ruột là cái tốc độ của ba cô đây, đến giờ còn chưa có tỏ vẻ gì, phải kéo tới khi nào đây, nếu mà chọc thủng tầng giấy này sớm chút, nào còn có chuyện gì cho cậu chứ hở.
Diệp Tuệ vốn đang tính thương lượng một chút với ba cô trước, kết quả trái chờ phải đợi mà người còn chưa về, đành trở về phòng học bài.
Không biết là lúc nào, Doãn Văn vội vàng chạy tới gõ cửa cô: “Chị, chị, chị mau ra đây, ba gây gổ với cậu.”
Diệp Tuệ nhanh chóng bỏ sách xuống chạy xuống lầu, phát hiện bầu không khí dưới lầu khẩn trương dị thường, ba với Trịnh Bảo Long như hai con trâu đấu đá đến đỏ mắt nhìn đối phương, mợ thì ôm con bất an ngồi sau quầy hàng, em họ sợ tới mức oa oa khóc òa, cửa lớn đã đóng lại, anh cả với cặp song sinh đều đứng trong sảnh lớn.
Diệp Tuệ nói: “Mợ, mợ ôm em lên lầu đi, Tiểu Văn với Tiểu Võ cũng lên lầu đi.”
Diệp Thụy Niên nói: “Đều không cần lên, ba có chuyện muốn nói.”
Diệp Tuệ bất an nhìn ba: “Ba, sao vậy?”
Trịnh Bảo Long ha hả mà cười lạnh một tiếng: “Ba con muốn cưới mẹ kế cho tụi con.”
Diệp Tuệ không khỏi thầm kêu hỏng rồi, chuyện này tuyên bố bằng hình thức tệ nhất, cô phát hiện trừ bỏ chính cô ra, vẻ mặt của anh cả với mấy đứa em đều là kinh ngạc, đồng loạt nhìn ba.
Trên mặt Diệp Thụy Niên có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là cố gắng xụ mặt: “Chuyện này không liên quan đến cậu!”
“Không liên quan đến tôi? Mấy đứa nhỏ này không phải chị cả tôi sinh? Anh nói cưới là có thể cưới, cũng không hỏi xem bọn tôi có đồng ý hay không!” Vẻ mặt Trịnh Bảo Long hiên ngang lẫm liệt, làm chỗ dựa cho mấy đứa cháu ngoại.
Mợ gọi cậu ấy: “Bảo Long, anh bớt tranh cãi đi!”
Trịnh Bảo Long nhìn vợ một cái: “Em không cần phải xen vào! Chị tôi mất rồi, tôi không thể để con cái chị ấy chịu bắt nạt!”
Diệp Tuệ nghe không nổi nữa, nói: “Cậu nhỏ, chuyện này đúng thật là không liên quan gì đến cậu, đây là chuyện nhà bọn con.
Hy vọng cậu đừng có nhúng tay vào!”
Trịnh Bảo Long nhìn Diệp Tuệ: “Con một đứa con nít không hiểu.
Ba con cưới bà mẹ kế vào cửa, về sau cuộc sống của mấy đứa thành thế nào? Người ta còn kéo theo con cái, ba con còn phải nuôi con cho người ta, có mẹ kế, liền có bố dượng! Mấy đứa sợ là không biết lợi hại!”
Diệp Thụy Niên phẫn nộ nói: “Cậu đừng có ở đó nói hượu nói vượn!”
Doãn Văn với Doãn Võ nghe mà vẻ mặt hoảng sợ, vẻ mặt Doãn Văn cầu xin: “Ba, sẽ không phải là thật chứ? Con không đồng ý cưới mẹ kế!”
Mặt Diệp Thụy Niên trắng một phần.
Doãn Võ nhỏ giọng nói: “Con cũng không hy vọng ba lại kết hôn nữa.”
Tuy rằng đây là chuyện trong dự đoán, nhưng Diệp Tuệ vẫn là có chút đồng tình nhìn ba.
Trịnh Bảo Long cười lạnh một tiếng: “Hừ! Anh nghe thấy chưa?”
Huyết sắc trên mặt Diệp Thụy Niên lại cởi đi một phần, nhìn về phía con cả với con gái.
Diệp Tuệ nhanh chóng tỏ thái độ: “Con không phản đối, điều kiện tiên quyết là dì mà ba tìm là người tốt, đều đối xử tốt với bọn con.”
“Làm mẹ kế có thể có ai tốt? Còn độc hơn cả rắn rết!” Trịnh Bảo Long nói.
Hiện tại, Diệp Tuệ phi thường chán ghét ông cậu này, sao mà ông cậu này còn làm người ngại hơn mấy mẹ nhiều chuyện vậy, khó trách cả đời đều uất ức không có tiền đồ: “Cậu nhỏ, cậu cũng quá vơ đũa cả nắm rồi, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Diệp Chí Phi nói xen vào: “Gì kia, con có thể hỏi một chút là ai không?”
Trịnh Bảo Long cười lạnh một tiếng: “Còn có thể có ai? Là cái bà cách vách mấy đứa đó.”
Doãn Văn vừa nghe, liền nắm chặt nắm đấm cứng cổ lớn giọng nói: “Con không đồng ý!”
Nhưng mà Doãn Võ lại do dự một chút, bởi vì dì Lưu là một người rất tốt, nếu làm mẹ thì hình như cũng không xấu như vậy, đặc biệt là không phải ai xa lạ, điểm ấy cậu khá là yên tâm.
Diệp Chí Phi hơi nhún vai: “Đây là chuyện của ba con với dì Lưu, tự chính bọn họ đồng ý là được, con không phản đối.” Anh là người thông minh, cuối cùng đã hiểu vì sao lại để dì Lưu đến trong nhà mình coi tiệm, chỉ sợ là ba đã sớm có quyết định này.
Diệp Tuệ nói: “Nếu là dì Lưu, con đồng ý.”
“Mấy người đám phản đồ này!” Doãn Văn vừa thấy anh trai chị gái đều phản chiến hết, nháy mắt liền nổi giận, giơ chân đá một cái ghế ngã lăn quay, nhấc chân liền chạy lên lầu..