Khoảng gần trưa Khước Hoàn Độ mới về đến phủ, trong lòng vẫn còn khoái cảm hùng phong của một kẻ chinh phục, còn dư vị kích thích của sự hưởng thụ khó quên.

Thư Nhã vốn dĩ nhu mì, chỉ có điều xuất thân cao quý và dáng vẻ ngạo mạn bấy nay đã át đi sự nhu mì ấy. Ban đầu chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc Khước Hoàn Độ mới hạ quyết tâm chiếm lấy Thư Nhã, nhưng về sau, gã lại mê mẩn cuốn theo nhan sắc tuyệt vời của nàng, nghĩ cho rốt ráo, chưa biết ai mới là kẻ đi đánh chiếm.

Đàn bà thật lạ lùng, vô luận là đạo đức nghiêm trang bất khả xâm phạm thế nào, hễ có tình cảm thân thiết với nam nhân là như thoát thai hoán cốt, trở nên một người khác, thiên y bách thuận, dịu dàng dễ bảo, sự chuyển biến ấy đặc biệt rõ ràng ở Phu Thư Nhã.

Khước Hoàn Độ vừa đưa chân qua ngưỡng cửa, thân binh liền chạy đến báo Ngũ Tử Tư đã đợi trong thư phòng hơn một canh giờ rồi. Khước Hoàn Độ hơi ngạc nhiên, tuy hai người họ giao đãi đã lâu, nhưng hầu như chỉ có gã tự giác tới phủ bên đó hoặc được Ngũ Tử Tư cho người sang mời, chứ rất hiếm khi Ngũ Tử Tư đến chơi thế này.

Thấy Khước Hoàn Độ bước vào, Ngũ Tử Tư vẫn ngồi nguyên, mặt mày vô cảm, nhìn họ Khước như nhìn một kẻ xa lạ.

Khước Hoàn Độ ngỡ ngàng ngồi xuống trước mặt y.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Khước Hoàn Độ nghĩ mãi không hiểu thế nào, định mở miệng dọ hỏi thì Ngũ Tử Tư đã nói trước, “Khước Hoàn Độ, ngươi to gan nhỉ!”

Chỉ một câu thôi mà như sấm nổ sét đánh, Khước Hoàn Độ nghe tai lùng bùng. Gã choáng váng đứng bật dậy, suýt chút nữa trở tay rút thanh bảo kiếm Thiết Long treo trên vách ngay sau lưng mình. Song một ý nghĩ ập đến khiến gã chựng lại, giả sử Ngũ Tử Tư có ác ý thì đời nào để gã ngồi vào vị trí dễ lấy kiếm đến thế, nhất là khi y biết Tôn Vũ chính là Khước Hoàn Độ, người đã đánh bại Tương Lão ngày nào. Đối phó với một cao thủ sử kiếm đáng sợ, người bình sinh cẩn trọng như Ngũ Tử Tư quyết không thể sơ suất đến vậy. Xem chừng sự việc có chiều hướng không xấu lắm.

Suy luận đó lướt qua óc nhanh như chớp, Khước Hoàn Độ lập tức bỏ ý nghĩ lấy kiếm, từ từ ngồi trở xuống.

Bốn mắt giao nhau, ánh nhìn sắc bén cùng không khoan nhượng.

Khước Hoàn Độ không hề lơi lỏng, vừa đấu mắt vừa mau lẹ liếc khắp phòng, nhận ra không có mai phục, chắc Ngũ Tử Tư không có ác ý thật.

Ngũ Tử Tư tự nhiên bật cười, tỏ vẻ tán thưởng cung cách ứng biến của Khước Hoàn Độ.

Kỳ thực, ngoài việc giấu giếm lai lịch của mình ra, Khước Hoàn Độ không lừa lọc điều gì cả, xưa nay vẫn thực lòng qua lại thân thiết với Ngũ Tử Tư, chỉ không biết mối quan hệ đó có tác dụng lúc này hay không. Khước Uyển vốn là tử địch của Ngô quốc, nếu Ngũ Tử Tư vui lòng để gã được yên lành rời khỏi nước Ngô thì coi như cũng trọng tình nghĩa lắm rồi.

Trước ánh mắt dọ hỏi của Khước Hoàn Độ, Ngũ Tử Tư nói, “Lần đầu tiên gặp ông, ta đã cảm thấy tướng mạo ông khá giống Khước Uyển.” Y ngừng lời, nhớ lại mối tương giao với Khước Uyển ngày trước, khi hai người cùng làm tôi một nước, lát sau y tiếp, “Hồi đầu tuy ông cố gắng biến giọng, nhưng vẫn còn dấu vết ngữ âm nước Sở, thêm nữa ông rất thông thuộc địa hình và dân cư bên ấy, ta đã đem bụng ngờ rồi. Khi Vu Thần xuất hiện, phản ứng của ông khá kỳ quặc, Hạ Cơ hiển nhiên cũng có quan hệ gì đó với ông. Dựa vào những hiện tượng đó, cộng với một số điều tra gần đây, ta mạnh dạn suy đoán ông là con trai của cố nhân, quả nhiên sở liệu không sai.” Lần thứ hai trong ngày, y mỉm cười.

Khước Hoàn Độ thầm nhủ hôm nay thật là lắm chuyện, việc gì cũng đi chệch dự tính đến hàng dặm, nếu về sau ngày nào cũng như thế này thì chưa trả thù xong có khi cũng hồi hộp đến vỡ tim mà chết mất.

Không mạo danh người khác được nữa, Khước Hoàn Độ quyết định phải ngộ biến tùng quyền, nắm lấy chút mối dây quan hệ từ thời cha, đó chính là bí quyết bảo toàn tính mạng gã vẫn áp dụng bấy lâu, nghĩ xong lập tức chìa hai tay, ra ý tuỳ Ngũ Tử Tư xử trí, “Ngũ thế thúc, sau này tiểu điệt nên làm sao đây?”

Ngũ Tử Tư cười ha hả, “Tôn tướng quân là thiên hạ đệ nhất binh pháp gia, xử trí thế nào sao lại hỏi Ngũ mỗ?” Nói rồi y cũng chầm chậm thò tay ra.

Hai đại gia binh pháp trứ danh đương thời, nắm chặt tay nhau.

Phải tấn công nước Sở, quốc gia bá chủ vô địch hiện nay, phải đánh gục Nang Ngoã, Sở quốc đệ nhất cao thủ. Vì mục tiêu chung đó, hai người quyết định bắt tay cùng tiến.

oOo

Mấy hôm sau Khước Hoàn Độ khởi hành đi Sở, lý do công khai đương nhiên là xem xét địa hình, xác định đường đi lối lại cho đại quân Ngô Quốc, nhưng nguyên nhân chủ yếu là trừ khử Tương Lão và tên phản đồ Trung Hành để tránh bị chúng làm bại lộ thân thế lai lịch sau này.

Di Điệp chuẩn bị hành trang cho gã, lựa những thứ đơn giản tiện dụng nhất, đặc biệt là thanh Thiết Long thì nàng giấu vào trong một hộp gỗ có đáy ngầm, bên trên phủ đầy dược liệu, ngụy tạo thân phận và mục đích chuyến đi của Khước Hoàn Độ như là một thương nhân đi mua bán thuốc.

Trong lúc đó thì Khước Hoàn Độ ngồi không, chẳng làm gì hết. Di Điệp hai mắt đỏ hoe, không muốn để Khước Hoàn Độ đi một mình, nàng đòi theo cùng nhưng bị gã gạt phắt.

Vừa lúc thân binh vào tới, vẻ mặt có nét khác lạ. Khước Hoàn Độ thắc mắc nhìn ra, thân binh thưa, “Thư Nhã tiểu thư đến thăm, đang đợi trong sảnh.” Rồi hạ giọng báo, “bọn thuộc hạ chuẩn bị hết rồi, cô ta dám táo tợn đến một mình, dẫu có ba đầu sáu tay chúng ta cũng xử lý được.”

Khước Hoàn Độ phì cười, đám tùy tướng vẫn biết trước nay Thư Nhã bất hòa với chủ nhân mình, nhưng làm sao biết được hiện thời nàng đã hoàn toàn thay đổi.

Gã bảo, “Mời tiểu thư vào thư phòng ngồi, ta lại ngay đây.”

Thân tướng trợn mắt, thấy Khước Hoàn Độ vẫn thản nhiên như không thì rất lấy làm lạ, lại còn nghe phải mời tên cừu nhân xinh đẹp ấy vào nơi kín đáo như thư phòng để gặp mặt, hắn cứ gãi đầu gãi tai không hiểu ra sao cả.

Khước Hoàn Độ lặp lại mệnh lệnh, thân tướng mới sực tỉnh, chực nói lại thôi, rồi lui ra.

Trời còn sớm lắm, nửa canh giờ nữa mới phải lên đường. Từ bữa chiếm đoạt thân xác nàng ở Nam viên, tới hôm nay mới tái ngộ, Khước Hoàn Độ không khỏi xốn xang.

Gã bước vào thư phòng, gặp ngay thân hình cao thon và khuôn mặt tuyệt diệu của Thư Nhã, đôi mắt nàng hết sức điềm tĩnh, chẳng rõ nàng đang nghĩ gì.

Khước Hoàn Độ tiện tay đóng luôn cửa lại, “Lại đến sớm nữa à?”

Câu hỏi vừa chỉ chuyện hiện tại vừa ám chỉ chuyện tinh mơ hôm nọ nàng bám theo gã.

Thư Nhã đỏ mặt.

Khước Hoàn Độ đi thẳng đến trước mặt nàng, đứng cách nàng một chút, gã đưa tay ve vuốt khuôn mặt nàng, màu đỏ trên mặt Thư Nhã lan dần sang đến mang tai. Khước Hoàn Độ từ từ áp miệng lại gần đôi môi đỏ thắm, gã cố ý cử động rất chậm, để nàng, nếu muốn, vẫn còn đủ thời gian né tránh.

Tình cảm giữa họ phát triển không như những cặp tình nhân bình thường, vì vậy gã muốn nhân cơ hội này dọ thử xem phản ứng của nàng.

Thư Nhã không hề có ý cự tuyệt, Khước Hoàn Độ liền hôn lên đôi môi ngọt ngào. Người con gái đứng im, đôi môi nóng lên như phát sốt. Một lúc lâu sau họ mới buông nhau ra, mắt Thư Nhã sáng ngời nồng nàn, mọi nét vẻ ngạo mạn biến mất không còn dấu tích.

Khước Hoàn Độ nhìn thẳng vào mắt nàng, trái tim cảm động, biết rằng mình đã tiến sâu vào cuộc sống của cô gái này, trở thành một phần máu thịt của nàng, bất kỳ cử động sơ suất nào của mình đều có thể khiến nàng thương tổn. Gã bỗng thấy xa xót, dịu dàng hỏi, “Cha nàng có biết sự thay đổi gần đây giữa chúng ta không?”

Mặt hoa bừng sáng, đôi má hồng lại thêm hồng. “Sự thay đổi gần đây” tất nhiên chính là chỉ việc đã xảy ra tại Nam Viên.

Nàng lườm chàng, khẽ trách, “Việc ấy làm sao kể cho ai được, chẳng ai biết hết.”

Khước Hoàn Độ bình tâm, bây giờ sắp lên đường, không muốn có việc gì lôi thôi xảy ra thêm nữa. Phù Khái Vương không phải là dạng người dễ trêu vào, lại còn bốn tên thủ hạ vạm vỡ của y thực là một mối phiền. Gã chỉ mong bất cứ việc gì cũng đợi đi Sở về rồi tính.

Thư Nhã ngẩng đầu lên, nói vẻ kiên quyết, “Thiếp muốn theo chàng sang Sở.”

Khước Hoàn Độ phiền lòng kinh khủng. Chuyến đi này chứa đựng một bí mật khó lòng tiết lộ, dẫu Thư Nhã đã đứng hẳn về phía gã cũng không thể mang nàng theo được, chưa kể chẳng biết giải thích thế nào với Phu Khái Vương, thậm chí là Ngô vương? Tuy nhiên ngoài mặt gã vẫn tỏ ra bình thản, mỉm cười nói, “Tin tức nhanh nhạy quá nhỉ, ưu điểm của ta, vì sao phải đến tận Nam Viên nàng mới biết?” Khước Hoàn Độ bản tính phóng túng, thời còn êm ấm, gã đã từng ngụp lặn trong đám quần thoa, không thiếu gì kinh nghiệm.

Thư Nhã bất lực, đấm thùm thụp vào vồng ngực rộng của Khước Hoàn Độ, dằn dỗi, “Chàng đừng hòng rũ bỏ thiếp!” Chợt nhận ra ánh mắt “không tử tế gì” của Khước Hoàn Độ, nàng sực hiểu câu nói của mình chẳng đâu vào đâu, những câu như thế nghĩ thì được chứ không nên nói ra miệng.

Khước Hoàn Độ nghiêm chỉnh bảo, “Nhã nhi, lần này ta đi là thừa hành vương mệnh, mang theo nàng không tiện đâu.”

Thư Nhã bướng bỉnh, “Sau này có phụ thân thiếp giãi bày với đại vương, đảm bảo chàng không sao hết.”

Khước Hoàn Độ nói, “Chuyến đi này nguy hiểm lắm, nhỡ có mệnh hệ gì, cả đời ta sẽ đau khổ không sao sống được nữa, mặt mũi nào mà gặp cha nàng.”

Thư Nhã nghe chàng nói giọng ân cần tình tứ như vậy, khuôn mặt tươi hẳn lên, ôm cổ Khước Hoàn Độ vui mừng thủ thỉ, “Không phải Thư Nhã nói ngoa, nhưng chỉ cần đối thủ không phải là Tôn đại binh pháp gia thì ai thiếp cũng đối phó được.” Tình thế thay đổi, dạo đầu mỗi lần chạm mặt, Thư Nhã đều khiêu khích nói xóc Khước Hoàn Độ là không biết tự vệ, bây giờ ngược lại nàng đề cao gã.

Khước Hoàn Độ tắc họng, muốn thuyết phục cô gái này, chắc phải dùng đến một chút thủ đoạn.

Gã bèn nói sang việc khác, “Mấy hôm nay ta cứ mê mẩn với những hồi ức ở Nam viên, chẳng biết tiểu thư có thể biểu lộ sự ân cần đó một lần nữa được không?” Mặt Thư Nhã đỏ lựng, chuyện này đâu tiện nói năng sống sượng như thế.

Khước Hoàn Độ vẫn nhìn nàng với ánh mắt khẩn khoản.

Thư Nhã thốt lên ấm ức, vùi đầu vào ngực tình lang. Khước Hoàn Độ hít mái tóc thơm, quyết định phải dùng hành động để chinh phục mỹ nhân.

oOo

Khước Hoàn Độ hoá trang thành một lái buôn dược liệu, sớm tinh mơ cưỡi ngựa ra khỏi Cô Tô đi về phía tây. Vừa vào đất Sở đã có người của Trác Bản Trường ra tiếp ứng. Khước Hoàn Độ định xem xét tin tức thu thập gần đây rồi mới đặt kế hoạch hành động.

Hai bên con ngựa đeo hai cái hòm gỗ dài độ năm thước, một trong hai hòm giấu thanh kiếm Thiết Long, chuẩn bị cho cuộc thư hùng sắp tới.

Khước Hoàn Độ nhớ tới Thư Nhã, sau trận mây mưa, gã điểm vào thuỵ huyệt của nàng, để lại một lá thư vừa dịu dàng vừa kiên quyết, mong rằng có tác dụng. Gã còn thông báo cho Ngũ Tử Tư, nhờ y ngăn chặn Thư Nhã đi theo.

Khước Hoàn Độ lại nhớ tới Di Điệp, lúc gã lên đường nàng ra tiễn nước mắt dài nước mắt ngắn. Trong khoảnh khắc ấy, gã cảm thấy cuộc sống thật đầy đủ và ý nghĩa, tình nhi nữ, thù gia tộc, khơi gợi hùng tâm tráng chí, thúc đẩy gã hết lòng hết sức.

Gã thúc chân vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài, phi lóc cóc trên đường cái quan.

Điểm đến đầu tiên của gã là Thượng Sái, một trọng trấn về kinh tế và quân sự của Sở quốc. Đó cũng là nơi Trung Hành ẩn náu.

Thượng Sái vốn là đô thành của nước Sái từ thời Tây Chu đến thời Xuân Thu; sau này bị Sở chinh phạt, Sái quốc phải thiên di về Châu Lai; sau đó nữa thì bị sáp nhập vào Sở trên bản đồ.

Trong thời Xuân Thu, tình hình quân sự của nước Sở chủ yếu là “lấy đồi gò làm thành, lấy sông ngòi làm hào”, binh lực giới hạn ở lưu vực Trường Giang - Hán Thủy và bồn địa Nam Dương. Nếu muốn lên bắc tranh bá trung nguyên, điều động quân đội và vận chuyển vật tư khí tài thì đều phải đi qua vùng núi Phục Ngưu nhấp nhô hiểm trở này, hết sức không tiện. Đáp ứng nhu cầu về mặt quân sự, phải lập một căn cứ địa mới ở mặt bắc núi Phục Ngưu, vì vậy Sở hưng binh chiếm đánh thu gom các tiểu quốc, lập ra bốn căn cứ quân sự là Đông Bất Canh Thành, Tây Bất Canh Thành, Trần Thành và Thượng Sái, hình thành một tấm bình phong cho mặt bắc, tiến có thể công, lui có thể thủ.

Thượng Sái nằm giữa bốn mặt Nhữ Thủy quanh co, núi non trập trùng, địa thế cực kỳ trọng yếu.

Thượng Sái còn nằm trên đồng bằng Hoàng Hà và Hoài Hà, phát triển từ thời nhà Thương, đến thời Tây Chu thì đây là nơi tụ tập rất nhiều chư hầu, đất đai được canh tác, kinh tế phát triển. Thượng Sái còn là cố đô của Sái quốc, giao thông thuận tiện, dân cư trù mật, là thành đô quan trọng ở lưu vực Hoài Hà.

Hơn một tháng ròng rã đi cả ngày lẫn đêm, Khước Hoàn Độ đã lén trở về Kinh Sở, đến được trọng trấn quân sự này.

Khước Hoàn Độ và Trác Bản Trường gặp nhau trong một căn nhà lớn ở phía đông nội thành.

Trác Bản Trường hớn hở, trong nhà cắt nhiều thủ hạ, ước chừng năm sáu mươi người, một phần nhỏ là các gia tướng ngày xưa đã chạy trốn cùng Khước Hoàn Độ, số đông còn lại là những gương mặt mới, cũng là con cháu Khước thị rải rác ở khắp nơi do Trác Bản Trường chiêu mộ về huấn luyện.

Trông thấy Khước Hoàn Độ, bọn họ đều lộ vẻ mừng rỡ phấn khởi, từng người một chạy đến hành đại lễ. Khước Hoàn Độ thấy những thủ hạ mới cũ đều đang ở độ tuổi sung sức thì rất lấy làm mãn nguyện.

Mỗi thủ hạ đến tấn kiến đều lộ vẻ trung thành và sùng kính. Khước Hoàn Độ hiểu, trong mắt họ gã không còn là một công tử bột như ngày xưa nữa. Trải qua bao nhiêu năm vào sinh ra tử, điều binh khiển tướng, ở gã đã có một thứ khí độ lãnh tụ, không đánh mà cũng khiến người khác phải khuất phục.

Khước Hoàn Độ cười ha hả, tiếng cười hàm chứa kình khí bức nhân, gã chủ định phải mau chóng tạo lập thanh thế trước đám gia tướng này, cổ vũ sĩ khí của họ, vì vậy lựa lúc thích hợp liền hiển lộ một chút bản lĩnh.

Cười cho đã đời, gã bảo Trác Bản Trường: “Bản Trường, ngươi làm việc tốt lắm.”

Viên thân tướng với khuôn mặt phong sương lờ mờ dấu sẹo vội vã thưa, giọng đầy tự tin: “Tạ chúa công khen ngợi. Để tránh tai mắt dòm ngó, ở đây chỉ để lại năm mươi lăm người, nhưng tất thảy đều là những hảo thủ tinh nhuệ. Nếu cần, lúc nào thuộc hạ cũng có thể điều động ba trăm người nữa đến. Hiện tại lực lượng đó đang chia nhau lo việc trinh sát ở vài ba thành trì phụ cận.”

Khước Hoàn Độ gật gù, hiện tại chỉ cần ám sát với tập kích, số người này đã quá đủ để hành sự. Gã hỏi: “Tình hình Trung Hành sao rồi?”

Trác Bản Trường căm uất, nghiến răng đáp: “Tên phản đồ đó hiện đang làm phó tướng thành Thượng Sái. Thuộc hạ đã dùng đủ mọi biện pháp điều tra thói quen sinh hoạt của hắn, kẻ này mưu mô xảo quyệt, sợ chúng ta báo thù nên hành sự rất bí mật, chưa xác định được đường đi nước bước, kể cũng khó mà tính lối phục kích.”

Khước Hoàn Độ nói: “Thì ra hắn cũng biết cảnh giác, việc ta đánh bại Tương Lão có lẽ ra ngoài ý liệu của hắn, chắc chưa đêm nào được kê cao gối mà ngủ yên. Nhưng dẫu hắn có ba đầu sáu tay cũng khó bề thoát khỏi lòng bàn tay ta.” Gã thoáng vẻ trầm ngâm, rồi tiếp: “Nếu thành Thượng Sái có hoạt động quân sự nào đó, chẳng hạn như thao diễn, thì hắn nhất định phải tham dự, Bản Trường có tin tức gì về mặt này không?”

Trác Bản Trường lộ vẻ tán thưởng, câu hỏi của Khước Hoàn Độ đã chạm đúng đến điểm mấu chốt trong kế hoạch của y, y đáp, giọng khâm phục: “Sau ngày rằm, Phí Vô Cực sẽ thân đến tuần sát, tới lúc đó sẽ có duyệt binh và thao diễn, Trung Hành bắt buộc phải hiện diện, ắt có điểm sơ hở mà ta tận dụng được.”

Khước Hoàn Độ hài lòng nói, “Ngươi suy nghĩ và hành sự thật tinh tế và bạo dạn. Bình thường, lúc diễn tập xa chiến thì công tác phòng vệ là cẩn mật nhất, nào hay chặt quá hóa lỏng, tâm lý con người ta kỳ cục lắm, không tin có người dám gây bạo động trong hoàn cảnh đó, vì vậy lại lơ là mất cảnh giác, chúng ta chỉ cần lên kế hoạch tháo chạy thật chặt chẽ, thì mười phần chắc chín là thành công rồi.”

Gã lại nghĩ, không biết có nên nhân cơ hội này mà trừ khử luôn kẻ đại cừu gia Phí Vô Cực kia đi không. Nghĩ cho kỹ, danh tiếng Phí Vô Cực chỉ đứng sau Tương Lão, thủ hạ lại đông, rất khó đối phó, ngoài ra chuyến sang Sở lần này gã còn một mục đích khác là giết Tương Lão. Hai kẻ đó, một là gia thần biết rất rõ gã, một là tử địch quyết chiến, bất luận gã thay hình đổi dạng thế nào, chúng chỉ cần nhìn cử động tư thái của gã là đoán ra ngay, những người khác hoặc là gặp lúc đêm khuya đường vắng, hoặc chỉ nhìn thoáng qua, chỉ cần gã thay đổi phục sức một chút là che mắt được bọn họ, vì vậy phải diệt Trung Hành và Tương Lão trước, những người khác đành tạm thời bỏ qua vậy.

Nghĩ tới đây, gã hỏi, “Có tin tức gì về Tương Lão không?”

Trác Bản Trường, lần đầu tiên trong ngày, lộ vẻ ưu tư: “Tương Lão tướng mạo hung dữ thô lỗ, thực ra rất kỹ tính và kín kẽ, lại là người nắm mạng lưới tình báo của Sở quốc, hành trạng thật khó lường. Thuộc hạ đã bỏ không biết bao nhiêu tâm sức, mới chứng thực được hiện nay hắn không ở Dĩnh Đô, có khả năng đã đến thành trì nào đó rồi, chỉ không biết là liệu hắn có đến Thượng Sái hay không thôi. Hiện nay quan hệ giữa Sở quốc, Sái quốc và Đường quốc rất căng thẳng, hai tháng trước Nang Ngõa công nhiên cướp đoạt áo lông cừu quý và bội ngọc của Sái Quốc, cướp tuấn mã của Đường quốc, chuyên thói ỷ mạnh hiếp yếu khiến các nước trung nguyên căm phẫn, Thượng Sái nay đã trở thành trung tâm hoạt động tình báo quân sự. Thuộc hạ suy đoán, Tấn quốc sẽ dùng vai trò minh chủ hiệu lệnh các nước liên thủ phạt Sở, vì vậy Phí Vô Cực mới đến Thượng Sái, bề ngoài là thị sát, thực chất là gia tăng phòng bị, Tương Lão là người nắm mọi đầu mối tình báo của quốc gia, khả năng hắn phải đến đây để giám sát và đôn đốc là rất cao.”

Khước Hoàn Độ lập tức nắm được vấn đề, trừ khử Trung Hành dễ, giết Tương Lão mới là khó vô cùng. Giết bất kỳ kẻ nào trước thì cũng không kịp trốn thoát rồi, cơ hội đâu mà ám sát kẻ còn lại? Xem ra phải giết hai kẻ đồng thời mới được, nhân lúc chúng chưa phòng bị mà hạ thủ, nếu không thế lực chúng lớn mạnh rồi, lỡ có bề gì thì hỏng cả đại sự.

Trác Bản Trường nói, “Tương Lão từ ngày chuốc bại dưới kiếm của chúa công, luôn cần cù rèn luyện. Nếu người không chắc thắng thì đừng nên mạo hiểm.”

Khước Hoàn Độ kiêu ngạo nói: “Mấy khi có cơ hội thử kiếm như thế, các ngươi hãy kiên nhẫn đợi xem.” Ngừng một chốc, gã tiếp, “Nhân dịp này, ta sẽ luyện kiếm cho các ngươi.”

Từ đó Khước Hoàn Độ không ló mặt ra khỏi cửa, tối ngày ở trong nhà chỉ dạy gia tướng luyện kiếm thuật thượng thừa.

Ngược lại Trác Bản Trường luôn chân chạy đôn chạy đáo, thu thập tin tức, mấy năm nay gã lập căn cứ ở vùng núi Đồng Lục, gây dựng được một mạng lưới tình báo rộng khắp, một mặt là nhờ các gia tướng đã ngụy tạo dưới nhiều thân phận khác nhau, một mặt là nhờ tai mắt cài vào hàng ngũ quân Sở, nuôi binh ngàn ngày, lúc này mới thấy được công hiệu to lớn.