Giờ ra chơi, không khí trong trường học ồn ào nhộn nhịp cả lên.
Chương Tuyết Trình lấy trong cặp ra hai hộp sữa bò, đưa cho Lâm Yên Nhiên một hộp.

Cả hai người đều cắm ống hút vào rồi uống, đồng thời cũng nhìn sang cái bàn bên cạnh.
Bàn bên cạnh là Tống Tranh và một bạn học nam đang ngồi.
Tống Tranh vẫn ngồi tại chỗ, xung quanh hắn bắt đầu có mấy người bạn trong lớp qua chào hỏi.

Phản ứng của hắn khá lạnh nhạt, khi được hỏi câu gì, hắn đều thẳng thừng trả lời vấn đề, không nói thừa một chữ.
Chẳng hạn như đây là màn đối đáp của hắn và cậu bàn cùng bàn- một thiếu niên đeo mắt kính dày cộm tên Minh Trạch Dã:
“Cậu từ đâu chuyển đến đây vậy?”
“Thành phố B* (nói thật ra thì cái thành phố B mà t viết này chính là Bắc Kinh, nhưng vì tránh gây mâu thuẫn giữa liên quan đến độ tương thích của truyện và hiện thực nên t mới viết vậy)”.
“Ồ, tận thủ đô ư? Cậu là người thủ đô hả?” Minh Trạch Dã rất đỗi ngạc nhiên a, dân thủ đô à?

“Xem như thế đi”.
“Cậu có sở thích gì?” Minh Trạch Dã cố gắng bắt chuyện.
“Ngủ”.
“Còn có gì khác không?” Biểu cảm trên khuôn mặt của Minh Trạch Dã có chút cứng đờ, không phải là nên trả lời là đọc sách, nghe nhạc, xem hoạt hình, chơi game, bơi lội hay cái gì đó tương tự ư?
“Không.”
“Bố mẹ cậu bây giờ đều ở Thâm Quyến hay sao?”
“Không”.
“Cậu thích minh tinh nào không?”
“Không”.
Cuộc hội thoại của hai người chấm dứt với biểu cảm khuôn mặt có chút méo mó của Minh Trạch Dã.
Hay khi Tạ Châu Linh- một trong những mỹ nữ hàng đầu của khối, tay cầm sách vở lên hỏi bài Tống Tranh thì sẽ như sau:
Tạ Châu Linh chỉ vào một phần sách được khoanh tròn, với giọng điệu mềm nhẹ, có chút ngọt ngào hỏi: “Bạn Tống Tranh, cậu có thể chỉ lại cho tớ kiến thức lúc nãy được không? Tớ có chút không hiểu”.
Mấy cô gái khác trong lớp trợn mắt trắng, Tạ Châu Linh tuy không phải giỏi nhất lớp nhưng thi tháng nào thành tích cũng xếp trong top 10 toàn khối, mấy cái này còn cần hỏi bài chỉ thêm ư? Nếu mình nhanh chân hơn một chút thì đã được nói chuyện với Tống Tranh rồi!
Khi Tạ Châu Linh tiến đến gần Tống Tranh, cả người Tống Tranh có chút rụt lại về phía sau.
Tống Tranh không chỉ bài mà hỏi lại:
“Nếu như đã không hiểu bài, tại sao lúc nãy không hỏi thầy mà hỏi tôi làm gì?”
Tống Tranh lại nhìn xung quanh lớp, nói tiếp:
“Hơn nữa, tôi với cậu không thân.

So với tôi, cậu không nên đi hỏi các bạn khác trong lớp hả?”
Bị vạch trần, khuôn mặt Tạ Châu Linh như đơ ra một lúc.

Khi Tạ Châu Linh nhìn về phía các bạn khác trong lớp, quả nhiên thấy mọi người đều tập trung nhìn về phía mình.


Tạ Châu Linh luống cuống, có chút mất tự nhiên nói:
“Tôi chỉ là đại diện mọi người, muốn làm quen với cậu thôi! Tôi không phải có ý đồ gì xấu đâu, đừng có dò xét tôi như vậy”.
Sau đó, Tạ Châu Linh cầm sách vở rời đi.
Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên đang ăn dưa* (吃瓜: hóng drama, hóng chuyện, hóng hớt) ở bàn bên đều kinh ngạc, không ngờ bạn học mới đến lại như vậy.
Sau khi ánh mắt của Tống Tranh đảo qua mọi người một lượt, mọi người đều vô ý thức tránh đi, như thể đang làm việc xấu bị người khác bắt gặp.
Tống Tranh cũng không nói thêm câu gì, bỏ sách vở vào cặp, nằm gục xuống bàn ngủ.
Sau buổi sáng ngày hôm ấy, ấn tượng của mọi người về bạn Tống Tranh mới chuyển đến đại khái đều là ngoại hình xuất chúng, đẹp như Kim Thành Vũ, học có vẻ khá tốt, nhưng mà tính cách thì lạnh nhạt, hầu như không có giao tiếp nào với người khác.

Hình tượng này hoàn toàn ăn khớp với nam thần cao lãnh trong mộng của các cô gái vậy.
Hướng Nhật là trường trọng điểm của khu vực.

Giờ học buổi sáng vào mùa hè của Hướng Nhật sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ* (liên quan đến giờ giấc thì bên Tung Của thì theo tra cứu trên Zhihu thì là như vậy) và kết thúc vào năm giờ chiều.
Vào giờ ăn trưa, nghỉ trưa thì cho phép học sinh ra vào, bữa trưa được tuỳ ý giải quyết, ăn trong căn tin nhà trường hay ăn ở các hàng quán xung quanh đều được.
Có học sinh còn nhân thời gian nghỉ trưa đi chơi la cà xung quanh, cũng có người về nhà hoặc đến khu nghỉ trưa nghỉ ngơi.
Về bữa trưa của mình thì có lúc bố mẹ của Lâm Yên Nhiên hoặc Chương Tuyết Trình sẽ mang cơm nhà đến cho cả hai người, lại có khi sẽ đưa hai người ra ngoài ăn một bữa ngon, cũng có khi hai người sẽ ăn trong căn tin nhà trường.

Hôm nay, Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình quyết định sẽ đi ăn mì cay bên cửa hàng đối diện cổng trường.
Hai người sau khi gọi hai bát mì và hai lon Coca rồi ngồi đợi.
Trong khi hai người cùng đợi thì có quán mì cũng có một số khách hàng khác vừa mới bước vào, một 1 người lớn nào đó và 2 bạn học sinh cùng lớp, là Minh Trạch Dã và bạn học Tống Tranh mới đến.
Bởi vì thời kỳ đầu những năm 90 của thế kỷ XX, dù là khu vực kinh tế top đầu cả nước nhưng Quảng Đông vẫn không thể so được với kinh tế đi kèm điều kiện cơ sở vật chất ngày càng được nâng cao sau này ở các thành phố phát triển.
Lúc nãy, biện pháp phân biệt giàu nghèo thì rất đơn giản, ngoài quần áo trên người ra thì còn có thể nhận dạng qua những bữa ăn.
Người có gia cảnh bình thường sẽ không chọn ăn trưa ở một quán ăn có giá thành cao hơn bề mặt chung khu vực như thế này.
Mà ngoại trừ con xe Audi lúc sáng, quần áo của Tống Tranh dù chỉ đơn giản là sơ mi trắng và quần vải đen thì nhưng đều không phải là hàng vỉa hè mà rất giống đồ hiệu cao cấp.
Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên còn nhận ra chiếc giày da nhìn hết sức bình thường mà Tống Tranh đang đi là hàng ngoại nhập vì trên đó có logo là của một nhãn hàng đồ xa xỉ nước ngoài, và Lâm Chính Minh trong một dịp công tác nước ngoài đã mua tặng làm quà sinh nhật cho anh Tất Hành.

Đôi giày đó giống hệt giày của anh Tất Hành ngoại trừ kích cỡ.
Cộng thêm việc Tống Tranh thay vì giải quyết bữa trưa trong căn tin trường học mà lại chọn một quán ăn có giá đắt hơn nhiều thì có thể chứng tỏ Tống Tranh có vẻ là con nhà giàu hàng thật giá thật..