Ra khỏi Mã Dương cương, ngày đi đêm nghỉ, lúc vào tửu quán, khi trọ sơn thôn, năm ngày Lã Mai Nương, Cam Tử Long đi tới đất Cẩm Châu thuộc Trực Lệ.

Đường hiểm trở đất lẫn với đá sắc như dao. Tới trưa hôm ấy, hai người dừng chân nghỉ bên khe nước trong veo mát lạnh, lấy lương khô ra ăn.

Ăn xong, vục nước khe uống, Mai Nương dựa lưng vào vách đá nhìn hai đôi giày vải rách bươm thì phì cười.

- Sư huynh à, đi bộ thế này hại giày lắm mà chẳng được bao xa. Xưa kia, cô mẫu du hành trên mình ngựa, hay là chừng nào tới thị trấn, ta tậu một cặp ngựa, cuộc hành trình được dễ dàng thích thú hơn.

Tử Long nhắc chân, nhìn đế giầy rồi gật đầu :

- Ngu huynh đồng ý, chừng nào gặp dịp là mua liền. Sư muội còn đôi nào dự trữ không?

- Còn một đôi nữa, chờ đôi cũ này rách nát thêm chút nữa sẽ thay cũng được.

Tử Long mỉm cười :

- Thôi hà tiện làm gì! Sỏi đá vào chân vướng lắm, thay đi

Lã Mai Nương mở bọc hành lý rút lấy đôi giầy mới thay rồi liệng đôi cũ xuống vực bên đường. Lát sau, hai người lại quảy hành lý, đeo kiếm lên lưng tiếp tục hành trình. Đường hẹp chỉ đủ hai người ngựa song hành. Được một quãng, chợt có lão tiều gánh củi từ xa đi tới.

Cam Tử Long nói :

- A ha! Có người đây rồi, hỏi thăm đường mới được!

Bỗng có tiếng gió ngựa khua ầm ầm như thác đổ từ đâu vọng đến. Mai Nương, Tử Long chăm chú nhìn quanh. Từ phía chân núi gần đó nhô ra một đàn ngựa độ hai chục con, dẫn đầu là sáu người, y phục lối lái buôn, cưỡi ngựa tiến bừa về phía lão tiều gánh nặng. Hoảng quá lão tiều lật đật đứng nép hẳn vào một bên, nhưng không đủ chỗ. Biết vậy, lái buôn chẳng những không dừng ngựa tránh, trái lại chúng còn la lối om sòm :

- Lão già ngốc này không tránh mau lẹ lên thì nát thây dưới gót ngựa bây giờ!

Lão tiều không biết làm thế nào hơn là liệng gánh củi xuống đường rồi co chân chạy.

Nhưng chạy sao thoát kịp? Hai con ngựa chạy song song hàng đầu đã chồm tới sau lưng.

Lão tiều sợ quá, kêu la ầm ĩ, té lăn ra mặt đất.

Lã Mai Nương và Cam Tử Long vội vàng phóng mình tới sau hai người cưỡi ngựa chạy hàng đầu, nắm chặt lấy đuôi ngựa kéo mạnh lại. Hai con ngựa to lớn đang hung hăng chồm vó trước dữ dội như muốn bổ nát người lão tiều, bỗng dừng bị một sức mạnh phi thường kéo giựt lại chồn hai vó sau, không tiến thêm được tấc đất nào nữa. Chúng cất cao đầu hí vang lòng cả khe núi, hất hai người đang cưỡi lăn xuống đất. Nhân dịp ấy, lão tiều lồm cồm bò dậy chạy tránh ra phía trước, thoát chết.

Hai tên lái bị té liền đứng phắt dậy rút đoản đao, mã tấu chỉ vào mặt Lã Mai Nương và Cam Tử Long mắng lớn :

- Hay cho đồ súc sanh miệng còn hơi sữa dám cả gan trêu chọc người đi đường, bộ bây muốn về chầu tổ cả đó sao?

Cam Tử Long mắng lại :

- Đồ thất phu cậy mạnh hiếp yếu, lão tiều kia trêu chọc gì các ngươi mà định cho ngựa giày xéo lên người người ta?

Tên lái ngựa thét :

- Đường ta đi, nó không biết tránh tất phải chết, cũng như hai đứa bây sắp chết. Đánh đi, anh em ơi!

Dứt lời, hai tên lái té ngựa đó nhảy xô vào bổ thượng hai lát thiệt mạnh nhằm đầu Cam, Lã. Người nào bản lãnh thấp lém tất phải kinh hoảng trước cuộc tấn công hung bạo của bọn lái diện mạo dữ tợn, lực lưỡng ấy. Nhưng chẳng may cho chúng gặp phải hai môn đồ chân truyền của hai võ phái danh tiếng, thì lẽ cố nhiên cái thứ võ mua máy quay cuồng của phường buôn ngựa này có ra gì?

Mai Nương, Tử Long phóng chân đá luôn trúng cổ tay bọn thất phu khiến võ khí của chúng văng ra xa rớt xuống đá núi kêu xoảng hai tiếng. Hai tên đó ôm cổ tay nhăn nhớ lùi lại. Cam, Lã hai người cũng thừa thế nhún mình phi thân qua đầu bọn lái buôn và bầy ngựa đang bị dồn cả lại khúc đường hẹp ấy, ra tới chỗ ngã ba rộng rãi.

Hai tên vừa bị đánh vội lượm đao hè cùng bốn tên đồng bọn đuổi theo Cam, Lã hè đánh... (...) Bọn lái ngựa la thét vang trời, cố gắng nào đâm, nào chém nhưng toàn đánh trượt...

Bỗng hai thanh niên lùi lại mấy bước như kẻ toan chạy. Hai tên lái ngựa hoa đao nhảy theo tay chém, miệng thét :

- Súc sanh! Có chạy đi đằng trời!

Lẹ như chớp, Cam, Lã đã hồi bộ đưa tay hữu bắt trúng cổ tay địch vặn rời võ khí, đồng thời tay tả xách đai lưng nhắc bổng hai tên lái ngựa lên khỏi đầu quay đi một vòng rồi lao mạnh vào giữa đám lái chạy theo sau.

Bị hai cây thịt nặng nề đè trúng, bốn tên đó té lổng chổng kêu la vang dậy.

Mai Nương, Tử Long nhảy tới xoắn bíu bím tóc dài của hai tên, tuốt kiếm sáng loáng, gài lưỡi kiếm lạnh ngắt vào cổ.

Mai Nương quắc mắt :

- Biết điều hàng ngay, hay muốn mất đầu?

Biết sức mình địch không lại hai tay bản lãnh tuyệt luân ấy, bọn lái ngựa bấy giờ mới biết sợ hãi quỳ lạy van xin tha mạng. Cam Tử Long đưa mắt ra hiệu cho Lã Mai Nương, rồi xén phăng bím tóc của hai tên nọ. Kiếm sắc như nước đưa vào mớ tóc nghe xoẹt một tiếng rợn người.

Tưởng bị cắt thủ cấp, hai tên lái rú lên vội sờ lên đầu thì đã bị mất cả bím lẫn mảng tóc lớn.

Lã Mai Nương tra kiếm vào vỏ, liệng bím tóc xuống trước mặt bọn lái ngựa, dõng dạc nói :

- Các ngươi chỉ là bọn lái ngựa mà còn hống hách đến thế, coi thường mạng đồng chủng Hán tộc. Nếu đứng trước bọn Mãn thì lại giở trò hèn hạ, khúm núm, van lạy mất cả nhân cách con người. Suy rộng ra mới biết dân gian chẳng những bị ngoại nhân chà đạp mà còn bị lũ hèn hạ các ngươi theo đóm ăn tàn hiếp đáp nữa. Lần này tạm tha tội chết cho, nhưng cô nương đây nhớ mặt từng tên rồi. Chuyến sau gặp làm bậy quyết lấy đầu!

Bọn lái ngựa vừa thẹn vừa sợ hãi lóp ngóp đứng dậy, phủi áo quần bết đầy bụi, lượm khí giới len lén như rắn mồng năm, lên ngựa đi thẳng.

Mai Nương, Tử Long chờ bọn lái ngựa đi khỏi quay lại thấy lão tiều hãy còn run rẩy sợ hãi đứng nép người vào sườn núi, bèn nói :

- Lão trượng đừng lo, bọn khốn ấy không dám trở lại nữa đâu.

Vuốt mái tóc bạc xòa trên má, lão tiều nói :

- Chắc bọn chúng lùa ngựa đi Quách thành hay Cẩm châu bán nên mới qua đường này. Nhị vị quả là hai trang hiệp khách, lão phu có phước lắm mới gặp được cứu tinh có bản lãnh nhường ấy, nếu không thì xác già này đã tan dưới vó ngựa của lũ người độc ác ấy rồi. Chẳng hay nhị vị đi đâu qua đây?

Cam Tử Long đáp :

- Bạch lão trượng, chúng tôi từ dãy Mã Dương cương qua đây để vào Thiểm Tây, đường còn xa lắm.

- Nếu nhị vị đi nữa thì tối nay lỡ đường, khu vực này không có tửu điếm hay thôn ổ nào cả. Chi bằng nhị vị nghỉ tạm đêm nay tại nhà tranh vách nát của lão, sớm mai sẽ đi mới phái đường.

- Như vậy còn gì hay bằng, chỉ e phiền lão trượng thôi.

- Nhị vị an tâm, việc đó không hề chi.

Dứt lời, lão trượng lượm bó củi, xâu vào cây đòn định gánh.

Tử Long nhắc củi đặt lên vai :

- Lão trượng để tôi gánh dùm, đi chợ lẹ kẻo xế chiều rồi.

Ba người đi bộ hơn một dặm tới một khu núi đá trơ trọi, cây cối cằn cỗi lơ thơ.

Nếp nhà tranh vách ván khá gọn gàng sạch sẽ ở ngay bên khe nước. Từ nóc nhà, tỏa một làn khói xanh vằn vèo tan trong ánh chiều sơn cước.

Lão bà, thấy có khách lạ tới, ra khỏi nhà đón. Con chó bạch khuyển hắc đầu đứng bên sủa mấy tiếng, vẫy đuôi mừng chủ nhân ông đã về. Lão tiều đỡ gánh củi trên vai Tử Long, bảo vợ :

- Nhị vị ân nhân đây ngủ lại nhà đêm nay, bà mày liệu cơm nước đi. Tối rồi.

Đoạn lão đem việc bọn lái ngựa tàn ác hồi nãy kể cho vợ nghe. Lão bà vui mừng, cảm ơn luôn miệng, mời khách vào nhà.

Lã Mai Nương nói :

- Bất tất phiền cơm nước, chỉ xin ngủ nhờ đêm nay thôi.

Lão tiều nói :

- Ngàn năm một thuở quý vị mới qua đây, lẽ nào không cho chúng tôi được hầu tiếp. Lão có đứa con trai làm công trong một tiệm tại Cẩm Châu, thỉnh thoảng y gởi tiền về cho nên cũng đỡ khổ. Vợ chồng lão không muốn rời bỏ nơi đây vì ở đã quen từ mấy chục năm nay rồi.

Để hành lý và kiếm trên phản, Mai Nương, Tử Long ra khỏi nhà, đi vòng quanh xem xét thấy bếp nước rất ngăn nắp, tươm tất. Kế bên có cả chuồng gà rào đón gọn gàng.

Hai thanh niên đủng đỉnh ra bên khe nước rửa mặt, rồi ngồi trên tảng đá thanh thản ngắm cảnh hoàng hôn nơi sơn khu hoang vắng.

Xẩm tối, lão tiều lên đèn ra mới hai người vào dùng bữa.

Trên phản đã bày sẵn khay cơm, thịt gà món xào, món luộc, khói bay thơm phức.

Hôm sau, Cam Tử Long lấy ra năm lượng bạc đưa tặng lão tiều :

- Lão trượng vui lòng nhận làm kỷ niệm. Anh em tôi không dám trả tiền cơm đâu.

Từ chối không được, lão đành nhận bạc mà rằng :

- Thẳng đường này độ ngót mươi dặm, tới gốc thông lớn có đường rẽ tay tả. Theo đường ấy hai ngày tới Lưu gia thôn tức là ra khỏi Sơn khu Cẩm Châu. Có tửu điểm lác đác khả dĩ nghỉ chân được, chớ không hoang vắng như khu này.

Cam, Lã, hai người cảm ơn, chào vợ chồng lão tiều, lanh lẹ lên đường.

Hai hôm sau tới Lưu gia thôn. Thôn này lớn có tửu quán, tiệm buôn hẳn hoi, người từ các nơi qua lại chẳng khác chi một huyện lỵ nhỏ. Lã Mai Nương và Cam Tử Long tìm mau mấy vật dụng cần thiết rồi vào tửu quán trọ, nhờ chủ quán hỏi mua hộ hai con ngựa tốt.

Chủ quán suy nghĩ giây lát :

- Tôi nói thiệt, khách quan muốn dùng ngựa tốt thì ở Lưu gia thôn không có. Phải sang bên Cẩm Châu hay Quách Thành mới có hạng tuấn mã.

Cam, Lã nhìn nhau chưa biết định sao, thì chủ quán hỏi tiếp :

- Quý khách định đi xa hay gần, dùng tạm ngựa xấu của bản thôn được không?

Tử Long đáp :

- Tôi vào tận Thiểm Tây dùng ngựa xấu chắc không đặng.

- A... Nếu vậy, tôi xin hiến kế này. Nhị vị mướn xa phu tới Kỳ Mã trấn, mua ngựa ở trấn đó rồi cho xa phu về. Kỳ Mã trấn có giống cúc tốt nổi tiếng miền Đông bắc.

- Được lắm, vậy nhờ tiên sinh mướn dùm xa phu cẩn thận, sớm mai khởi hành.

Chủ quán niềm nở, sai tiểu nhị đến xóm Đông gọi Vưu Tứ Cữu là xa phu quen thuộc ra ngoài quán để Cam, Lã, hai khách quan định đoạt.

Chủ quán bảo họ Vưu :

- Quý khách đây mướn xe đi Kỳ Mã trấn, Vưu đại ca tính thế nào?

Cam Tử Long nói :

- Đừng ngại về vấn đề tiền bạc, hỏi bao nhiêu tôi cũng trả.

Vưu Tứ Cữu nhìn kỹ Cam, Lã thấy hai người quả là trang hào kiệt nên thưa :

- Vì lục lâm cường đạo như rươi nên tôi không dám ra khỏi khu vực Đằng huyện này. Nếu khách quan ưng đổi xe khác từ ranh giới Đằng huyện tới Kỳ Mã trấn, tôi mới dám nhận lời.

Lã Mai Nương mỉm cười :

- Có cường đạo thì đánh chớ lo chi?

Vưu Tứ Cữu kinh ngạc nhìn mọi người phân trần :

- Tôi lo cho quý khách, riêng tôi không có gì đáng giá. Bắt quá nộp cho lâu la vài quan tiền là thoát ngay.

Cam Tử Long cười :

- Nếu vậy thì coi như ưng thuận cả đôi bên rồi. Chúng tôi nhận hết mọi nguy hiểm. Vưu đại ca chỉ biết cho mướn xe thôi. Nào đại ca cho giá?

- Xin quý khách cho mười lăm lượng bạc, bao ăn chuyến đi, và xin mười lượng đặt trước để ở nhà cho vợ con.

Cam Tử Long móc túi lấy bạc đưa cho họ Vưu :

- Bạc đây, sớm mai khởi hành đầu giờ Thìn.

Vưu Tứ Cữu mừng rỡ, chào mọi người ra về.

Đi ba ngày qua địa phận Đằng huyện. Họ Vưu làm phận sự rất cẩn đắc, tính toán các chặng đường gặp quán trọ thiệt chu đáo.

- Từ đây, quý khách nên cẩn thận về sự an ninh.

Cam Tử Long nói :

- Được cứ đi. Đường tốt trời đẹp thế này, lo sợ hoài mất vui.

Chiều hôm thứ hai, xe ngựa qua một nơi phong cảnh kỳ quan, hùng vĩ. Bên đường, ngay dưới chân núi, có một tửu quán rộng rãi tao nhã, chiêu bài màu xanh bay phất phới trước hàng liễu rủ rung rinh.

Lã Mai Nương nhìn kỹ đọc :

- Thanh kỳ điếm. Xế chiều rồi, nghỉ trưa tại đây chứ?

Cam Tử Long bảo Vưu Tứ Cữu rẽ ngựa vào quán.

Mấy tên tiểu nhị vội vàng lăng xăng ra đón.

- Kính mời quý khách vào đây kẻo lỡ độ đường. Cam, Lã xuống xe, lên thềm vào quán. Tử Long nói :

- Chủ quán vắng nhà? Ít khách quá nhỉ!

Tiểu nhị đáp :

- Chủ nhân tôi ở nhà trong ạ. Ai qua đây cũng nghỉ lại bổn quán. Sáng sớm nay có đoàn khách thương mới đi. Nhị vị khách quan đêm nay ngủ na tĩnh hơn.

Thấy có khách tới, chủ quán từ nhà trong chạy ra chào hỏi :

- Mời nhị vị vào lựa phòng. Bổng quán có bốn căn đều rộng rãi mát mẻ.

Cam, Lã điềm nhiên, nhận xét thấy chủ quán ngoài bốn mươi mập mạp, bụng lớn như cái thúng, vận áo ngắn tay, quần buông thõng, chân vận hải sảo bằng gai tết, đi lại lẹ làng.

Hai người theo tiểu nhị chọn căn phòng đầu có cửa ngang trông ra vách núi. Chủ quán nhìn theo chăm chú ngắm hai thanh trường kiếm Cam, Lã đeo trên lưng. Tiểu nhị hầu nước rửa mặt. Hai người để hành lý xuống giường, tháo kiếm đeo xuống đai lưng. Lát sau trở ra thực phòng. Vưu Tứ Cữu cũng đã chăm kỹ cho ngựa xông vào ngồi bên Cam Tử Lòng, ngần ngại nhìn quanh.

Tiểu nhị bưng khay trà và thực đơn tới.

- Quý khách dùng món gì à? Sơn hào có đủ. Hoàng Hoa tửu do chủ nhơ bổn quán cất lấy để lâu năm nên đọng uống không biết say..

Cam Tử Lòng nhìn Mai Nương, gọi mấy món thịt nai, canh rau và bồ rượu.

Chủ quán ngồi trong quầy, gảy bàn tính lách tách, ghi chép trong cuốn sổ, đoạn châm thuốc bào lên trên cây điếu ống hút phì phèo nhả từng đợt khói xanh dầy đặc.

Ngoài trời, sương lam bắt đầu bao trùm mọi vật. Trong quán cũng lên đèn. Lát sau, tiểu nhị bưng các món ăn bày la liệt trên bàn rồi khoanh tay đừng hầu gần đó.

Lã Mai Nương nói :

- Cho người đi làm việc khác, cần chi ta sẽ gọi sau.

Tiểu nhị vâng dạ quay đi.

Ba người khởi sự ăn. Mai Nương đảo các món thịt lên nhận xét quả là thịt nai mới gắp.

Vưu Tứ Cữu nhìn Cam, Lã hai người, nói nhỏ :

- Nhị vị cẩn đắc là phải. Tôi ghét tên chủ quán quá!

Cam Tử Long mỉm cười :

- Cứ ăn no, uống say đi, mai mới có sức lên đường chớ. Hành trình còn dài mà!

Đặt ly rượu cạn xuống bàn, Vưu Tứ Cữu nói :

- Còn ba ngày đường nữa tới Kỳ Mã trấn. Phải... phải... cẩn thận.. chứ! Tham lam uống... lỡ ra thì... thì khốn!

Dứt lời, họ Vưu lảo đảo gục đầu xuống ngủ ngáy o.

Biết vậy, đá chân ra hiệu cho Lã Mai Nương, Cam Tử Long cùng buông chiếc ly xuống bàn. Giơ tay bóp trán :

- Rượu ngọn thiệt!... Uống mềm... cả lưỡi! Tiểu nhị! Đặt... đặt xa phu... lên kỷ cho... y ngủ!... Ta cũng đi... nằm đây, mệt quá!...

Lã Mai Nương hiểu ý, vờ bóp trán lảo đảo, đứng dậy vào phòng trước.

Cam Tử Long theo sau, mỗi người lăn kềnh ra mặt giường thiêm thiếp ngủ.

Lão chủ quán mập mạp đứng phắt dậy, ra khỏi quầy hàng, gọi tiểu nhị :

- Người phi ngựa mau về sơn trại báo cho Đại vương biết, bạc nhiều và có hai cây kiếm... chắc là quý và cô gái đẹp nghe.

Tên tiểu nhị vội đi ngay. Một tên khác chạy ra hỏi chủ quán :

- Thưa có cần trói họ lại không?

Chủ quán lắc đầu :

- Khỏi cần! Thuốc mê này thì chúng còn say lâu!

Nguyên khu vực này, núi không cao nhưng càng đi vào sâu hai bên đường càng hiểm trở.

Theo đường mòn phía sau Thanh Kỳ điếm có ngọn Kê Trảo sơn thiên hiểm do ba tên cường đạo họ Lục cùng đồng đảng độ ngót hai trăm tên chiếm cứ.

Chúng là ba anh em ruột. Tên thứ nhất là Lục Cữu Uyên quen sử dụng cây đao mũi quằm rất lợi hại, được tôn làm Đại vương. Tên thứ hai Lục Triệu Phục, quen dùng cây đoản phủ. Tên thứ ba, Lục Vân Đồng quen dùng cây Thiết trúc tiên, tức là lão chủ quán béo mập lanh lẹ đó. Cả ba bản lãnh rất khá.

Chúng không ra mặt cướp bóc hành khách qua lại con đường đó, nhưng thỉnh thoảng kéo bộ đi xa ăn hàng một chuyến lớn rồi lại trở về Kê Trảo sơn. Thanh Kỳ tửu điếm là tai mắt của ba anh em họ Lục và do Vân Đồng cai quản vì y béo mập phục phịch coi ra vẻ anh chủ quán thiệt thọ.

Chừng nào có hành khách vào trọ coi bộ đem theo nhiều tiền, Lục Vân Đồng mới bỏ thuốc mê vào rượu phục cho say, báo Kê Trảo sơn ra khiêng về núi thủ tiêu, đoạt của.

Thường khi chúng chỉ cho lâu la đem ngựa ra tải của nạn nhân về núi là đủ, nhưng chuyến này nghe gái đẹp, tên Đại vương Lục Cữu Uyên thích chí rủ Lục Triệu Phục thắng ngựa dần mấy tên lâu la đốt đuốc soi đường ra xem.

Tới nói, Lục Cữu Uyên nói bô bô khiến Cam, Lã nằm trong phòng cũng nghe rõ :

- Thế nào, tam đệ? Mẻ lưới hôm nay béo lắm hả? Nhiều tiền không?

Lục Vân Đồng đáp :

- Chưa biết bao nhiêu nhưng khá nặng.

- Còn con bé kia?

- Nằm lăn ngủ mê trong căn phòng đầu, đại huynh vào mà coi. Béo mắt mà!... À, chúng có cả đôi trường kiếm có lẽ tốt lắm.

- Ha ha! Tam đệ tinh mắt quá! Được người, được của lại được cả kiếm nữa!

Vân Đồng cười khẩy :

- Cũng may là chúng bị thuốc mê chớ bộ tịch cả hai đứa bản lãnh không vừa đâu!

- Được ta vào coi thế nào. Nhị đệ vào không?

- Có chớ!

Hai tên Lục Cữu Uyên, Lục Triệu Phục vừa qua cửa phòng đã vội giơ đèn soi rồi khen ngợi :

- Chà! Diễm kiều! Cho tới nay ta chưa từng được hưởng vưu vật như thế này bao giờ!...

Lục Cữu Uyên vừa nói vừa tiến tới bên giường Lã Mai Nương, định đưa tay mớ lên đùi, yên trí là nàng bị ngấm thuốc mê.

- Hề hề! Tốt quá.

Giận tím mặt, Mai Nương cố nhịn chờ Lục Cữu Uyên đưa tay đến gần đùi, liền lẹ như cắt móc lấy bàn chân tả vào cánh tay trên của Cữu Uyên đồng thời bàn chân hưu móc vào cổ tay giựt ngược lại. Rắc!

Bất ngờ cánh tay bị bẻ chéo lại, khớp tay gãy lìa, Cữu Uyên kêu lớn :

- Chao ôi! Đau...

Chưa kịp kêu hết, Mai Nương đã nhỏm dậy co hai chân đạp thúc cả hai mũi giầy vào bụng tên dâm tặc, hự một tiếng, lộn nhào ra phía sau đập đầu xuống đất trào màu miệng, giãy lên mấy cái rồi lịm dần.

Cơ sự xảy ra trong chớp mắt khiến Lục Triệu Phục không ngờ. Lúc đó y đang cúi xuống đưa tay với cây trường kiếm của Cam Tử Long, dè đâu bị luôn họ Cam dang hai chân cặp chặt lấy eo lưng kéo mạnh xuống, đồng thời đưa luôn hai tay đẩy ngửa cằm địch thủ ra phía sau.

Eo lưng bị kéo xuống, cằm bị đẩy ngược lên, Lục Triệu phục không kịp kêu cổ gãy lìa. Cây thịt nặng nề lăn ra mặt đất.

Nghe tiếng Lục Cửu Uyên kêu và hai xác đổ huỵch huỵch trong phòng, Lục Vân Đồng vội rút cây roi thiết trúc ở ngăn quầy hàng, phăng phăng chạy thẳng vào buồng xem sự thể thế nào, nhưng y giựt mình lùi ra ngay, kêu :

- Bớ lâu la! Đánh mau!

Mấy chục tên lâu la dạ vâng cầm khí giới xông cả lại.

Cam, Lã bước ra khỏi phòng. Thấy vậy, Lã Mai Nương nổi giận mắng :

- Đồ chuột nhắt, biết điều quy hàng kẻo lại theo Đại vương của bây về nơi âm phủ mà tác ác.

Tường cô gái khoác lác, dù sao sức nhi nữ được mấy hơi, bọn lâu la xông bừa vào đánh. Bắt một cây côn gần mình nhất, Mai Nương hoa lên một vòng đã có sáu, bày tên trúng thương bỏ chạy, Lục vân Đồng tức giận thét vang múa tít cây cương tiên lăn xả vào đáng Lã Mai Nương.

Mai Nương đưa côn đón đỡ, nói chọc :

- Bộ tặc đạo mập thế này mà cũng khá lanh lẹ nhỉ!

Im lìm, Lục Vân Đồng liều mạng đánh tràn. Tức mình, Mai Nương gạt văng cây cương tiên, thúc nhẹ đầu côn vào giữa bụng khiến Vân Đồng té ngửa ra mặt đất.

Tên tặc đạo toan trỗi dậy lượm cương tiên đánh nữa, nàng tiến lên giẫm chặt lên cánh tay y giơ côn, quát :

- Đồ chuột rừng này không biết thân muốn chết theo hai tên kia nữa, hả?

Vân Đồng sợ hãi van lạy rỗi rít xin tha mạng, Lã Mai Nương quát :

- Chúng bây lập quán bên đường sát hại biết bao nhiêu mạng người lương thiện rồi, tội thật đáng chết!

Dứt lời nàng ra bộ muốn đáng xuống.

Hốt hoảng, Lục Vân Đồng giơ tay kêu van :

- Tôi biết tội đã nhiều, xin nữ hiệp ra ơn tha mạng cho lần này, tôi quyết giải nghệ ăn năn tội lỗi từ đây.

Mai Nương bắt y sang một bên :

- Ta lấy lòng từ thiện tha cho, sau này còn gặp nữa quyết lấy đầu nghe!

Lục Vân Đồng vội quỳ lạy tạ ơn rồi đứng nép sang một bên. Bọn lâu la sợ hãi cũng buông khí giới túm cả lại một chỗ.

Trong khi Lã Mai Nương đàn áp bọn lục lâm, Cam Tử Long đi lục soát khắp trong tửu quán, thâu được có mấy đỉnh bạc đem ra hỏi :

- Tiền bạc các ngươi giấu đi đâu hết?

Lục Vân Đồng nói :

- Thưa hiệp khách, tiền bạc để cả trong thảo trại, ngoài quán chỉ để đủ chi dụng thôi.

Tức thì, Cam, Lã bắt bọn lục lâm đi trước dàn đường, hai người lên ngựa của Cửu Uyên, Triệu Phục theo sau. Xa phu Vưu Tứ Cữu được uống thuốc giải mê, không dám ở lại ngoài quán một mình nên cùng đi theo. Đường mòn trong núi ngoằn nghèo khó đi, nhưng bọn lâu la đốt đuốc sáng trưng nên cũng không đến nỗi nào. Hồi lâu vào tới nơi, Kê Trảo sơn hóc hiểm dị thường, nhưng doanh trại toàn bằng tre lá lập ngay chỗ khuất nơi chân núi.

Cam Tử Long bắt tên coi kho chỉ dẫn khuân hết cả của cải ra thảo đường, rồi tụ hợp toàn thể lâu la, giảng giải :

- Các ngươi thân nam nhi sức dài vai rộng, không ra đầu quân giúp nước thì ở nhà làm ruộng hay kiếm công việc lương thiện độ thân, cớ sao là giặc hiếp đáp dân lành? Bức nay, ta sanh phước cho, nên sớm đường về quê quán lập nghiệp sanh nhai, nếu còn luyến tiếc nghề lục lâm đại thì thế nào cũng có ngày ác giả ác báo đó, nghe?

Bọn lâu la cảm động, hoan hô ý thiện của Cam, Lã hai người.

Cam Tử Long bèn cấp phát tiền nông lương thực cho chúng giải tán, tự giữ lấy một phần để hành hiệp.

Sáng hôm sau, giải tán bọn lục lâm xong xuôi, Tử Long và Mai Nương phóng hỏa thảo trại. Lửa bén tre lá gặp gió lùa, chẳng mấy chốc toàn khu sơn trại đã cháy thành tro.

Hành động xong, Cam, Lã lên ngựa của anh em họ lục. Vưu Tứ Cữu cũng đã đóng xe xong vái chào cảm ơn hai người rồi trở về đường cũ.

Ba hôm sau tới Kỳ Mã trấn, vào quán trọ hỏi thăm nơi bán ngựa. Chủ quán nói :

- Tại bản trấn nơi nào cũng có mã trại nhưng Long Câu trại của Cảnh Điền lớn và bảo đảm hơn cả. Nhị vị định đổi hay mua ngựa?

Cam Tử Long nói :

- Tôi muốn đổi lấy hai con ngựa thiệt tốt. Long Cân trại ở đâu? Nhờ tiên sinh chỉ giúp.

- Dạ, để tôi cho tiểu nhị dẫn đường.

Sớm mai chúng tôi mới lên đường, vậy gởi luôn hành lý ở đây cho tiện.

- Quý khách an tâm, bán quán xin bảo đảm.

Nhìn hai con ngựa buộc ở gốc liễu ngoài cửa, chủ quán nói :

- Quý khách đổi ngựa này thế nào cũng phải bù thêm tiền. Tôi cho tiểu nhị dẫn quý khách đến Long Câu trại ngay bây giờ.

Cam, Lã lên ngựa theo tiểu nhị ra khỏi cửa Bắc tới một khu trại lớn.

Cảnh Điền trạc ngoài ngũ tuần, lanh lợi, nhìn qua Cam, Lã nói ngay :

- Chắc nhị vị cần dùng thứ ngựa trận thiệt tốt. Hiện tôi có bốn con thuộc loại ấy dưới năm tuổi cực kỳ điêu luyện, xin mời ra sân sau coi mã sư biểu diễn, ưng ý con nào quý khách sẽ lấy, yên cương thích hợp đầy đủ.

Cam, Lã theo Cảnh Điền ra một khu đất rộng sau trai hối mã phu thắng bốn con Phi Vân, Trường Thắng, Thiết Cước và Hồng Long. Lát sau bốn vị mã sư đai nịt gọn ghẽ cởi bốn con tuấn mã cực kỳ kiêu hùng ra sân.

Bốn ngựa màu sắc khác nhau nhưng con nào đầu cũng rất cao, cổ dò, mình thon ngắn, hông nở, gióng chân tròn nhỏ, móng cao mà úp gọn.

Phi Vân bạch mã trắng như tuyết. Trường Thắng màu xám điểm mai hoa, bờm và đuôi hung vàng. Thiết Cước ô mã đen như bồ hóng, bóng láng, sọc mũi và bốn cổ chân trắng. Hồng Long đỏ lừ như máu, bờm và đuôi đen lánh. Cảnh Điền đưa mắt nhìn, thấy Cam, Lã hai người say sưa ngắm bầy tuấn mã không hề chớp mắt.

Quả vậy, người sành điệu bất cứ ai cũng phải mải mê nhìn không chán mắt bốn con tuấn mã cực đẹp này.

Mai Nương, Tử Long tuy chưa bao giờ thực hành môn kỵ mã nhưng được sư phụ giảng dạy rất chu đáo về thuật kỵ mã và mã chiến, nên nhìn đến đây nhận xét ra đến đấy. Vả lại hai người có căn bản võ thuật cao siêu, phi thiên tẩu bích nhẹ nhàng như én liệng thì thuật kỵ mã đối với họ không khó.

Canh Điền ra hiệu cho bốn mã sư biểu diễn!

Từng người một, họ thúc ngựa tới trước mặc người khách mua và Trại chủ, quần cho ngựa bốc tiền, bốc hậu, quỳ nằm, đoạn phóng ra xa chạy nước kiệu đại, nhảy cao băng qua chường ngại vật ở sân luyện, nhảy dài quá các vũng nước lớn, và sau cùng họ vượt ngựa lên hai gò đất cao cách nhau một trượng, phi mau lấy đà rồi băng qua chỗ trống giữa hai gò đất.

Cam, Lã mải miết xem lấy làm thích thú.

Biểu diễn xong, bốn mã sư dong ngựa lại trước mặt ba người.

Cảnh Điển hân hoan hỏi :

- Nhị bị ưa con nào? Mời xem răng chúng để định đoạt số tuổi.

Quan sát xong, Tử Long hỏi Mai Nương :

- Sư muội chọn con nào! Đồng tài cả!

Không cần suy nghĩ, Mai Nương nói :

- Ngu muội lựa chọn con Phi Vân bạch tuyết. Còn sư huynh?

- Con Hồng Long.

Cảnh Điền nói :

- Mời nhị vị cưỡi thử coi. Xin cẩn thận, giống ngựa quý này không ưa chủ lạ. Dắt đi vỗ về hồi lâu hãy cưỡi.

Cam, Lã theo đúng lời họ Cảnh, tới lúc tưởng ngựa đã quen, nhảy phắt lên cưỡi không ngờ chưa ngồi vững, hai con Phi Vân và Hồng Long đã phi đi vùn vụt, cất tiền, bốc hậu định làm té người cưỡi.

Hai người cặp chân thật chặt, tát luôn mấy cái mạnh vào má ngựa khiến chúng giựt mình, sau đó, Cam, Lã thúc tuấn mã chạy nước kiệu song song khắp quanh khu đất.

Tử Long hỏi Mai Nương :

- Phóng qua hai gò đất không?

- Tùy ý, ngu muội xin theo.

Tức thì, Tử Long phi ngựa chạy trước lên gò đất. Mai Nương theo cách độ bốn, năm trượng...

Thấy vậy, Cảnh Điền lo ngại, sợ hai người không điều khiến ngựa băng qua nổi, bèn vòng hai bàn tay thành loa lên miệng toan gọi giật trở lại. Nhưng không kịp, Tử Long đã phi ngựa vùn vụt băng qua chỗ trống như một tay kỵ mã điêu luyện. Mai Nương theo sau và thành công dễ dàng. Cảnh điền lúc đó mới vuốt ngực thở phào.

Cam, Lã nhảy xuống ngựa trao cương cho mã phu.

- Chúng tôi lấy hai con này. Đổi đôi ngựa kia Trại chủ tính giá thế nào?

- Mỗi con trị giá bốn trăm lượng chưa kể yên cương. Hai con ngựa kia chỉ đáng giá sau mươi lượng một con, vị chi còn sáu trăm tám mươi lượng nữa phải trả. Vì nhị vị ưa dùng ngựa tốt và nói đúng ra ngựa tốt vào tay nhị vị mới hợp lý, tôi vì nghệ thuật xin biếu tặng không cặp yên cương hảo hạng đó.

Cam Tử Long ưng thuận ngay.

Ba người vào khách sảnh. Tử Long đếm bạc trao trẻ Cảnh Điền.

- Nhị vị chờ chốc lát, tôi làm giấy bán ngựa.

- Thôi khỏi cần. Ai còn đi theo chúng tôi nơi góc biến chân trời đòi đôi ngựa này nữa!

Bạc một gói đây thuốc, Cảnh Điền đưa cho Tử Long :

- Đặc biệt xin biếu quý khách mấy thứ thuốc gia truyền chữa các bịnh tật của ngựa. Cứ theo toa ghi rõ cách dùng. Hiệu nghiệm và có ích lợi cho sự đường trường.

Cam, Lã từ giã Cảnh Điền lên ngựa đi quanh Kỳ Mã trấn chơi rồi mới về quán trọ.

Dân chúng ai nấy đều chăm chú nhìn. Hai người tưởng họ nhìn cặp tuấn mã. Ngựa đẹp ở Kỳ Mã trấn thiếu gì mà họ phải nhìn? Thiệt ra họ nhìn cả người lẫn ngựa, vì chủ ấy, ngựa ấy đều làm tôn lẫn giá trị cho nhau.

Về tới nơi, chủ quan hoan hỉ ra đón trầm trồ khen cặp hảo mã và sai tiểu nhị dắt vào tàu trông nom cẩn thận.

Hôm sau Mai Nương, Tử Long đi sớm nhắm hướng Tây ra khỏi đất Trực Lệ.

Mai Nươn nói :

- Giá chúng ta có cặp kim điểu như của sư phụ cưỡi thì mau lẹ lắm nhỉ?

Tử Long cười :

- Mau lẹ đã đành nhưng rất bất tiện. Lúc nào cũng phải tránh các thị trấn,e mọi người nhìn thấy lại tưởng mình là tiên, thánh chi đấy. Họ có biết đâu, đó chỉ là giống điểu cực kỳ lớn ở Cam Túc, có sức mạnh tha nổi hai, ba người. Ngu huynh thấy cưỡi ngựa thích thú hơn, được xem ngắm phong cảnh hùng vĩ nên thơ của đất nước.

- Ngu muội nói về việc mau lẹ thôi. Lẽ cố nhiên cỡi ngựa thích thú hơn ngự điểu...