Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Giờ ăn ở Vực Thành muộn hơn trung tâm đại lục hai tiếng đồng hồ. Lão Ngải Nhĩ Khẳng giữ bọn Đinh Tấn ở lại ăn trưa, sau khi ăn xong anh nói chiều nay định đưa Châu Dật đi, cả nhà họ còn giữ lại một phen.

Đinh Tấn kêu Châu Dật chuẩn bị, nhưng một con tin như cô đâu có vật ngoài thân gì, ngoại trừ cái xác này thì không cần chuẩn bị gì nữa.

A Mễ Nhĩ Na đưa một túi đồ để họ ăn trên đường, mấy cái bánh nang lớn và vài loại quả khô, còn kêu Ngải Ni bưng một sọt nho và cả dưa hấu tiễn họ.

Xe Đinh Tấn đỗ cạnh cửa thôn, là một chiếc Jeep màu đen, đỗ đây chừng một ngày, thân xe đã phủ một tầng bụi đất.

Ngải Ni để đồ lên ghế sau, phủi tay hỏi Đinh Tấn: “Trực tiếp đến Cổ Mộc Lí Nhĩ luôn, không ở Mạc Ấp thêm mấy ngày à?”

“Không được đâu, có chút việc.”

Ngải Ni nhìn về phía Châu Dật: “Cô cũng vậy sao?”

Châu Dật gật đầu.

“Vậy à, tiếc quá, ở thêm mấy ngày nữa là có thể ăn lễ rồi.”

Cách trung thu còn chưa đến nửa tháng, Châu Dật nghĩ, cô không ở Vực Thành đến khi đó đâu.

Sau khi tạm biệt Ngải Ni, hai người Đinh Tấn xuất phát.

Châu Dật ngồi ở ghế phó lái, nhìn thôn Á Tây xa dần qua kính chiếu hậu, cảm thấy đôi chút tiếc nuối.

Xe việt dã chạy trên đường huyện, rõ ràng trong xe có hai người, nhưng yên ắng lạ thường.

Châu Dật hoàn toàn không có ý định nói chuyện với Đinh Tấn. Mấy lần đối thoại của anh ta với cô đều giống mèo vờn chuột, cô nghĩ chắc anh ta không muốn nhiều lời với cô, dù sao thì vẫn còn đang hoài nghi thân phận của cô mà.

Không khí bên trong xe gượng gạo, Châu Dật dời mắt ra ngoài cửa sổ.

Ngày nắng chói chang, bầu trời không một áng mây, màu xanh thăm thẳm trở thành một tấm kính hoàn chỉnh không bị cắt rời. Dưới bầu trời ấy là từng giàn nho san sát nối tiếp nhau, lá nho xanh ngắt tạo thành khung cảnh đối lập với những mỏm núi trơ trọi phía xa xa.

Xe chạy một đoạn là có thể nhìn thấy một phòng phơi ven đường, Châu Dật buồn chán đếm số lượng để giết thời gian.

Con đường huyện vẫn chưa hoàn toàn trải xong, trên đường toàn đá vụn, chiếc xe hơi xóc nảy, chông chênh lắc lư, ngồi lâu khiến đầu óc mệt mỏi rã rời.

Lúc Châu Dật đếm tới phòng phơi thứ hai mươi, đầu cô nhoáng lên, suýt nữa đập vào kính. Cô vội lên tinh thần ngồi thẳng lưng, nhưng chẳng được chốc lát đôi mắt lại díu lại.

Đinh Tấn nghiêng đầu nhìn cô: “Buồn ngủ thì có thể chợp mắt một lát, tối chúng ta mới đến được Cổ Mộc Lí Nhĩ.”

Châu Dật nghe anh mở miệng nói chuyện, tinh thần bỗng tỉnh táo hơn, như cố ý đối chọi lại với anh: “À, tôi không buồn ngủ.”

Đinh Tấn không nói nữa.

Đi được khoảng hai tiếng, rời khỏi đường tỉnh, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng từ màu xanh lục tuyệt đẹp của giàn nho biến thành dải núi Liệt Diễm liên miên. Độ cao của núi so với mặt biển không cao, nằm ngang kéo dài, khe rãnh ngang dọc, ngọn này đến ngọn khác như không có điểm cuối. Lúc này dưới ánh nắng gắt, màu núi Liệt Diễm độc đáo như ngọn lửa đang cháy hừng hực, chỉ nhìn thôi nhưng dường như vẫn cảm nhận được cái nóng khủng khiếp.

Đến trạm nghỉ ngơi, Đinh Tấn dừng lại, xuống xe vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, Châu Dật cũng nhân cơ hội xuống xe thư giãn gân cốt. Sóng nhiệt hừng hực phả vào mặt cô, ngay cả không khí hít vào cũng thấy khô nóng. Cô híp mắt nhìn dải núi Liệt Diễm, quan sát hình thái, màu sắc của nó, đột nhiên có xúc động muốn vẽ tranh.

Đinh Tấn ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì thấy Châu Dật đứng cạnh xe, giơ hai tay làm động tác chụp ảnh với núi Liệt Diễm.

Anh đến gần, đưa một chai nước cho cô.

Đúng là Châu Dật đang khát, ở Mạc Ấp nửa ngày, môi cô đã khô đến mức nứt vân môi.

Đinh Tấn ngửa đầu uống nước, đảo mắt thấy cô mở chai chỉ uống một hớp làm dịu cổ họng.

Anh vặn nắp chai, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Phía sau trạm nghỉ ngơi có WC.”

Châu Dật sửng sốt, liếc mắt nhìn anh, không nói gì, xoay người lên thẳng xe, đóng sầm cửa lại.

Kỳ cục.

Đinh Tấn cũng lên xe theo, sau khi xe khởi động, bầu không khí bên trong xe lại đông cứng lần nữa.

Xe chạy được một đoạn, Châu Dật chủ động mở miệng phá vỡ sự yên lặng: “Tới Cổ Mộc Lí Nhĩ, có thể giúp tôi làm thẻ căn cước tạm thời không? Tôi phải về Ngư Hải.”

Đinh Tấn nhíu mày, nói bằng chất giọng trầm trầm: “Khả năng là cô không thể về ngay được.”

Châu Dật nghe vậy thì không vui, cô liếc anh, trong giọng nói mang theo chút cáu kỉnh: “Tôi nói rồi, tôi không quen biết đám người đó, cũng không biết vì sao chúng muốn bắt tôi, tôi là người bị hại.”

Cô bực bội thở ra: “Người anh nên chất vấn là những người đó, không phải tôi.”

“Không phải tôi không cho cô đi.”

Đinh Tấn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đôi mày đầy nét nghiêm nghị, đột nhiên cả người tản ra khí lạnh, tựa như đêm đó anh cứu cô.

Châu Dật nhíu mày, sau đó nghe ra sự khác thường trong giọng của anh, trái tim run rẩy, lập tức quay đầu nhìn lại.

Một chiếc xe việt dã đang đuổi theo sau họ, rất có xu thế sẽ trực tiếp đâm vào.

“Là bọn bắt cóc đó?”

Đinh Tấn nhìn chằm chằm chiếc xe việt dã càng lúc càng gần, giẫm mạnh chân ga: “Ngồi vững vào.”

Anh tăng tốc độ xe, dải núi Liệt Diễm cấp tốc lùi về phía sau.

Châu Dật vẫn luôn nhìn sau lưng, nhịp tim gia tốc: “Chúng đang đuổi theo.”

Từ lúc chiếc xe đó lao tới từ bên đường, Đinh Tấn đã chú ý, ban đầu anh còn tưởng là xe riêng, nhưng bây giờ xem ra mục đích của chúng là họ. Anh tăng tốc độ lên cao nhất nhưng vẫn không thể cắt đuôi, chúng ép sát không khác gì cao da chó, mấy lần suýt đâm sầm vào.

“Chúng…”

Châu Dật còn chưa nói hết, đột nhiên nghe được một tiếng “đoàng”, ngay sau đó chiếc xe jeep ăn phải một phát súng. Viên đạn trực tiếp bắn vào kính chiếu hậu bên phía cô, tiếng gương vỡ vô cùng chói tai, cơ thể cô rụt lại theo bản năng, hướng về phía Đinh Tấn.

Phát súng này là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.

Đinh Tấn thấy một gã Stan che mặt đang giơ súng ngắm ngay phía sau qua kính chiếu hậu, còn khiêu khích mà quơ quơ với anh. Anh không giảm tốc độ, mím môi giẫm mạnh chân ga.

Cùng với âm thanh của súng, Đinh Tấn xoay mạnh tay lái, chiếc xe Jeep trực tiếp chạy ra khỏi đường cái, hướng về dải núi Liệt Diễm.

Từ trên cao nhìn xuống, trên mảnh đất vàng rực, hai chiếc xe một trước một sau phóng nhanh. Bánh xe xoay tròn với tốc độ cao mang theo từng cơn xoáy đất, cát vàng bay tứ tung.

Đinh Tấn lấy vũ khí trong hộp để đồ. Là súng, anh quay đầu nhìn Châu Dật: “Biết lái không?”

Lòng bàn tay Châu Dật đã rịn mồ hôi, cô mím chặt môi gật đầu.

“Ngồi sang đây.” Đinh Tấn nói nhanh, “Giẫm chân ga, đừng quẹo đâu hết, cứ đi thẳng.”

Thấy chiếc xe phía sau sắp đuổi kịp, trong tình thế này Châu Dật không có thời gian đắn đo, chỉ có thể nghe theo lời anh.

Châu Dật bò qua ghế điều khiển, dùng bàn tay đã thấm ướt nắm chặt tay lái, một chân giẫm mạnh chân ga, chiếc xe jeep lao đi với tốc độ bão táp.

Đinh Tấn ghép băng đạn, lên nòng, anh vừa mở cửa xe, phía sau lại thêm một phát súng.

Phát súng này không trúng xe Jeep, nhưng dọa Châu Dật một phen hú vía. Cô run tay, chiếc xe hơi chệnh choạng.

“Giữ vững tay lái.” Đinh Tấn nhìn cô.

Châu Dật cắn môi, mắt nhìn thẳng phía trước, ép mình bình tĩnh lại.

Mấy lần nổ súng của đối phương đều chỉ là cảnh cáo, không phải bắn vào đuôi xe thì cũng là lướt qua thân xe. Kiểu này hoặc là đối phương chắc rằng có thể đẩy họ vào tuyệt cảnh, hoặc là chưa muốn họ chết. Đúng hơn là không muốn làm tổn hại tính mạng Châu Dật.

Lúc này Đinh Tấn cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao chúng lại coi trọng Châu Dật đến vậy. Trước mắt khẩn cấp nhất là thoát khỏi truy kích, đối phương có phần dè chừng, trái lại có thể cho anh cơ hội phản kích.

Anh nhanh chóng quyết định đẩy cửa xe, dò nửa người ra nhìn lại.

Bụi đất tứ tung gây trở ngại tầm nhìn nhưng cũng yểm hộ cho anh, tinh thần anh tập trung cao độ. Tầm mắt bị chắn, anh thông qua âm thanh để phán đoán vị trí của đối phương. Cho dù ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, sống chết trước mắt, anh cũng không hoảng loạn, bình tĩnh chờ đợi thời cơ tốt nhất, sau đó khi đã đến lúc, không hề do dự bóp cò súng.

Phát súng này chuẩn xác bắn vào lốp trước của chiếc xe, lốp xe nổ “bùm” vang dội. Chiếc xe việt dã đang chạy với tốc độ cao, nổ bánh khiến xe chệch hướng. Đối phương không kịp phanh lại, thân xe trực tiếp lật nghiêng theo quán tính.

Châu Dật nghe được một âm thanh đinh tai nhức óc, nhưng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Tầm mắt cô không nghiêng không lệch nhìn phía trước, thấy càng ngày càng gần núi Liệt Diễm cô cũng không nhả chân ga.

Ngay lúc xe Jeep sắp đụng phải núi Liệt Diễm, Đinh Tấn ngồi lại buồng xe, anh đẩy tay lái của Châu Dật, chiếc xe đột ngột chuyển bánh đi dọc theo chân núi.

Chỉ chốc lát sau lại vang lên tiếng súng liên hoàn, nhưng đã nhanh chóng bị bỏ xa.

Châu Dật ngồi trở lại ghế phó lái, tay chân cô nhũn ra, trái tim còn đang kinh hoàng, như bị rút hết sức lực ngã phịch xuô lưng ghế.

Cô quay đầu lại nhìn, chiếc xe việt dã không còn đuổi theo nữa.

Đinh Tấn quét mắt nhìn đồng hồ đo, ban nãy đồng hồ cảnh báo xăng đã bắt đầu lập loè. Trạm xăng dầu gần nhất cách nơi này hơn 30 cây số, anh nhanh chóng phán đoán trong đầu, lượng xăng trước mắt không kiên trì được bao lâu.

Châu Dật cũng chú ý tới đồng hồ xăng, cô nhíu chặt mày: “Giờ làm sao đây?”

Đinh Tấn trầm tư.

Những người đó sẽ không từ bỏ ý đồ, bây giờ còn không biết chúng có đồng lõa phục kích ở phía trước hay không, cứ đâm đầu mà đi sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm.

Đinh Tấn chạy thêm một đoạn bằng tốc độ nhanh nhất, bảo đảm không có người đuổi theo rồi mới giẫm phanh: “Xuống xe.”

“Hả?” Châu Dật nhìn anh.

Đinh Tấn chỉ vào núi Liệt Diễm: “Vào núi trốn đi.”

Châu Dật nhìn ngoài cửa sổ rồi hỏi: “Anh thì sao?”

“Trước khi trời tối tôi sẽ đến tìm cô.”

Lần trước anh nói trước hừng đông sẽ đến tìm cô, anh làm được. Cho nên lần này Châu Dật cũng không nghi ngờ lời anh nói.

Cô mở cửa xuống xe, đi vào núi rồi quay đầu nhìn lại.

Đinh Tấn quan sát hình thái khe núi, bảo đảm cô đã ra sau núi mới khởi động xe tiếp tục đi.

Anh đi thẳng dọc theo chân núi, cho đến khi hết lượng xăng còn lại.

Sau khi xe tắt máy, Đinh Tấn cầm súng, xuống xe rồi chọn một khe núi bò lên.

Trên núi Liệt Diễm không một ngọn cỏ, độ cao so với mặt nước biển không quá cao, địa hình lại rất phức tạp. Ngàn mương vạn khe có cạn có sâu, như là Chúa sáng thế cầm một chiếc lược chải từ đỉnh núi đến chân núi, lại còn không chỉ chải một lần, dãy núi không nằm thẳng tắp, ở giữa sẽ có chỗ rẽ đi về phía khác.

Châu Dật lo Đinh Tấn quay lại không tìm thấy cô, cho nên cũng không dám quẹo lung tung.

Ban đầu độ dốc của núi không quá cao, nhưng càng vào sâu thì càng dốc. Tới giữa sườn núi, cô gần như phải dùng cả tay chân để bò.

Ở trung tâm đại lục thì giờ này mặt trời đã lặn rồi, nhưng ánh nắng ở Vực Thành vẫn còn chói sáng. Tầng đất mặt của núi Liệt Diễm nóng như thiêu đốt, mỗi bước chân đạp lên đều có thể cảm nhận được cái nóng xuyên qua lớp giày.

Hai tay Châu Dật vì nóng mà đỏ lên, chân còn bị trật, cô bò gần một tiếng, cuối cùng dừng lại trước một ngã rẽ.

Hai bên lưng núi rất cao, cô không cần lo người dưới chân núi sẽ phát hiện.

Một bên lưng núi ngả bóng râm, Châu Dật tựa lưng vào, há miệng thở phì phò.

Cô cúi đầu nhìn mình, làn váy đỏ đã dính đầy bụi đất, chật vật vô cùng. Lòng bàn tay nhói lên, hình như đã bị phỏng, mắt cá chân cũng sưng phồng, vừa mệt vừa đau.

Châu Dật chửi thầm một câu, cô tới Vực Thành để giải sầu, hiện tại xem ra là tới để chịu tội.

Rốt cuộc vì sao mấy người đó bám riết cô như vậy? Thật sự vì anh ta sao?

Châu Dật khép mắt, đến khi mở ra, trong mắt ánh lên sự quyết tâm.

Cô muốn tìm anh ta để hỏi rõ ràng.