Lúc trước, cô hiểu nhầm y là người khác, đối xử với y dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy băng giá. Bây giờ biết chân tướng rồi, lúc nào cũng hận không thể khiến ông ta ch3t đi. Sự tương phản này quả là khiến người ta lạnh lòng. Y cũng điên rồi, giữ cô gái không yêu mình ở bên cạnh, đúng là tự hành hạ bản thân. Sớm biết thế thì cứ để cô đi là xong, lại còn tìm cô về làm gì? Bây giờ thả cô đi vẫn còn kịp. Nhưng y có chịu buông tay không? Y tự hỏi mình. Kết quả là không. Y thà để cô ch3t héo trong lòng y còn hơn là để cô cười trong lòng người đàn ông khác.

Vậy nên, tình yêu của y đầy cố chấp. Chính y cũng biết điều đó. Y chỉ đành cố gắng đối xử với cô tốt hơn, mong sao có thể cứu vãn hình tượng đã sụp đổ từ lâu.

Lần bỏ trốn này khiến Liên Đăng bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Lúc trở lại đại quân, cô cũng chẳng dựa dẫm được vào mấy người anh trai. Họ còn bận chém giết lẫn nhau, hơi đâu mà quan tâm cô em gái lai lịch không rõ ràng này. Thậm chí họ còn chẳng thèm bận tâm chuyện cô mất tích. Sau khi trở về, gặp nhau dưới xe cũng chỉ gật đầu chào lấy lệ rồi lướt qua luôn. Cô nằm một mình trong lều chữa thương, lòng thê lương vô hạn. Lúc này, cô thật sự rất nhớ Thần Hà. Nếu anh ta ở đây thì dù có yếu ớt đến mức, anh ta vẫn sẽ dốc hết sức bảo vệ cô.

Dù chỗ Liên Đăng có xảy ra bao nhiêu chuyện thì đại cục vẫn thế, chẳng hề thay đổi. Dung vương và Sở vương đấu đá nhau tối mặt tối mày. Sở vương vốn chẳng hề có cơ hội leo lên ngai đế, nay bỗng nhìn thấy chút nắng rạng, thế là lập tức lao vào tranh đấu vô cùng hăng hái. Trong ba vị hoàng tử may mắn còn sống, ai cũng có ba phần cơ hội lên ngôi, nhưng phần thắng vẫn nghiêng về hai vị hoàng tử nắm giữ binh quyền. Lần này tranh đấu này, người chiến thắng cuối cùng ắt là Dung vương hoặc Sở vương. Còn về vị Tề vương không binh không mã thì thôi, gần như chẳng cần tính. Đấu tới đấu lui, lục đục chán chê, quốc sư trở thành miếng bánh thơm ngon, các bên đều ra sức lấy lòng hòng lôi kéo y.

Nhưng bất ngờ thay, vị Tề vương vẫn luôn im hơi lặng tiếng lại cũng đưa mật hàm tới cho quốc sư. Ngoài việc báo tin quốc sư, Đương kim thánh thượng cũng hi vọng quốc sư có thể dẫn quân đông chinh, tiêu diệt Dung vương và Sở vương, đảm bảo giang sơn Đại Lịch vững như thành đồng.

Quốc sư cầm phong thư, khoan thai đi lại trong lều: “Cậu chàng này, chơi chiêu tay không bắt sói hay thật.” Vừa nói, y vừa đi đến trước mặt cô. Chậu than sưởi cháy to quá khiến mặt cô ửng hồng. Khí than nồng quá không tốt cho sức khỏe, y cầm que cời gẩy than, vùi bớt than cháy vào tro, đoạn quay sang hỏi: “Cô biết Tề vương không?”

Liên Đăng kề cà giương mắt lên: “Là lang quân của Chuyển Chuyển. Lúc trước cô ấy chẳng may vấy bẩn anh ta. Tề vương muốn cô ấy chịu trách nhiệm nên đã bắt cô ấy về vương phủ rồi.”

Y nghe xong thấy hơi buồn cười: “Cũng là một mối duyên phận, thú vị. Nếu giang sơn đổi chủ, theo ý cô, ai thích hợp với cái ghế ấy nhất?”

Cô tỏ vẻ hờ hững, quay mặt đi đáp: “Quốc sư đã có suy tính rồi, giờ còn hỏi tôi làm gì?”

Y chẳng hề để tâm vẻ châm chọc trong lời cô nói, vẫn đáp lời: “Bổn tọa nghĩ ra một ý rất hay, muốn bàn với cô. Chẳng phải cô yêu đứa học trò của tôi à? Để nó làm hoàng đế thì sao?”

Liên Đăng nhìn y như nhìn thằng ngốc: “Quốc sư đang nói chơi đúng không?”

“Không hề. Kì thực, người sống quá lâu sẽ thấy rất nhiều thứ trở nên nhạt nhẽo. Tôi đã ngồi cái ghế quốc sư bốn mươi năm rồi. Có vinh hoa phú quý nào mà chưa được hưởng chứ? Xe hương bảo mã, áo gấm là lượt đối với tôi đều chẳng hấp dẫn là bao. Tôi muốn thử chuyện thứ tôi chưa làm bao giờ…” Y nhìn thẳng vào cô: “Gần đây tôi phát hiện ra một món đồ rất mới lạ, thú vị, muốn chiếm làm của riêng.”

Liên Đăng nổi cả da gà. Cô không dám nhìn y, chỉ mong thứ y nói không phải mình. Tiếc thay, chuyện chẳng theo ý mình, hễ sợ điều gì thì điều đó lại xảy ra. Y đáp: “Tôi đánh hạ giang sơn tặng nó, sau đó mang cô phiêu bạt chân trời, cô thấy sao?”

Chuyện này tính là gì đây? Dùng giang sơn để san đi nỗi hận cướp vợ sao? Vậy còn cô? Từ đầu chí cuối, y không hề nghĩ đến cảm nhận của cô sao?

Cô cười lạnh: “Mơ tưởng hão huyền. Tôi ghét ông như thế, chẳng lẽ ông lại không biết hả? Mang tôi phiêu bạt chân trời ư? Phải hỏi ý tôi đã.”

Y lạnh mặt: “Cô thực sự không bằng lòng sao?”

“Ông giết A gia tôi còn muốn tôi nghe ông ư? Chẳng lẽ đầu óc ông dừng hoạt động một trăm năm nên thành ra không bình thường rồi à? Ông chịu ở bên kẻ thù giết cha không?”

Lần nào cô cũng có thể phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của y dễ như trở bàn tay. Chuyện y muốn cho qua thì cô cứ phải nhắc đi nhắc lại. Bây giờ, dường như cô đã không còn sợ y. Bởi vì đã thả Đàm Nô đi nên cô cảm thấy không gì có thể trói buộc cô được nữa.

Y phất tay áo đứng dậy, buồn bực đi vòng quanh lều. Y vẫn luôn để tâm cảm xúc của cô. Sau khi cô về, y còn chưa chạm vào cô bao giờ. Xem ra con gái đúng là không thể chiều quá được, không là dần dần, cô sẽ không còn biết trời cao đất rộng nữa. Y tiện tay cầm quả táo tàu bắn vụt qua, nến lập tức tắt rụi, chỉ còn một ngọn nến khác ở khá xa, cách lớp rèm, ánh sáng yếu ớt vẫn đủ để khiến y nhìn rõ cô. Trong lúc mịt mờ, y thấy cô hơi hoảng sợ. Y bình thản rút cây trâm ra, đặt mũ bịt tóc sang bên cạnh, vứt áo lụa lên bàn trà, dựa vào gối, ngoắc tay với cô: “Lại gần bổn tọa.”

Liên Đăng sợ hãi lui ra sau, không chịu nghe y. Quốc sư híp mắt lại, hơi nghiêng mặt qua, nhìn xéo cô qua khóe mắt. Ánh nhìn mang vẻ phong lưu quyến rũ nhưng cũng khiến người ta rét run.

Rốt cuộc y nghĩ cô ngu cỡ nào mới tự dâng mỡ đến tận miệng mèo chứ? Kể từ khi chạy trốn, cô đã hoàn toàn đoạn tuyệt với y rồi. Rơi vào tay y lần nữa thì kết cục định sẵn là chẳng tốt lành gì. Đã thế, cô cứ dứt khoát chống cự đến cùng.

Vẻ không hợp tác của cô làm y tức giận. Y vốn không muốn ép cô, nhưng nếu không tiến thêm bước này, lòng cô sẽ mãi khắc ghi một bóng hình khác. Y đã tính đến cả nước từ bỏ giang sơn vì mĩ nhân rồi. Sự hi sinh lớn lao nhường ấy, cô mù hay sao mà không nhìn thấy?

Y tức giận choàng tới kéo cô lại. Cô ra sức chống cự, như thể chẳng thiết sống nữa. Lửa giận vô cớ bùng lên, y ấn lên huyệt ngọc chẩm của cô. Liên Đăng lập tức yên lặng, cả người mềm nhũn, chỉ có thể mặc y làm gì thì làm. Y bế cô lên, ném xuống giường không chút thương tiếc, sau đó cởi áo cô ra. Cô nhắm chặt hai mắt, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt. Cô không thể động đậy, chỉ đành kháng nghị trong lặng im như thế.

Y ngừng lại. Không có chỗ để xả cơn giận, thế là y vung tay, gạt lư Bác Sơn trên bàn xuống. Hương triện* đã cháy được một nửa văng tứ tung. Y lớn tiếng mắng: “Cô cố chấp đến ch3t mới thôi đấy à? Chấp nhận bổn toạ khó đến sao? Bổn tọa không đẹp bằng nó ư? Không bản lĩnh bằng nó ư? Hay là không quyền thế bằng nó? Rốt cuộc phải thế nào thì cô mới yêu tôi?”

Liên Đăng chìm trong mờ mịt, cô đã bị y bấm huyệt ngọc chẩm, đầu óc vô cùng choáng váng. Y lớn tiếng quát mắng khiến cô thấy hết sức nực cười. Y luôn mồm nói thích cô. Thích cô mà lại năm lần bảy lượt ra tay khiến cô bị thương ư? Cũng may mà cô không phải tiểu thư khuê các mỏng manh yếu đuối, bằng không chịu tra tấn kiểu đấy, cô đã đi gặp Diêm vương lâu rồi.

Y ấm ức, cục cằn xáp tới hôn cô, quên cả giữ yên khớp răng cô. Liên Đăng dồn sắc c4n lên môi hắn, chỉ hận vẫn chưa đủ tàn nhẫn, không thể c4n đứt miếng thịt nào. Y đau đớn buông cô ra, vô cùng tức giận, giơ tay định dạy cho cô bài học. Ai ngờ cô lại nằm ngoài ra mép giường, nôn thốc nôn th40.

Việc này khiến y khiếp sợ, đứng ngây ra. Nhìn bãi trớ đầy đất, y không biết phải làm gì, vội cất giọng gọi người vào dọn. Y bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã ra tay quá nặng, khiến đầu cô bị thương rồi hay không.

Trước giường đã thay thảm lông cừu mới, y mới dám lại gần nhìn cô. Huyện Ngọc Chẩm trên hộp sọ vẫn ổn, không có gì đáng lo. Y lại cầm tay cô bắt mạch, càng xem càng thấy kì lạ. Bỗng nhiên, y giương mắt nhìn cô, mặt mày đầy vẻ kinh ngạc: “Sao… cô lại…”

Liên Đăng không có sức mà đáp lời y, nhức đầu cộng với buồn nôn khiến cô như tới Quỷ Môn quan, bên tai là tiếng vó ngựa rầm rầm, người cứ lơ lửng giữa không trung, không thể mở mắt nổi. Ánh nến chập chờn ở mãi xa, cả người cô chìm trong bóng tối. Cô cố gắng muốn tỉnh lại nhưng bất lực.

Y đứng dậy, lòng rối như tơ vò, đi đi lại lại trong lều hồi lâu. Y cũng không biết tiếp theo nên làm gì.

Có nên giữ lại không đây? Giữ lại sẽ là mầm họa khiến quan hệ giữa cô và chàng ta càng thêm vững chãi. Y quay lại nhìn cô. Liên Đăng dựa vào gối thở yếu ớt. Bào thai phát triển rất nhanh. Lúc này y mà còn đắn đo quá nhiều, để đến lúc lộ ra là cô đã mang thai thì chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn. Chỉ có cách nhân lúc cô chưa biết gì, xử lí gọn ghẽ mọi thứ thì sau này, cô mới có thể hoàn toàn trở thành của y.

Chủ ý đã quyết, không thể do dự thêm được nữa. Y lập tức đi tới trước bàn kê đơn thuốc. Bên ngoài gió tuyết đang hoành hành. Nhưng dù có là mưa đao rơi xuống thì y vẫn phải sắc thuốc xong trước khi trời sáng.

Liên Đăng nằm trên giường, mãi lâu sau mới cử động được. Cô mở mắt ra nhìn bốn phía, căn lều vô cùng im ắng. Cô khóc nhọc leo xuống, bò đến chỗ chiếu ngồi của cô. Than trong chậu đã tắt ngấm, hơi lạnh. Cô quấn chăn mở cửa sổ ra xem, tuyết rơi rất lớn, không dày nhưng lại nặng hạt, đập lên lều da trâu kêu bồm bộp.

*Hương triện

- -----oOo------